Quan Thuật

Chương 1246: Quyền lực luôn song hành với chức vụ




- Hừ, tên nhãi ranh, thật biết lợi dụng cơ hội, chỉ một câu của Triệu Xương Sơn là át hết mọi thứ khác, mà lão Triệu này cũng thật là, đang yên đang lành chạy đến Ngư Đồng câu cá làm gì chứ? Lẽ nào cá ở Ngư Đồng ngon hơn ở những nơi khác hay sao? Mẹ kiếp!
Phó Bí thư tỉnh ủy Quản Nhất Minh vẻ mặt hằm hằm ngồi trước bàn làm việc, sau khi nghe Chu Phương Ninh báo cáo lại tình hình suýt nữa đã đập vỡ nắp chén trà.
- Anh Quản, anh nói xem, Triệu Xương Sơn đang cố tình kiếm chuyện có phải không, việc ông ta đến Ngư Đồng câu cá là cái cớ, mà mục đích chính là để nhằm vào Công ty khoáng sản Dương Điền?
Phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Vũ trong lòng cũng rất bất mãn, hôm đó trước mặt bao nhiêu người bị Diệp Phàm chơi xỏ một vố, thể diện mất sạch, tiếc là không có cái hố nào ở đấy, nếu không chắc ông ta cũng nhảy luôn vào đấy mất.
- Cũng có khả năng, sao lại có thể trùng hợp như vậy. Tôi khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng dùng chuyện của Công ty khoáng sản Dương Điền để trấn áp tay Diệp Phàm đó. Vừa rồi tôi cũng đã nghe nói, trong cuộc họp thường vụ hôm đó, Diệp Phàm đã bị thường vụ biểu quyết thông qua tạm thời đình chỉ chức vụ, còn lấy hình thức quyết định của tập thể thường vụ thành phố Ngư Đồng để báo cáo lên tỉnh ủy. Nhưng người ta chưa họp xong thì Triệu Xương Sơn đã xuất hiện, lại còn lấy chỉ thị của thủ tướng ra, vừa nghe thấy thế Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng cũng không dám ho he gì nữa, lập tức mềm nhũn ra.
Quản Nhất Minh hừ nói, liếc Chu Phương Ninh vẻ mặt đang xám xịt một cái, nói:
- Anh nói cũng không phải không có lý, lão Triệu biết rõ Quản Phi là cháu tôi, vậy còn lấy cớ đi câu cá để ra chỉ thị, chẳng phải là cố tình chống lưng cho Diệp Phàm, cố tình hại chết Công ty khoáng sản Dương Điền hay sao. Lão Triệu đang ép tôi đây, khốn kiếp thật, lão này cũng bắt đầu giở trò rồi.
- Có lẽ lần trước anh phản đối đề nghị của Triệu Xương Sơn đưa Lỗ Đông Lai vào thường vụ tỉnh ủy nên ông ta mượn tay của Diệp Phàm để cảnh cáo anh đấy mà. Nếu không khó mà có thể giải thích được vì sao chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà lại cố tình làm khó cho Công ty khoáng sản Dương Điền. Triệu Xương Sơn là Bí thư tỉnh ủy, lẽ nào không biết tầm quan trọng của phát triển kinh tế hay sao? Lẽ nào không biết sự đáng sợ của việc công nhân bãi công hay sao? Lẽ nào không biết hậu quả nghiêm trọng của việc này hay sao?
Chu Phương Ninh nói liền ba chữ "lẽ nào", phủ một tấm màn thần bí lên cho việc câu cá ở Ngư Đồng của Triệu Xương Sơn.
- Lão Triệu muốn biến tôi thành cá, hừ, nhưng lão vẫn còn hơi non tay.
Quản Nhất Minh hừ lạnh rồi không nói gì nữa, chỉ cắm đầu hút thuốc.
Chu Phương Ninh thầm thở dài trong lòng, quan hệ của lãnh đạo tỉnh ủy cũng rất phức tạp, không ai có thể nhìn rõ được. Quản Nhất Minh là cán bộ địa phương, vẫn luôn muốn thoát khỏi cái bóng của Triệu Xương Sơn và Uông Chính Tiền, xây dựng uy danh cho riêng mình, mơ tưởng xây dựng kết cục kiềng ba chân trong tỉnh ủy. Nhưng đáng tiếc thế lực lại không thể so sánh được với hai phe cánh kia, Chủ tịch Uông Chính Tiền nền móng vững chắc, Bí thư Triệu Xương Sơn tuy là nơi khác đến nhưng gia thế hiển hách, hơn nữa ông ta còn là Ủy viên dự khuyết Bộ chính trị, Bí thư tỉnh ủy Việt Đông, cái danh đó ai nghe mà chẳng khiếp.
- Thực ra, anh Quản ạ, muốn lật đổ thằng nhãi đó có thể tìm cách khác mà.
Chu Phương Ninh nói, nhìn Quản Nhất Minh đang trầm ngâm không nói gì một cái.
- Cách gì, anh nói nghe xem nào.
Quản Nhất Minh một lúc sau mới định thần lại, chậm rãi nói.
- Trước hết, hôm đó Vương Triều đánh Quản Phi, hoàn toàn có thể chụp cho Diệp Phàm cái tội lãnh đạo không tốt, quản lý không nghiêm. Thứ hai, nếu anh thực sự muốn lật tay đó sao không làm cuộc trao đổi với Triệu Xương Sơn, toàn lực ủng hộ ông ta một phen, mục tiêu là lật đổ thằng nhãi đó. Trước là làm cho thằng nhãi đó suốt đời không ngóc đầu lên được nữa, cũng để cho người ta thấy, uy danh của Quản gia không thể nào xâm phạm được.
Chu Phương Ninh đề nghị, thực ra là đang muốn mượn tay Quản Nhất Minh để lấy lại thể diện của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Anh Chu, anh thử nghĩ xem, lẽ nào Diệp Phàm không biết quan hệ của Quản Phi và tôi hay sao? Rõ ràng đã biết mà vẫn làm, vậy nhất định là có mục đích. Anh nghĩ xem, một tay Bí thư ủy ban chính trị pháp luật của thành phố tại sao lại dám đối kháng với một Phó Bí thư tỉnh ủy phụ trách Đảng quần chúng, trừ khi thằng đó bị điên.
Quản Nhất Minh chậm rãi nói.
- Cũng đúng, nếu thực sự mà chọc giận anh, chỉ cần một câu là hắn mất chức. Vậy tại sao hắn còn dám làm như vậy, hơn nữa, còn xúi bẩy Vương Triều đánh người, dường như không hề coi anh ra gì cả. Lẽ nào có người đứng đằng sau xúi giục hắn làm như vậy?
Chu Phương Ninh có chút khó hiểu.
- Cũng chưa biết chừng, có mấy khả năng. Thứ nhất là phía sau hắn có người xúi giục hắn làm như vậy, nên hắn mới dám to gan lớn mật như vậy. Hơn nữa, người đó cấp bậc cũng không hề thấp hơn tôi. Anh nghĩ xem, ở Việt Đông này có ai cấp bậc bằng hoặc cao hơn tôi?
Quản Nhất Minh vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Trừ Bí thư Triệu, Chủ tịch Uông ra thì chỉ có Phó Bí thư Diệp Đông là có thể ngang cơ với anh. Còn những nhân vật khác, thứ hạng về Đảng không thể nào so với anh được. Hơn nữa anh còn quản lý mảng Đảng quần chúng, vai trò quan trọng hơn nhiều Trưởng ban tổ chức tỉnh. Về mặt nhân sự của cả tỉnh, Bí thư Triệu cũng phải nể mặt anh. Trước kia thái độ của Kim Thụ Dương còn khá ôn hòa, thường chỉ làm những việc cụ thể, thái độ trung dung, không đắc tội với ai. Thời đó Triệu Xương Sơn còn cảm thấy dễ thở một chút, nhưng nghe nói từ khi Cổ Hoài điều đến thì khác hẳn, có lẽ Triệu Xương Sơn cũng phải đau đầu rồi. Nếu bây giờ anh mà phản đối nữa, vậy Triệu Xương Sơn muốn sắp xếp ai cũng khó. Do vậy, Triệu Xương Sơn muốn mượn tay Diệp Phàm cảnh cáo anh một phen. Cho nên, người phía sau Diệp Phàm có lẽ là Triệu Xương Sơn chứ không phải là Chủ tịch Uông. Còn Diệp Đông thì có lẽ cũng không phải, ông ta mới chuyển đến chưa lâu, càng huống hồ Diệp Đông và anh cũng không có mâu thuẫn gì lớn, người này từ khi chuyển đến Việt Đông cũng rất kín tiếng, thường chỉ quản mấy việc bên Ủy ban kỷ luật, rất ít khi nhúng tay vào việc sắp xếp nhân sự. Ngay cả việc ở Ủy ban kỷ luật ông ta cũng rất ít khi xuống mạnh tay, làm quyết liệt. Người này tôi nhìn không thấu, là một cao thủ khó đối phó.
Chu Phương Ninh phân tích.
- Ừ, đây cũng là một khả năng, từ thái độ của Triệu Xương Sơn gần đây thì thấy cũng chưa chắc đã là ông ta chống lưng cho Diệp Phàm để muốn nhắc nhở tôi. Diệp Phàm chỉ là một quân cờ để ông ta lợi dụng mà thôi, hơn nữa, tôi cảm thấy ngay cả Diệp Phàm cũng không biết những rắc rối trong này. Ví dụ như việc Diệp Phàm bán tượng đồng lần trước, Triệu Xương Sơn chẳng phải cũng phái người xuống điều tra hay sao, nhưng kết quả thì thế nào, tay Diệp Phàm đó chẳng bị làm sao cả, nhưng thủ hạ của Hà Trấn Nam, An Lôi lại bị cách chức. Triệu Xương Sơn cao tay lắm, có thể lợi dụng mọi tình huống để tạo thành thế có lợi cho mình, lại còn nhân cơ hội nhắc nhở Hà Trấn Nam, gần đây chẳng phải Hà Trấn Nam cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi hay sao. Còn Diệp Phàm, có lẽ vẫn còn chưa biết ngọn nguồn gì cả, một thằng nhóc đáng thương.
Quản Nhất Minh chậm rãi thở dài.
- Cho nên, Triệu Xương Sơn lại muốn diễn lại kịch cũ, muốn mượn tay Diệp Phàm để cảnh cáo anh, chẳng qua là muốn anh phải đi theo ông ta, ít nhất sau này trong cuộc họp thường vụ sẽ không lên tiếng phản đối ông ta nữa.
Chu Phương Ninh vỡ lẽ.
- Cũng có khả năng đó, ngoài ra, việc này cũng có thể không phải do Triệu Xương Sơn làm, mà còn có người khác, người này hiện nay chúng ta chưa thấy được, mục tiêu người đó nhằm vào chính là tôi. Còn Triệu Xương Sơn chẳng qua là gặp đúng thời kiếm chác chút thôi. Nếu đúng là như vậy thì việc này sẽ rất rắc rối. Người đó là ai, tại sao lại muốn nhằm vào tôi? Từ những việc xảy ra từ khi Diệp Phàm chuyển đến Ngư Đồng thì có thể thấy người đó luôn nhằm vào Tập đoàn Dương Điền, mà nhằm vào Tập đoàn Dương Điền thì có thể là có thù oán với Quản Phi. Nếu không phải nhằm vào Quản Phi thì là nhằm vào tôi.
Quản Nhất Minh nói đến đây lại thở dài một cái, nhìn Chu Phương Ninh một cái, lại nói:
- Do đó Diệp Phàm chỉ là cái bề ngoài, chúng ta cũng không cần phải động vào hắn. Chúng ta phải thông qua hắn để phát hiện ra đối thủ thực sự của tôi, nếu không, vĩnh viễn không biết đối thủ là ai, vậy tôi sẽ vĩnh viễn bị động. Cho dù tôi có lật Diệp Phàm xuống thì người đó sẽ đưa Diệp Phàm thứ hai, thứ ba lên, gây khó dễ cho tôi. Chỉ có trừ tận gốc thì mới yên ổn được. Nhưng tay Diệp Phàm này cũng phải cảnh cáo thích đáng một chút, để cho giống bình thường thì phải cảnh cáo, không cảnh cáo thì lại thành chuyện lạ, nhưng cũng không được ra tay mạnh quá.
- Việc này cũng thật là phức tạp, rốt cuộc là ai đang giở trò đây?
Chu Phương Ninh lẩm bẩm, đưa mắt nhìn ra phía xa, cảm thấy một tấm lưới đang giăng ra ngay trên đầu, không nhìn thấy được, không sờ thấy được, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Lại nhìn Quản Nhất Minh, hỏi:
- Vậy còn về phía Triệu Xương Sơn thì phải làm thế nào?
- Triệu Xương Sơn, một kẻ từ ngoài đến mà muốn độc chiếm Việt Đông, quá ư tự đại. Ông ta đã muốn chơi thì chúng ta cũng cứ chơi. Kim Thụ Dương chẳng phải đã chuyển đi rồi hay sao, chúng ta có thể tiếp xúc với Cổ Hoài, nếu Trưởng ban tổ chức mà bắt tay với Phó Bí thư tỉnh ủy phụ trách Đảng quần chúng là tôi đây thì chắc chắn thái độ của Triệu Xương Sơn sẽ rất thú vị đấy.
Quản Nhất Minh mỉm cười nói.
- Ha ha, chắc chắn thái độ lúc đó của Triệu Xương Sơn sẽ rất đáng xem. Nếu ông ta mà muốn bắt tay với anh thì cũng được, quyền lực vĩnh viễn song hành với chức vụ mà.
Chu Phương Ninh vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.
- Vương Triều, hôm nay anh xử lý xong chuyện của Công ty khoáng sản Dương Điền đi, thông báo cho bọn họ là có thể hoạt động trở lại được rồi, nhưng phải sẵn sàng hợp tác với Cục công an để điều tra lấy chứng cứ.
Diệp Phàm châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.
- Sao có thể thế được, nếu để bọn chúng hoạt động trở lại, làm việc bí mật gì, chúng ta muốn điều tra sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Vương Triều không hiểu.
- Tôi không bảo các anh không điều tra nữa, cần chú ý, bề ngoài lơi lỏng bên trong phải thít chặt, tôi vẫn luôn nghĩ tại sao chúng ta lại không điều tra ra điều gì, đó chính là vì bọn chúng không có động tĩnh gì cả. Quá im ắng thì cũng sẽ khó điều tra. Chỉ cần có động tĩnh là có cơ hội.
Vẻ mặt Diệp Phàm lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.