- Anh Thiết, không biết ở thủ đô chỗ nào sẽ được?
Tống Bách An rất cẩn thận, bởi vì anh ta có chút hiếu kỳ.
Đương nhiên Tống Bách An cũng không phải là dạng ngu đần, biết rõ rằng những người ngồi ở bàn này cũng đều là người có quyền thế, ít ra cũng phải là người giàu có, hoặc là quan chức chính phủ, chứ không phải là chức gì thấp kém như con trai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vì vậy, khó mà có được cơ hội này cho con trai hay cho dòng họ nhà Tống mở mày mở mặt. Vì vậy mà Tống Bách An vẫn phải giữ thái độ đó mà tiếp tục.
- Ha ha, làm việc vặt tại bộ Công an mà?
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói, xũng đoán ra được người kia cẩn thận thế nào, cũng không phản ứng gì.
- Ha ha, anh Thiết, anh là bộ truởng lớn mà lại làm việc vặt ở Bộ công an, còn tôi chỉ là một cán bộ quèn thì chắc chắc phải xấu hổ rồi.
Lang Phá Thiên cố ý chọc Thiết Chiêm Hùng.
- Bộ trưởng lớn…
Tống Bạch An run bắn mình suýt nữa đã thốt lên thành tiếng.
- Ha ha, chỉ là Phó bộ trưởng thôi mà.
Thiết Chiêm Hùng liếc nhìn ba người nhà họ Tống một lượt rồi nói. Còn về phần Dư Liên và Tống Ninh Kiệt, sắc mặt tự nhiên trầm lại.
Không thể tưởng tượng nối trong ba người ngồi đây lại có người làm Phó bộ trưởng Bộ công an, và người này có lai lịch thế nào, người nhà họ Tống đều có cảm giác ngồi không yên.
- Tuy nhiên, anh Lang à, cho dù anh nói anh là chức quèn, nhưng chức vụ của anh là ở văn phòng Trung ương, còn cao hơn cái chức của tôi đây.
Thiết Chiêm Hùng lại nói lại Lang Phá Thiên và nagy lập tức lộ rõ cả chức vụ của anh ta ra.
- Thật không thể tưởng tượng nổi, cục trưởng Lang còn công tác tại văn phòng Trung ương, thật thất kính!
Tống Ninh Kiệt miệng nói nhỏ, trong lòng tự nhiên thấy giật mình.
- Anh ta là đội trưởng đội an ninh quốc gia, ha ha.
Thiết Chiêm Hùng liếc nhìn Lang Phá Thiên nói.
- Có phải là người trong Kinh thành?
Tống Ninh Kiệt có chút tò mò, hứng thú, nhưng không dám nói ra.
- Không sai.
Chiêm Hùng tiếp lời
- Trưởng ban Kim, mời ngồi.
Diệp Phàm đã bị anh bạn đó để ý. Tống Ninh Kiệt mới nhìn đã rất lúng túng, nhanh chóng đứng dậy miệng lắp bắp nói:
- Chào…chào trưởng ban Kim!
- Anh là…?
Kim Thụ Duơng vừa ở Việt Đông đi điều tra về, nên không biết mấy người này.
Còn với loại cán bộ hạng thấp như Tống Ninh Kiệt này đương nhiên ông ta không biết đến rồi.
Tuy nhiên, con mắt của Kim Thụ Dương rất chua ngoa, nhìn thấy Tống Ninh Kiệt ngồi trên bàn họp Trung ương này lại càng muốn săm soi, còn nghĩ rằng người này có phải là có người nhà tại kinh thành không đây. Có cơ hội để quen biết những người danh giá như thế này không phải chuyện đơn giản, cũng không phải chuyện bình thường,
- Ha ha, trưởng ban Kim, cậu ấy là em tôi tên là Tống Ninh Kiệt. Vừa mới nhận chức tại khu Triều Dương, nếu nói ra thì cũng là đệ tử của anh. Nhưng không chừng có thể nhanh chóng thắng chức lên làm Phó trưởng ban, tuổi trẻ tài cao mà!
Diệp Phàm thuận miệng nói luôn, dù gì cũng là người nhà thân thiết, nói chuyện tình cảm tí cũng được rồi, đều là giúp đỡ lẫn nhau mà.
- Ồ, Trưởng phòng Tống.
Kim Thụ Dương gật đầu, rồi cũng bắt tay với Tống Ninh Kiều.
Tự nhiên, sau khi biết thân thế của Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên, trong lòng Kim Thụ Dương lại đắc ý, bữa cơm ngày hôm nay thật đáng giá, vốn không muốn đến vì nghĩ Diệp Phàm thì có thể mời được nhân vật nào đến được lại không phải là ngừơi bản địa nên có chút đánh giá thấp về Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Kiều Viên Viên lại là bạn gái của Diệp Phàm, không đến cũng không được, vì thế mà cuối cùng ông ta đã đến, không ngờ lại thu hoạch đựơc gấp n lần khi tưởng tượng.
- Diệp Phàm, chú Tề và chú Thiết và cả chú Đoàn nữa 3 người đều đã đến rồi.
Lúc này Kiều Viên Viên vội vàng tới.
- Sao ba người họ lại đến, đây là việc nhỏ thôi, thật là?
Diệp Phàm liếc nhìn Thiết Chiêm Hùng đoán chắc lần này có người thích chen vào chuyện của người khác.
- Ha ha, nhìn cái gì, chính là tôi thông báo đấy. Đến một chuyến cũng chẳng sao, ngồi máy bay có 3 tiếng là tới mà. Người nhà họ Tề chắc chắc sẻ hỏi anh tiền lì xì đâu?
Thiết Chiêm Hùng gượng cừơi, đứng phắt dậy cùng với Diệp Phàm ra đón khách.
Nhưng Diệp Phàm vừa bước ra cửa thì không chỉ là 4 người mà ngoài Tề Chấn Đào, Thiết Thác cùng Đoàn Hải, Tề Thiên còn có cả Vụ trưởng Phong Thanh Lục phòng tài vụ cùng 3 người nhà đến.
- Khách quý, ha ha, không ngờ Vụ trưởng Phong cũng đồng ý đến.
Diệp Phàm thốt lên.
- Ồ, tôi chẳng có gì mà không đồng ý đến cả, Bí thư Diệp, ngay cả thiếp mời anh cũng không gửi, có phải là….
Phong Thanh Lục cố ý tỏ vẻ không hài lòng nói.
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi, chỉ là tôi sợ Vụ trưởng bận thôi, em tôi đính hôn là việc nhỏ nên không dám phiền các vị cấp trên. Ngay cả chú Tề, nác Thiết và cả chú Đoàn tôi cũng chưa gửi thiếp. Nhưng anh Thiết lại thay tôi mời mọi người chu đáo vậy tôi vốn nghĩ anh ấy muốn nhiều thiệp như thế rất lãng phí, nhưng giờ tôi đã hiểu.
Diệp Phàm nhìn Thiết Chiêm Hùng nói.
- Biết được rồi, chúng ta là anh em mà, không phải khách sáo.
Thiết Chiêm Hùng
Không lâu sau.
Anh họ của Kiều Viên Viên là Kiều Thế Hào từ kinh thành nhận được lời mời của Kiều Vien Viên cũng đến tham gia. Nhưng anh hai của Kiều Viên Viên là Kiều Thanh Dương lại không tới.
Có vẻ như Phó bộ trưởng bộ giao thông Chu Tiến Phong và em trai Chu Vệ Quốc cũng cùn đến.
Đồng hồ vừa điểm 6 giờ thì hai nhân vật quan trọng nhất là Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong cũng đã xuất hiện. Với những người khách ngồi đây đều không nhận ra hai vị này.
Nhưng những người nhận ra hai vị kia như Thiết Chiêm Hùng cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, đố kỵ vì hai vị này thiên vị Diệp Phàm, ngày trước khi Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên chuyển nhà có mời hai vị đó nhưng hai vị không đến. Chỉ cho con đến thôi, không ngờ lần này hai vị lại đích thân đến.
- Anh Lý, Ủy viên Trần, mời hai người ngồi.
Diệp Phàm cung kính mời hai vị lên bàn trên.
- Ủy viên, Phó bộ trưởng Thiết, không biết hai vị lãnh đạo này là ủy viên ở nơi nào?
Kim Thụ Dương và Thiết Chiêm Hùng vừa mới quen đã như rất thân, ông ta hỏi nhỏ Thiết Chiêm Hùng.
Rồi đồng chí Chu Tiến Phong ngồi cạnh Kim Thụ Dương tự nhiên lại dỏng tai lên muốn nghe xem hai người này đang nói về lai lịch của hai ông kia, khi thấy hai người đó cùng Diệp Phàm lên trên ngồi thì chắc chắn là có lai lịch quan trọng rồi.
- Ha ha, ông Lý là phó bộ trưởng bộ Quốc Phòng ngày trước, và người đi cùng ông ta là Trấn Đông Hải, là Thượng Tướng, đang là Ủy viên quân ủy. Hiện nay ông Lý đã nghỉ hưu rồi, còn Trấn Đông Hải vẫn giữ chức.
Thiết Chiêm Hùng nói những câu có tính lựa chọn kỹ càng.
Tự nhiên Kim Thụ Dương và Chu Tiến Phong trầm xuống, nhanh chóng ngồi đúng vị trí của mình. Không ngờ người ta lại là Ủy viên quân ủy, thật quá cao rồi.
- Diệp Phàm, hôm nay anh là chủ, thì anh làm chủ đi. Hai chúng tôi đến cũng chỉ là góp vui thôi, không thể giọng khách át giọng chủ được, đúng không?
Lý Khiếu Phong cười sảng khoái cùng Trấn Đông Hải kéo Diệp Phàm lên vị trí trung tâm còn hai người ngồi sang hai bên. Cảnh tượng này đều khiến ba người Lang Phá Thiên, Thiết Chiêm Hùng và Trương Hùng cảm thấy ghen tỵ.
- Vừa mới đặt lên một mâm thì Cổ Bang cùng một người nữa bước vào.
Người này từ xa gọi Diệp Phàm:
- Xin lỗi Bí thư Diệp, bời vì có chút việc nên đến trễ.
- Triệu tư lện, anh có thể đến được đã là niềm vinh hạnh đối với tôi rồi, xin mời ngồi.
Diệp Phàm đứng dậy, nhường chỗ. Nhưng ánh mắt Triệu Quát thật tinh anh đã nhanh chóng nhìn thấy Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong ngồi cạnh Diệp Phàm đã nhanh chóng chạy lại gần chào hỏi. Ai lại dám ngồi vào chỗ của Diệp Phàm…
- Triệu tư lệnh, có phải là đồng chí Triệu Quát nhà họ Triệu Phó tư lệnh quân khu Bác Kinh không?
Kim Thụ Dương lại hỏi.
- Đúng, Thiết Chiêm Hùng gật đầu. Còn những người như Chu Tiến Phong khi biết danh tiếng của Triệu Quát. Tự nhiên trong lòng thấy kinh sợ. Mặc dù mắt kính chưa rơi xuống đất nhưng cũng kiểu như thế, huống hồ đằng này là không có đeo kính.
Bốn năm bàn tiệc bày ra mọi người cũng bắt đầu dùng bữa. Lúc này Kiều Thế Hào đứng dậy giơ ly rượu lên nói:
- Anh Lý, Trấn tướng quân, Triệu tư lệnh, hôm nay tôi xin được cạn ly rượu này cùng với Diệp Phàm, bởi vì hôm nay anh ấy là chủ, sau đó tôi sẽ kính ba vị.
- Anh có phải là con trai thứ haic ủa nhà họ Kiều không?
Lý Khiếu Phong hỏi thẳng không ngại ngùng.
- Vâng ạ, tôi là Kiều Thế Hào, cha tôi là Kiều Hoành Sơn.
Kièu Thế Hào khi nói đến Kiều Hoàng Sơn có thể thấy Lý Khiếu Phong thể hiện rất cung kính.
- Không ngờ con trai của Tư lệnh Kiều lại lớn như thế này rồi, ha ha, Trấn tướng quân, chúng ta đã già cả rồi.
Triệu Quát vuốt mấy cái râu nói.
- Kiều tư lệnh…
Tự nhiên ba chữ này lại chạy vào tai của Kim Thụ Dương và Chu Tiến Phong, cùng những người của Tề Chấn, khiến họ có chút ấn tượng.
Những người này đều rất giảo hoạt, nhà họ Kiều ở Kinh thành lại liên hệ sang kiều tư lệnh, có thể đoán ngay ra thân phận Kiều Hoành Sơn tư lệnh quân khu Lĩnh Nam.
- Sư phụ, tôi đến muộn rồi.
Lúc này có một đôi nam nữ vội vàng chạy vào, người con trai là Mai Thiên Kiệt còn người con gái thì không biết, có thể so sánh đựơc với Tào Phi Nhi.
- Người này chính là Ninh Hòa Hòa.
Diệp Phàm thản nhiên cười, liếc nhìn Mai Thiên Kiệt đang khom khom cánh tay.
- Vâng, sư phụ, tôi phải mất bao nhiêu công sức mới có thể mời bà ấy đến đấy.
Mai Thiên Kiệt ra vẻ đắc ý.
- Tôi có già như vậy không? Mai Thiên Kiệt, anh nói cho rõ xem.
Ninh Hoà Hòa mới đầu nghe Thiên Kiệt gọi là sư phụ liền tiến lại bàn vẫn còn nghĩ rằng gọi Lý Khiếu Phong.
- Không thể tưởng tượng được lại là gọi Diệp Phàm, không ngờ hắn ta lại cao giá vậy, thấy mình đến mà cũng không thèm đứng dậy đón tiếp, thật đáng ghét.
- Hiểu nhầm rồi, chỉ là tôn trọng gọi cô thôi mà, haha.
Mai Thiên Kiệt nhanh chóng tạ lỗi, nhìn sư phụ một cái.
- Tôn trọng, bản cô nương không phải là hiếm quý.
Ninh Hòa Hòa vênh vênh mặt, tự nghĩ rằng những người ngồi đây không mấy người biết lai lịch, Ninh Hòa Hòa thuộc loại có cảm giác ưu việt tự nhiên.
Bởi vì mẹ của Ninh Hòa Hòa là Phi Hương Dục là em gái của Phó Bí Thư Phi Nhất Hằng trong kinh thành.
Mà cha cô là Ninh Chí Hòa, phó ban tổ chức trung ương. Đương nhiên, cũng sẽ nuôi dưỡng một cô Ninh Hòa Hòa với phong cách nhu vậy.