Quan Thuật

Chương 1277: Giai thoại báo danh




- Không phải, tôi cũng cảm thấy buồn bực rốt cuộc sao lại thế này. Nghe nói hình như là bí thư Triệu ở Việt Đông đưa tên lên. Chắc hẳn là thấy tôi phá được thảm án 88, còn được Thủ tướng ca ngợi, cảm thấy không có công lao thì cũng cực khổ quá đúng không? Cho nên, bèn đem danh ngạch này đập xuống đầu, thăm hỏi một chút, xem ra cũng chỉ là gặp may thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, không chút xao động.
- Ông ta đề cử anh, việc này thực sự có chút kỳ quái. Quả thực là Kiều gia không ra tay, người anh em, có phải anh với đại tiểu thư Kiều có gì đó không, hay là anh với cô nàng Phượng gia đi với nhau bị cô ấy phát hiện, cuối cùng, biển ghen nổi sóng, đã giận dỗi rồi?
Lý Long vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Đầu óc anh nghĩ đi đâu thế? Các cô ấy cũng không biết việc này. Hoàn toàn không liên quan gì, tuy nhiên, đối với chiếu cố của bí thư Triệu, tôi cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Diệp Phàm trên mặt lộ tia nghi ngờ.
- Đúng là kỳ lạ?
Trấn Trung Lương vừa lái xe, vừa có chút khó hiểu, miệng lẩm bẩm nói,
- Triệu Xương Sơn tốt bụng như vậy từ khi nào? Tôi thấy người anh em nên cẩn thận một chút. Thiên hạ, không có bữa trưa nào là miễn phí đâu.
- Cái này tôi cũng cân nhắc rồi, mặc kệ sơn đến dời sơn thủy đến ngăn thủy, đi một bước tính một bước. Dùng thuật ngữ võ học chính là "Kiến chiêu sách chiêu phàm hữu ta khổ sáp đích tiếu liễu tiếu".
- Khá lắm gặp chiêu hủy chiêu, nói hay lắm. Đời nam nhi tôi cũng không sợ hùng phong của hổ báo, cho dù gia tộc lớn của ông ấy là quan lại biên cương, chúng ta vẫn có cuộc sống của chúng ta. Nêu có ai muốn nắm lấy chúng ta, thì những con cờ nhỏ chúng ta cũng lật mình nổi sóng, haha.
Trấn Trung Lương đột nhiên hào hứng, cũng có chút dáng dấp của Trấn Đông Hải.
Hổ phụ vô khuyển tử! Trong lòng Diệp Phàm chợt lóe lên những chữ này, liếc mắt nhìn Lý Long một cái, xoay người nói:
- Anh Lý, có chút chuyện tôi muốn nhờ cậy anh?
- Chuyện gì, anh cứ nói đi?
Lý Long hỏi.
Diệp Phàm đem chuyện ở khu Triều Dương kể lại, Lý Long trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Việc này mấu chốt ở Phó Chủ tịch thành phố Chung.
Nếu muốn thuyết phục Phó Chủ tịch thành phố Chung thì không được rồi, chắc hẳn, vấn đề của ông ta với Lã Bột Toàn rất khó hóa giải. Cho nên, chỉ có thể dùng lợi ích để làm động lòng ông ta..
Nhưng, lợi ích của anh đưa cho ông ta chí ít phải lớn hơn gút mắc của ông ta với Lã Bột Toàn mới được. Cách này đối với những quan nhỏ cấp Giám đốc sở chúng ta mà nói độ khó quá lớn.
Muốn chúng ta đem lại lợi ích lớn cho quan lớn cấp Thứ trưởng còn là Ủy viên thường vụ, thì giống như người si nói mộng. Tuy nhiên, cũng không phải là đã ở góc chết, còn có một cách có thể thử được.
Chẳng hạn như con trai của Chung Hưng Điền và Lã Bột Toàn, chẳng lẽ bọn họ không có điểm yếu để chúng ta bới móc sao? Nắm lấy điểm yếu xuống tay, ép anh ta đi vào khuôn khổ, đương nhiên, chúng ta làm bí mật một chút, mượn tay người khác làm việc này, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
Vô ý một chút, rất khả năng sẽ có một lúc hai kẻ thù, có chút không đáng.
- Tôi cũng nghĩ vậy, anh điều tra trước giúp tôi một chút. Anh làm việc ở bộ phận đó, dễ điều tra những tài liệu liên quan. Tôi chỉ cần anh cung cấp một ít chứng cứ hữu dụng là được, còn những chuyện khác tự tôi sẽ dàn xếp.
Diệp Phàm bình tĩnh thong dong, nói.
- Được!
Lý Long thận trọng gật đầu. Kỳ thật, việc này Lý Long còn lcó chút lo lắng, dù sao, cái này, rất có khả năng sẽ đắc tội với cả hai bên, cuối cùng làm cho cả hai chẳng phải người.
Chung Hưng Điền và Lã Bột Toàn hai người đó, ở thủ đô đều là những người có chút năng lượng. Tuy nhiên, nếu Diệp Phàm đã nhờ, Lý Long dĩ nhiên sẽ không chối từ.
Trường Đảng trung ương.
Đây là nơi các quan viên của nước cộng hòa cảm thấy thần bí nhất, đây là ngôi trường có cấp bậc cao nhất huấn luyện những cán bộ đảng viên quyền uy nhất, có cán bộ nào mà lại không muốn được đến đây học nâng cao một lần.
Trường Đảng trung ương là trường học cao nhất của cán bộ luân phiên huấn luyện huấn luyện các cán bộ lãnh đạo cấp cao, và lý luận chủ nghĩa Mác, là một bộ phận quan trọng trực thuộc trung ương Đảng, là trận địa quan trọng và là lò tăng cường rèn luyện cho các cán bộ Đảng viên học tập, nghiên cứu, tuyên truyền chủ nghĩa Mác-Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông và hệ thống lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học đặc biệt Trung Quốc, là cơ cấu nghiên cứu khoa học xã hội triết học của Đảng.
Hơn nữa, quan trọng nhất là ám chỉ những quy chế ngầm trong thể chế. Trên cơ bản nhiều vị Chủ tịch nước kế nhiệm đều tới trường Đảng trung ương kiêchức hiệu trưởng trước, đương nhiên, đây chỉ là một chức danh treo lên vậy thôi.
Hiệu trưởng đương nhiệm trường Đảng trung ương Đường Hạo Đông là ủy viên thường vụ bộ Chính trị trung ương, bí thư ban Thư ký trung ương, Phó chủ tịch uỷ ban quân sự trung ương, Phó chủ tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Đứng ở cánh cổng lớn của trường Đảng, nhìn vẻ thần bí đó, các cán bộ trang nghiêm của nước cộng hòa đang đổ xô vào cung điện thần bí, tâm tình Diệp Phàm cũng có chút xúc động.
Tuy nhiên, lúc báo danh đã xảy ra một chuyện náo loạn.
Diệp Phàm tuy nói trải qua mấy năm mài dũa trong chốn quan trường, người cũng trưởng thành hơn rồi, nhưng, tướng mạo nhìn vẫn hơi non một chút.Chỗ báo danh lần này có tấm bảng viết —— Lớp nâng cao cán bộ cấp sở. Có ba nhân viên công tác, hai nữ một nam.
Trong đó đồng chí nam trung niên trên chóp mũi có cái nút ruồi vừa thấyDiệp Phàm đến, trên mặt lập tức lộ vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng nói với Diệp Phàm:
- Anh tới làm gì, lãnh đạo của các anh đâu? Một chút quy củ cũng không hiểu, chỗ này là ở đâu chứ? Đúng là làm ăn bừa bãi!
Diệp Phàm bị ông ta làm cho chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào —— chẳng biết có chuyện gì. Trong lòng thầm khó hiểu, còn chưa mở miệng đã bị người ta mắng cho một trận rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không căng thẳng, nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh. Nhớ tới lần đầu tiên mình đi trường ĐảngTỉnh ủy huấn luyện cũng được tiếp đãi thế này, đơn giản là do mặt mình non quá, người ta nghĩ mình chỉ là thư ký gì đó thôi.
Tuy nhiên, trường Đảng trung ương có chế độ gác cửa nghiêm khắc, những thư ký bình thường không được vào, cho nên, vị "nốt ruồi đen" kia mới làm khó một chút.
- Đồng chí, tôi đến báo danh.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Báo danh gì, lãnh đạo của các người thực sự nghĩ rằng nơi này là chợ à? Có thể hù dọa được người gác cửa sao, nghĩ gia thế của mình rất cao, có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi à. Gọi lãnh đạo các người lập tức chạy bộ đến đây, giải thích rõ ràng mọi chuyện. Lần này chỉ cảnh cáo, còn tái phạm lập tức hủy bỏ tư cách tham gia huấn luyện nâng cao lần này, kỳ cục!
Một đồng chí nữ khách gương mặt cũng khó chịu, nói. Còn tưởng Diệp Phàm là thư ký của vị lãnh đạo có xuất thân cao quý nào đó, được đặc quyền tiến vào trường Đảng gì đó.
- Rất xin lỗi đồng chí, lãnh đạo của tôi ở Việt Đông, sao chạy bộ đến đây được?
Diệp Phàm cũng hơi tức giận, bọn người kia tự coi mình làm việc ở trường Đảng là có thể cao cao tại thượng. Nhing nhầm người ta còn chưa tính, lại còn thay phiên nhau công kích người ta. Cho nên, cố ý nói.
- Ở Việt Đông, lãnh đạo các anh là ai, kênh kiệu quá nhỉ. Trên thông báo không phải có nói rõ ràng sao? Sáng sớm hôm nay báo danh, buổi chiều 2 giờ còn phải cử hành nghi thức khai giảng đơn giản. Đến lúc đó có khả năng lãnh đạo trung ương cũng đích thân tới.
Người trung niên có nốt ruồi đen lại tức giận, thiếu chút nữa rống lên. Hơn nữa, còn nhấn mạnh bốn chữ "lãnh đạo Trung ương", đương nhiên là muốn tăng độ uy hiếp.
- Lãnh đạo của chúng tôi tên Triệu Xương Sơn.
Diệp Phàm rõ ràng lưu loát, trực tiếp đáp.
- Triệu Xương Sơn, ai là Triệu Xương Sơn?
Người đàn ông nốt ruồi đen hơi ngạc nhiên, đương nhiên cũng nghe nói qua đại danh Bí thư Tỉnh ủy Việt Đông Triệu Xương Sơn.
Chẳng qua lớp nâng cao cán bộ cấp sở lần này, không phải là lớp huấn luyện luân phiên cán bộ cấp tỉnh, dĩ nhiên là tuyệt đối không thể có Triệu Xương Sơn Đại công tử lão Triệu gia thủ đô, cho nên còn cho rằng gặp phải người cùng tên.
- Bí thư Tỉnh ủy Việt Đông Triệu Xương Sơn đấy!
Diệp Phàm nói.
- Xem ra anh thật sự là muốn quấy rối, lãnh đạo Triệu Xương Sơn của các anh công tác ở bộ phận nào, chuyện lần này tuyệt không thể bỏ qua như vậy.
Người đàn ông nốt ruồi đen cho rằng bị Diệp Phàm đùa giỡn, sắc mặt đen như mực tàu.
- Không phải đã nói với ông rồi sao, lãnh đạo của chúng tôi chính là đồng chí Bí thư Tỉnh ủy Việt Đông Triệu Xương Sơn. Tôi tên là Diệp Phàm, nguyên đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an thành phốNgư ĐồngViệt Đông, hiện tại đã giải nhiệm, tạm thời vẫn chưa sắp xếp công tác mới. Cho nên, đến đây huấn luyện nâng cao trước.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, đem toàn bộgiấy chứng nhận và tài liệu có liên quan đẩy tới.
- Anh... Là anh tham gia lớp nâng cao?
Người đàn ông nốt ruồi đen hiển nhiên bị nghẹn, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hai đồng chí nữ khác cũng hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, trong đó một đồng chí nữ tiếp nhận tài liệu trong tay Diệp Phàm, cẩn thận xe, xét rồi đưa qua cho người đàn ông nốt ruồi đen.
Người này cũng là cẩn thận thẩm nghiệm, trên mặt tươi cười có chút chua xót, nói:
- Thật sự là không ngờ, 23 tuổi làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cả đời Lý Chí Ngư tôi chưa từng gặp qua.
Sau khi nói xong liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Nói với anh một chút, tôi là Lý Chí Ngư, lãnh đạo bảo tôi phụ trách lớp nâng cao cán bộ cấp sở các anh. Tôi muốn làm quen trước với các anh nên mới đến phụ trách chuyện báo danh ở đây.
- Ông ấy là phó chủ nhiệm giáo vụ trường Đảng Lý Chí Ngư, cũng là thành viên ban tổ chức đảm nhiệm lớp nâng cao cán bộ cấp sở các anh lần này.
Một trong hai đồng chí nữ mỉm cười, giới thiệu nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói thêm
- Tôi là Lâm Tuyết.
Lại chỉ vào cô nàng trẻ tuổi hơn ngồi bên cạnh nói:
- Cô ấy tên Đường Phương, vì trường Đảng thấy lớp các anh lần này hầu hết còn trẻ, để không khí sinh động. Cho nên, đặc biệt điều cô Đường của khoa kinh tế đại học Bắc Kinh vào ban giáo vụ hỗ trợ chủ nhiệm Lý tiến hành dạy học, phụ trách mảng kinh tế.
- Chủ nhiệm Lý chào ngài, Lâm tỷ xin chào, cô Đường xin chào...
Diệp Phàm nhiệt tình chào hỏi, tuy nhiên, người phụ nữ Lâm Tuyết này không biết chức vụ gì, cho nên, Diệp Phàm gọi là đại tỷ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa gọi như vậy, đã chọc cô nàng kia, Đường Phương ngồi bên cạnh có chút bất mãn nói đùa:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh gọi Lâm Tuyết là Lâm tỷ, tại sao lại gọi tôi là cô?
- Cái này, do vừa rồi Lâm tỷ không giới thiệu chức vị, cho nên, tôi không biết xưng hô như thế nào. Nếu gọi là dì Lâm thì bảo Lâm tỷ già quá, thực sự Lâm tỷ còn rất trẻ. Hơn nữa, tôi không có chị gái, cảm thấy Lâm tỷ làm chị tôi cũng khá thích hợp, cho nên mới gọi như vậy, ngại quá cô giáo Đường.
Diệp Phàm cố ý cao giọng kích động Đường Phương một chút.
- Hihihi, gọi vậy cũng được, cứ gọi Lâm tỷ đi.
Thiếu phụ tương đối đắc ý, liếc mắt nhìn Đường Phương một cái, mỉm cười, hai hàng lông mày cười đến nỗi sắp nối thành một hàng rồi..
- Hừ, tôi lớn hơn anh?
Đường Phương bất mãn hừ giọng nói.
- Cái này, tôi biết, cho nên tôi gọi cô là cô giáo Đường rồi.
Diệp Phàm giả bộ không hiểu, giải thích nói.
- Anh…
Đường Phương bị nghẹn, lúc lâu sau mới hừ giọng nói,
- Cái cây du này, sao lại để anh ngồi lên cấp Phó giám đốc sở chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.