Quan Thuật

Chương 174: Hành hung ở cục an ninh




-Tuy nhiên Phó Cục trưởng ** lần này cũng hơi giật mình vì cục trưởng Nguyễn lại đang đứng mà Đoàn trưởng Thiết lại đang ngồi, chuyện này cũng quá ngược đời rồi, nhưng y cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Nếu như cho y thời gian thì với kinh nghiệm của mình chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó không bình thường.
- Ừ! Ngồi đi!
Cục trưởng Nguyễn ra hiệu, trong lòng rất khổ sở.
Vốn bình thường ** có năng lực nghiệp vụ tương đối mạnh, làm việc cũng rất quyết đoán.
Các phòng mà y quản lý bao gồm phòng trinh sát phản gián và phòng bảo vệ nội bộ hoạt động cũng rất hiệu quả.
Y cùng với phó cục trưởng Phạm Hoành Võng là hai người cấp dưới có năng lực nhất của mình.
Lần này mình sắp lui, tính toán là đưa Phạm Hoành Võng kế vị còn đền cử ** lên tỉnh nhậm chức.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, gần đến giờ cuối thì y lại vì tranh đoạt chiếc ghế cục trưởng với Phạm Hoàng Võng mà chọc phải sát tinh siêu cấp Diệp Phàm.
Lão bất giác thở dài, " Ai!** a **!Cậu cũng quá là không có mắt rồi, tìm ai hãm hại không tìm lại hết lần này đến lần khác tìm thiếu tá Diệp Phàm, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tổ trung tâm 8 mà ra tay chứ.
Tổ 8 là tổ chức kiểu gì chứ.
Bọn họ nếu muốn thì một phát bắn chết cậu như một con chó, cũng không cần ra tòa án quân sự.
Đừng cho cậu là cục an ninh là trâu bò, chân chính trâu bò mới là tổ 8 nhà người ta kìa.
Bọn họ tùy tiện chọn ra một người chúng ta đến cục an ninh chúng ta cũng có thể làm được phó cục trưởng.
Hiện giờ thì kinh động đến cả đầu rồng thiết Chiêm Hùn, xem ra muốn bảo vệ ** là không thể nào.
Có thể giữ được mạng nhỏ của y đã là may mắn lắm rồi, chuyện còn lại thì y tự mình cầu phúc đi.
Tôi đã vì cậu mà nhận một cái án kỷ luật về hưu cũng đã là đối xử tận nghĩa rồi.
Đã cống hiến nhiều năm cho cục an ninh thành phố, Cục trưởng Nguyễn cũng đã sớm có tư tưởng về hưu.
Dù sao ** cũng đã làm việc với lão nhiều năm, đã lập được nhiều công lao, làm người dù sao cũng phải có trước có sau.
- Anh chính là **?.
Thiết Chiêm Hùng khẽ liếc **, hỏi vẻ bình thản.
- Chính là tôi, Phó Cục trưởng cục an ninh thành phố Mặc Hương.
** ngồi ở trên ghế thành thật đáp, cảm giác như tội phạm đang trả lời thẩm vấn.
Trước kia y toàn thẩm vấn người khác, hiện giờ rốt cuộc cũng đã cảm nhận được một chút mùi vị của tội phạm bị thẩm vấn.
- Ha ha! Lá gan không nhỏ, dám hãm hại nhân viên quốc gia, lạm dụng tư hình, dùng súng đạn đuổi giết dũng sĩ kiệt xuất của Hoa Hạ, nói! Rốt cuộc là tại sao?.
Thiết Chiêm Hùng đập mạnh một cái làm cái bàn cũ rung bần bật kêu lên ken két dường như sắp sửa bung ra.
Thiết Chiêm Hùng là cao thủ quốc thuật lục đoạn, sức mạnh một chưởng đó dĩ nhiên một cái bàn bình thường có thể chịu nổi.
- Đoàn trưởng Thiết. Anh đang vu khống tôi, ** tôi làm tất cả đều tuân thủ trình tự luật pháp quốc gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Anh nói gì tôi không hiểu, mặc dù anh là đoàn trưởng Liệp Báo nhưng cũng không có quyền nói xấu một Phó Cục trưởng cục an ninh thành phố.
** ra vẻ oan ức, thậm chí khiến cho Diệp Phàm còn nghi ngờ y có phải là phần tử Hán gian hay không.
- Diệp Phàm! Đem máy ghi âm để phó cục trưởng Hồ của chúng ta nghe một chút đi, còn cứng miệng lắm.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tuân lệnh!
Diệp Phàm tiến lên bật máy ghi âm, cục trưởng Nguyễn khi nghe lời khai của Triệu Tuấn Võng thì đau lòng biến sắc.
Lúc đầu lão vẫn có một tia hi vọng, nhưng giờ thì điều này đã hoàn toàn tiêu tan.
Còn ** đầu tiên cũng biến sắc, từ tím sang đen, rồi lại từ đen sang trắng, cuối cùng không phục bình tĩnh.
Y bỗng nhiên đứng lên hô lớn:
- Đây là Triệu Tuấn Võng vu cáo tôi, tôi muốn báo cáo lên tỉnh.
Vừa nói y vừa đưa tay lên hông làm Diệp Phàm còn cho là y định rút súng liền thuận tay bắt lấy tay trái y rồi vặn chéo một cái.
"rắc, rắc", tiếng xương gãy vang lên giòn tan.
Tiếp đó lại thêm một tiếng nữa, chắc là lại gãy thêm một cái xương nào đó.
Diệp Phàm còn chưa hả giận bồi thêm một quyền, mặt của ** lập tức nở hoa.
Máu mũi, máu miệng, máu mắt cùng nhau phun ra, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ lòm, bộ dạng hết sức bi thương, đáng sợ.
Cục trưởng Nguyễn ở bên cũng nhíu mày, sợ hãi, "
Xem ra người của tổ 8 có khác, ** vốn có thực lực nhị đoạn thuần hóa bị người ta nhẹ nhàng vặn một cái thì gãy tay, chắc là xương ngực cũng gãy vài cái, xương gì mà như giấy mỏng vậy.
Trên mặt lại còn nở hoa.
" Ai", trong lòng Thiết Chiêm Hùng lại thầm tán thưởng, " Ừ! Thằng ranh này sau khi bị hành hạ ba ngày ba đêm, sau đó lại bị vây bắt như chuột, trải qua tôi luyện như vậy cũng đã thành thục hơn nhiều rồi.
Thủ đoạn ra tay vừa rồi rất gọn gàng, đủ nhanh đủ độc"
.
Chúng ta khi đối phó với kẻ xấu tuyệt đối không thể nương tay, không ra tay thì thôi, lúc ra tay phải một kích lấy mạng mới được."
- A! A! Cục trưởng Nguyễn, tôi bị vu khống, ngài phải làm chủ cho tôi, ta muốn chống án.
Tôi muốn tố cáo bọn họ
** đau đến kêu oe oe, lại sợ Diệp Phàm ra tay lần nữa nên chỉ đứng yên mà không dám động đậy.
"
Thoải mái! Con mẹ nó chứ, có thể vặn gãy tay làm gãy mấy cái xương ngực của đối thủ thật là thoải mái cỡ nào chứ! Móa nó, ông mày đã hồi vốn lại rồi, nếu cả chân cũng đánh gãy nữa thì càng sảng khoái", Diệp Phàm sau khi trả được thù thì trong lòng có cảm giác thoải mái siêu cấp, không khác lúc lên đỉnh Vu Sơn.
- Còn muốn quỷ biện! Tôi không rảnh để chơi trò mèo vờn chuột.
Thiết Chiêm Hùng cười âm hiểm ra lệnh cho Diệp Phàm
- Kéo ra ngoài đập chết.
Cậu chắc chưa đủ thoải mái vậy lần này cứ phóng tay đi.
Mày lại dám chơi trò ú tim với ông à, chán sống rồi sao.
- Đập chết!
Diệp Phàm nhất thời trợn tròn mắt, hắn thật đúng là chưa dám nghĩ tới điều này.
Mặc dù ** phạm vào tội vu cáo và lạm dụng tư hình nhưng cũng chưa đủ để đập chết a! Vì thế Diệp Phàm ngây người một lúc còn cho là Thiết Chiêm Hùng đùa giỡn, khẽ liếc sang thì thấy y rất nghiêm chỉnh, không hề có một chút đùa giỡn.
Y thấy Diệp Phàm còn đứng ngây ra đó thì thuận tay lấy từ bên hông một cây súng ngắn ném cho hắn:
- Dùng của tôi đi! Đạn tuy nhỏ nhưng sau khi bắn ra sẽ có sức công phá rất lớn.
Cậu cứ thực hiện lệnh! Cục trưởng Nguyễn sẽ giám sát.
- Tuân lệnh.
Nguyễn Kiến Bình chào theo nghi thức quân đội rồi cầm lấy tay ** thở dài nói:
- Ai.
- Cục trưởng Nguyễn!
** hô to, nhìn chằm chằm vào cánh tay của Nguyễn Kiến Bình đưa sang.
** vẫn không thể tin Thiết Chiêm Hùng thực có can đảm xử tử mình, còn cho là y nói chơi để dọa mình.
Y thân là một Phó Cục trưởng cục an ninh thành phố.
Đừng nói Thiết Chiêm Hùng chỉ là một đại tá binh đoàn trưởng dám xử tử y cho dù là Tư Lệnh quân khu cũng chưa có quyền này, vì thế mà ** cũng có lý để tin.
- Ai!, nói mau đi thì may ra tôi còn cứu được anh, nếu không Đoàn trưởng Thiết thật sự sẽ làm như vậy đấy.
Cục trưởng Nguyễn cuối cùng vẫn không đành lòng muốn cứu thủ hạ mình một mạng.
Vì thế lợi dụng cơ hội cuối cùng, mặc kệ Thiết Chiêm Hùng có thể trách cứ để mạo hiểm khuyên **.
Ánh mắt hai người nhìn nhau chằm chằm một phút đồng hồ, cuối cùng ** rũ rượi cúi xuống.
Gân cốt y bỗng nhiên như bị rút hết, cả người mềm nhũn như một con bạch tuộc thân mềm.
Ngay cả ngồi trên ghế cũng không vững, đặt phệt cái mông xuống đất như một kẻ điện.
- Tôi nói!
** rặn mãi mới ra được một chữ này:
- Bởi vì Diệp Phàm cùng Vu Kiến Thần xưng huynh gọi đệ, nên tôi cho là Vu Kiến Thần có làm gì bí mật thì Diệp Phàm cũng biết.
Vừa lúc Diệp Phàm đến báo lại án thì tôi lập mưu bắt hắn để tra tấn,
Ai ngờ, ai! Diệp Phàm thực cứng, một chữ cũng chưa nói, cuối cùng còn chạy thoát ra ngoài.
** khai báo hết một lượt, tuy nhiên tuyệt không đả động đến anh họ Chu Chính Dương.
Trong lòng y nghĩ mình dù sao cũng đã xong rồi, có thể giữ cho anh họ biết đâu sau này lại có thể cứu mình ra tù sớm.
Tuy nhiên lời ghi âm của Triệu Tuấn Võng đã bán đứng y, y chẳng qua chỉ dãy dụa vô ích mà thôi, cuối cùng còn chọc cho Thiết Chiêm Hùng tức giận, tiện tay cầm súng bóp cò một phát làm chân trái ** nở hoa, máu chảy đầm đìa.
Thiết Chiêm Hùng chưa hả giận còn kề súng ngay vào đầu y khiến y khai tuốt tuột, ngay cả chuyện Chu Chính Dương chơi gái cũng nói ra.
Diệp Phàm bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, " Chết tiệt!! Đây mới chính là uy phong của Đoàn trưởng Thiết.
Mình còn non quá. Cứ cho là vặn gãy tay người ta là oai phong lắm rồi, so với lão thì đúng là trẻ con, còn phải học nhiều a!"
Xử lý xong xuôi, Thiết Chiêm Hùng tựa hồ như chưa có điều gì xảy ra, cười ha hả vỗ vai Diệp Phàm nói:
- Diệp Phàm, lần này cậu tới cung cấp đầu mối, vốn là hành động yêu nước.
Tuy nhiên lại gặp phải hai tên bại hoại ** và Triệu Tuấn Võng, làm cậu tổn thương rất lớn tới tinh thần và thể xác.
Cậu có yêu cầu gì cứ việc nói với Cục trưởng Nguyễn để giải quyết, tôi nghĩ Cục trưởng Nguyễn chắc sẽ đáp ứng.
- Đúng vậy! Đồng chí Diệp Phàm, tôi hết sức xấu hổ với chuyện mà đám người ** và Triệu Tuấn Võng gây ra.
Để tôi sẽ báo cáo lên tỉnh nghiêm khắc trừng phạt.
Cậu có yêu cầu gì cứ nói, ví dụ như tiền thuốc thang, tiền bồi thường … cứ liệt kê ra một danh sách, tôi sẽ đáp ứng.
Xem bộ Cục trưởng Nguyễn hết sức áy náy, thậm chí còn nghĩ lập tức xuất tiền để giải phóng vị tà thần này đi.
Trong lòng lão vẫn e ngại Diệp Phàm lại gây thêm chuyện nữa thì ảnh hưởng đến việc về hưu êm đẹp của mình.
- Tổn thất thì đúng là có, bao gồm quần áo, điện thoại di động, tiền trên người, còn cả mấy vết thương chưa biết tính làm sao cho đúng, ** và Triệu Tuấn Võng còn tra tấn tôi không ít, thậm chí còn đổ nước nóng ngâm ớt vào người tôi rồi dùng roi da quật vào.
Ít nhất tôi cũng phải nằm mấy tháng mới bình phục, còn đánh thương cả chân trái tôi rồi đem nhét máy theo dõi vào.
Ngoài ra các ông còn phải làm cho tôi một cái giấy chứng nhận, viết rõ là mấy ngày qua tôi đi phối hợp với các ông điều tra chuyện vụ án thôn đập Thiên Thủy lần trước.
" Ai! Vốn là trong thị trấn đang có một hạng mục đầu tư lớn, lần này chắc là hỏng rồi, trở về còn bị mắng nữa, tổn thất này đúng là không có cách bù đắp, ai", Diệp Phàm nghĩ đến chuyện lôi kéo tập đoàn Nam Cung đầu tư vào nhà máy giấy chắc là thật bại, hiện giờ Ngư Dương Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung đoán chừng đang muốn đập chết mình.
Trong lòng hắn cực kỳ phiền muộn, nhăn nhó khổ sở không biết làm gì bây giờ.
Chuyện lo lắng nhất dĩ nhiên là lần này có giữ được cái mũ quan hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.