- Gấp cái gì. nói đi!
Diệp Phàm cố ý hừ lạnh, nhủ thầm chẳng phải là ý nghĩ đen tối, từ lúc nào ông đây có cái loại bản lãnh xấu xa có thể khuynh đảo hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ này chứ.
- Chị gái sửa sang căn phòng kia rất khá, tầng thứ ba có bốn gian phòng, còn có cả điều hòa, em ở tầng dưới, nơi đó hơi tối.
Hiện giờ chị Tuyết Liên đã chuyển đến chỗ anh Gia Lâm, một mình em ở tầng dưới cùng hơi sợ. nghe nói bên giòng suối có quỷ, đôi khi còn kêu chẹp chẹp rất đáng sợ.
Vì thế muốn chuyển lên ở trên. Trên này vừa sáng sủa vừa thư thái nhưng chị nói cả phòng này là của Chủ tịch Diệp, Chủ tịch Diệp còn là ân nhân của nhà chúng em.
Không có Chủ tịch Diệp thì cũng không có nhà chúng em hôm nay, muốn ở lầu ba thì phải… thì phải… thì phải hầu hạ anh cho tốt mới được, cho nên em nghĩ đấm bóp cho anh một chút cho buông lỏng tâm tình, thầy thuốc nói làm như vậy có lợi cho thân thể.
Phạm Nghiêm Nhân thật là trong trắng đáng yêu quá! Diệp Phàm cảm thấy mũi ngứa ngáy, trong nháy mắt lòng chua xót.
- Nghiêm Nhân, đừng nghe chị em nói lung tung, nhà cửa là chị em bỏ tiền mua, em muốn ở phòng tầng ba thì chọn một cái đi! Không quan hệ tới anh. Diệp Phàm nghiêm trang nói, đoán chừng là sợ Phạm Nghiêm Nhân không tin.
- Chị em mà mua được nhà lớn như vậy, không thể nào, Chủ tịch thị trấn Diệp, anh không định gạt em chứ, phòng lớn như vậy trang bị cao cấp như vậy cần không ít tiền, tựa hồ như là khách sạn, chị em làm cả đời cũng kiếm không ra nhiều tiền như vậy.
Phạm Nghiêm Nhân cứ lắc đầu, hiển nhiên người ta là một cô bé học tới lớp mười một cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy.
- Nghiêm Nhân! đừng nói vậy. Chị thật xin lỗi, hu hu.
Thái Tây Thi Phạm Xuân Hương đã đi lên từ lúc nào, mắt ngân ngấn nước.
- Nhưng Nghiêm Nhân này, anh Phàm đúng là có ơn lớn với nhà chúng ta, không có anh ấy thì em có muốn đi học cũng không được, bệnh của mẹ cũng không còn tiền chữa trị.
- Chị! em hiểu mà, chị nói anh là người rất có khả năng, là hảo hán của cả nhà, hảo hán từ xưa đều có nhiều cô gái hầu hạ, cho nên… cho nên... em mới đến...
Phạm Nghiêm Nhân dù sao cũng còn bé, hai chữ hầu hạ dù sao cũng không nói ra được, trầm ngâm một lát rồi mới dũng cảm ngẩng đầu, đỏ rực đến tận mang tai nói:
- Chủ tịch Diệp em đã nghĩ rồi, em sẽ hầu hạ anh. Em nghe chị. Em sẽ không nói ra, đánh chết em cũng không nói. Mới vừa rồi, mới vừa rồi là có chút không quen, sau này em sẽ từ từ học
Ai!Diệp Phàm thở dài một hơi, biết thoáng cái mà muốn chuyển biến suy nghĩ của hai chị em thì rất khó khăn, cố ý nói:
- Nghiêm Nhân, không phải em nói muốn hầu hạ anh sao? Lại đây, kể từ bây giờ thì bắt đầu hầu hạ đi.
Diệp Phàm nói xong cố ý túm lấy bàn tay mũm mĩm của Phạm Nghiêm Nhân kéo vào trọng ngực mình. làm ra vẻ rất thật, thế rất mãnh liệt.
- Hừ! nghĩ hay lắm, Nghiêm Nhân giờ không có tâm trí đâu cả, Nghiêm Nhân bây giờ còn muốn chọn phòng. anh Phàm, anh là người lớn, không được bắt nạt trẻ con.
Cô bé vung tay, kích động đi lại xem xét vẻ rất là quỷ quái khiến Diệp Phàm nảy ra ý không tốt, nhìn cặp mông căng mẩy của Phạm Nghiêm Nhân mà nuốt nước bọt khan.
- Nghiêm Nhân! tới đây ngồi với anh Phàm một chút, nói không chừng anh cho em một cái điều hòa.
Diệp Phàm giống như con sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ trong trắng.
- Em chẳng cần, điều hòa cũng tốt, nhưng phòng khách cũng có một chiếc lớn. quá nóng quá lạnh thì em ra sa *** phòng khách ngủ là được, ha ha ha.
Tiếng cười khanh khách khiến cho Diệp Phàm càng phát sầu.
- Anh Phàm, con bé không hiểu chuyện, anh đừng để ý. Em uống với anh vài chén.
Thái Tây Thi dọn xong rượu và thức ăn bèn ghé mông ngồi ở trên đùi Diệp Phàm, người ngát hương thơm.
Diệp Phàm vuốt vuốt cặp núi đôi uống rượu rất là sướng khoái, ngay cả vết thương cũng không để ý tới.
- Nghiêm Nhân, thật không lại uống với anh Phàm một chén, nếu không thì anh không cho phòng. Diệp Phàm cười dâm đãng.
Hứ!
Phạm Nghiêm Nhân hứ một tiếng rồi đóng sầm cửa lại dứt khoát không để ý tới người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Buổi tối.
Phạm Nghiêm Nhân bừng bừng hứng thú chuyển lên lầu ba, Diệp Phàm cùng Thái Tây Thi ôm nhau ngồi sa *** xem ti vi, cô bé ngồi bên giả tảng không trông thấy.
Thỉnh thoảng còn vùng vẫy chống chế lại, chỉ cần Diệp Phàm thò tay sang là liền tránh né khiến Diệp Phàm rất sầu muộn, muốn ôm cô bé trong trắng mà tinh quái này một chút cũng không được. Thái Tây Thi thì không sao cả, cô cũng hy vọng em gái cùng theo Diệp Phàm.
Em gái tuy mới 17 tuổi nhưng cũng là thiếu nữ rồi. kỳ lạ chính là Phạm Nghiêm Nhân lại không sợ Diệp Phàm, ngay cả lúc ngủ cũng không đóng cửa, không biết có phải muốn thử lòng heo của ông anh hay không khiến Diệp Phàm lúc đi vệ sinh vẫn liếc mắt nhìn qua cửa phòng Phạm Nghiêm Nhân mà nuốt nước bọt khan.
Hắn thầm nghĩ, "Cô bé ơi, thật sự cho ta là Liễu Hạ Huệ giáng phàm có phải không? ta không có bản lĩnh này. Ta nói này cô bé, cô hãy đóng cái cửa mê hoặc kia lại đi, cả đêm nay hay cả đời này ta đều không thể nào sang được."
Cuối cùng, hắn hành hạThái Tây Thi đến mệt rã rời rồi, gần giống như chó chết rồi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm lái xe thẳng đến huyện Ngư Dương trước tiên, phập phồng thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Lý Hồng Dương. Lý Hồng Dương đang phê giấy tờ gì đó, lúc thì cau mày, lúc thì lắc đầu, tựa như không nhìn thấy Diệp Phàm đang rụt rè đứng ở một bên đến cả tiếng đồng hồ.
Mãi đến 10 rưỡi mới ngẩng đầu lên cố ý nói:
- A! là Tiểu Diệp đến à.
Thái độ cũng không gay gắt lắm, tựa hồ là định xử lý lạnh.
- Bí thư Lý, cháu xin kiểm điểm với chú. Cháu vốn chỉ là muốn đi phối hợp giúp kết thúc một vụ án, ai nghĩ rằng sau đó lại phát sinh phức tạp, khiến cho gánh nặng tập đoàn Nam Cung đều đổ lên Bí thư Lý. Cháu vắng mặt làm trở ngại chuyện cải cách nhà máy giấy Ngư Dương
Diệp Phàm có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn trình lên giấy chứng nhận phối hợp giúp tra án do Cục trưởng Nguyễn của Cục an ninh quốc gia thành phố Mặc Hương chính tay ký.
Lý Hồng Dương đọc lướt qua một lần thì thái độ tốt lên rất nhiều, nói:
- Ừ! đã là Cục an ninh quốc gia của thành phố yêu cầu phối hợp giúp đỡ thì tôi cũng không nói gì nữa. Tôi biết hệ thống an ninh quốc gia yêu cầu tính bảo mật cao độ, tôi cũng không hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Chẳng qua Tiểu Diệp, tiếp theo cậu có tính toán gì không, chuyện tập đoàn Nam Cung nên làm gì bây giờ? Nhà máy giấy Ngư Dương hiện đã chuyển từ xí nghiệp do huyện điều hành xuống cho thị trấn Lâm Tuyền các cậu quản lý rồi. Chuyện này không xử lý tốt sẽ có chút phiền phức, cậu thử nghĩ xem, nhà máy giấy lại là nhà máy lớn có hơn ngàn người, rút dây sẽ động rừng.
Lý Hồng Dương nói xong cứ nhìn Diệp Phàm chằm chằm, đến mức trong lòng Tiểu Diệp phát ớn lạnh.
Hắn cố lên gân nói:
- Bí thư Lý, cháu nhất định làm tốt chuyện nhà máy giấy, làm không xong thì chú cứ cho cháu nghỉ việc. Thật sự không làm được, nếu không có vài vạn đổ vào trước đã. ai!
- 200 vạn, đây chính là khoản giành riêng để sửa đường đập Thiên Thủy, vì ước hẹn với tập đoàn Nam Cung mà phải truy thu lại.
Không thể! thay vì mổ gà lấy trứng thì nên nghĩ cách khác, hoặc là bắt buộc tập đoàn Nam Cung làm thỏa đáng, nếu không có người khác đầu tư cũng được.
Chuyện này chú tin là cháu có thể làm tốt, làm xong chú sẽ thưởng công. Không phải sợ trẻ tuổi, tuổi trẻ chính là có triển vọng, tuổi trẻ chính là có bản lĩnh, chẳng lẽ cậu không muốn cầm quyền một phương? ha ha!
Lý Hồng Dương một mức ép Diệp Phàm phải lên Lương Sơn Bạc, trực tiếp hứa hẹn mũ quan, đoán chừng chính là cái ghế chủ tịch thị trấn.
Diệp Phàm đương nhiên cũng động tâm khi đối mặt với sự dụ hoặc như vậy, chỉ là trong lòng cũng khổ sở như uống hoàng liên (tâm sen, vốn rất đắng), cười lạnh nói:
" Sao không tìm người khác đầu tư đi, mấy ông chủ đều không phải kẻ ngu mà đến chốn xó xỉnh Lâm Tuyền đốt tiền, cho dù là bong bóng cũng không nổi lên.
Bản thân nhà máy phải tự cải cách mới là quan trọng nhất, tuy nhiên trước mắt Lý Hồng Dương muốn ép mình thì mình cũng phải ép lại y, cùng lắm thì mất chức, ông mày té sang Liệp Báo lăn lộn."
- Bí thư Lý, cầm quyền nhất phương thì ai cũng muốn, cháu mới 18 tuổi nhưng cũng có mơ ước vậy. Chuyện của nhà máy giấy thì cháu sẽ cố gắng, còn về chuyện cầm quyền thì nhìn vào Bí thư Lý là được rồi, cháu sẽ luôn theo sát bước chân của ngài.
Diệp Phàm sau khi nói xong hơi có vẻ khiêm cung, nhưng lại lộ ra vẻ có chút ngạo khí chưa thành thục nhìn Lý Hồng Dương.
Lý Hồng Dương nhìn chằm chằm Diệp Phàm hồi lâu, sau đó ném một điếu thuốc cho hắn rồi cũng châm cho mình một điếu, trầm ngâm một lúc lâu rồi bỗng vỗ bàn:
- Hảo tiểu tử, dám nghĩ dám nói. Tốt! có khí thế, chỉ cần cháu có thể kéo tới hai trăm ngàn đầu tư, chú sẽ thưởng cho cháu, cầm quyền một phương cũng không phải là không được, có năng lực thì sẽ ở trên người khác. Lý thiên vương này sẽ xem cháu có thể hàng phục được yêu nghiệt Tôn Ngộ Không kia không.
Chỉ xem vào thành tích, nói gì cũng là vô dụng, cứ làm tốt công tác ở Lâm Tuyền trước đã. Đi sang báo cáo với Chủ tịch Trương một chút chuyện vừa rồi đi, không cần quá rườm rà, cứ kể vắn tắt là có thể về.
Nói xong vỗ nhẹ vai Diệp Phàm ra vẻ thân thiết như cũ làm hắn cũng cảm thấy hơi cảm động.
Bộ dạng của Trương Tào Trung hệt như một ông chủ, nhìn qua vô cùng uy nghiêm.
Y vừa nhìn thấy Diệp Phàm thì nói:
- Những ngày vừa rồi cậu đi đâu, bỏ việc có phải không? Nhậm chức rồi thì bỏ đó, cậu chuẩn bị lên rừng xuống biển đi học hỏi kinh nghiệm đi.
Diệp Phàm bình tĩnh đem chuyện phối hợp giúp Cục An ninh Quốc gia hoàn tất vụ án thôn đập Thiên Thủy kể lại một lần, Trương Tào Trung sau khi nhìn thấy giấy chứng thực của Cục trưởng Nguyễn thì sắc mặt cũng giãn ra.
Chuyện của tập đoàn Nam Cung thì cậu phải lập tức đi Thủy Châu ngay, chúng ta là cán bộ của đảng, không sợ gian khổ, dùng hết sức để tranh thủ đầu tư của bọn họ.
Bước công tác tiếp theo của cậu chính là sửa chữa tốt đường vào thôn đập Thiên Thủy, đồng thời làm sống lại nhà máy giấy Lâm Tuyền, ngoài ra còn có một chuyện là phải thanh toán ít lương cho công nhân nhà máy, bọn họ đã bắt đầu không an phận rồi.
Sau khi trở về cậu phải lập tức bắt tay ngay vào thành lập tổ công tác cải cách nhà máy giấy, triển khai toàn diện công tác, trấn an tốt công nhân nhà máy, phải đặc biệt coi trọng phương pháp làm việc, cố gắng đoàn kết các cán bộ lão thành để chuyện cải cách được thuận lợi.
Còn về các xí nghiệp ở Lâm Tuyền thì cậu cũng không thể một bên nặng một bên nhẹ, không phân mẹ ruột mẹ kế, dẫn tới không triển khai được công tác.
Điệu bộ Trương Tào Trung không vui không buồn, không làm sao đoán được trong lòng y nghĩ gì.
Có ý gì? Cái gì mà phân biệt mẹ ruột mẹ kế, mình có thể phân chia được lợi ích gì cho các xí nghiệp trong thị trấn? Diệp Phàm thầm nghĩ nhưng cũng không thể hiện mà vẫn cung kính gật đầu.
Sau khi ra cửa thì hắn tiếp tục tới thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần báo cáo sơ qua công tác, Phó chủ tịch Tiếu cũng bày tỏ thái độ sẽ toàn lực giúp đỡ Diệp Phàm triển khai công tác.
Y dùng bút nhẹ nhàng gõ cái bàn nói:
- Tiểu Diệp, trở về nên coi trọng xí nghiệp thị trấn các cậu a! không thể bên nặng bên nhẹ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả.
Kỳ lạ! lại là câu này. Cả đám đều không nói ra mà cứ lòng vòng xa xôi, chơi trò này với mình thì sao còn triển khai được công tác!