Quan Thuật

Chương 178: Anh hùng cứu mĩ nhân ở Thủy Vân Cư




Hai lãnh đạo thật là cao siêu, mình chỉ là một phó chủ tịch nho nhỏ, không thể hiểu được những lời sâu xa như vậy.
Sau khi ra cửa, mặt mày Diệp Phàm buồn bực, rủa thầm, "Nặng bên này nhẹ bên kia, lại còn ngụ ý nữa."
Nhìn xem thời gian đã là hơn bốn giờ chiều, hắn nghĩ xem tìm chút gì ăn, đang đi thì lại gặp Triệu đại tài thần Triệu Bính Kiện.
- Ừ! Đây không phải là Tiểu Diệp sao?.
- Anh Triệu ca, gần đây có phải có chuyện đào hoa không, xem anh hồng hào chưa kìa.
Diệp Phàm chào hỏi. Truyện Đoản Văn
- Thằng ranh cậu đó, gần đây nghe nói mất tích, làm cho mấy lão bản trên huyện tức chết.
Hôm nay chắc là tới thỉnh tội phải không, xem vẻ mặt uất ức của cậu kìa, ha ha ha, đoán chừng là bị mắng rồi.
- Chửi giỏi lắm, wow.
- Cậu cũng quá cố chấp rồi, đúng lúc tập đoàn Nam Cung tới Lâm Tuyền thì cậu lại không có tăm tích, không bị cất cái mũ quan đi đã là thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.
Như thế nào đây? Có phải có sói chuột lông xanh muốn mời khách anh Triệu không, nếu không chúng ta bây giờ đi Thủy Vân Cư, chị kết nghĩa rất nhớ cậu a. Cứ gặp anh ở đâu là hỏi đó, anh cũng phiền muốn chết đây, ha hả.
Nói tới đây Triệu Bính Kiện thấy Diệp Phàm đang trừng mắt nhìn mình thì ghé sát lỗ tai hắn cười dâm:
- Thằng ranh nhà cậu, nếu có vận đào hoa thì sau này anh Triệu cũng có cơm ăn rồi, ha ha, đại mỹ nhân a.
-Chị, em đâu có chị, chỉ có em gái ở Thủy Châu thôi.
Diệp Phàm khó hiểu.
- Cậu nhìn xem, anh nói là cô Mị Nhi đang chờ cậu từ lâu rồi đó, vậy mà cậu thì đã sớm vất người ta đi đâu rồi. Đáng đánh a!
Triệu Bính Kiện ngạc nhiên, tựa hồ không tin Diệp Phàm lại có thể dễ dàng quên Tạ Mị Nhi ở Thủy Vân Cư.
- A! Là Tạ Mị Nhi, em đúng là đã quên béng. Anh Triệu, đi Thủy Vân Cư, em mời khách nhé?
Diệp Phàm đảo mắt một vòng lại nhớ đến câu "Nặng bên này nhẹ bên kia", biết đâu anh Triệu lại có thể giải thích nghi hoặc, dù sao người ta cũng là một tên cáo già cỡ như Trương Tào Trung vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hai người lái xe thẳng tới Thủy Vân Cư.
Xe vừa vào sân đã nghe một giọng càn rỡ:
- Tạ Mị Nhi, hôm nay cô phải nói cho ông mày biết là có ai chưa. Mẹ kiếp! Gái điếm thúi, một thân mùi khai.
Tao còn nói gần đây sao mày cứ giả bộ thanh cao, chắc là vớ được thằng chó chết nào rồi.
Đi! Nếu có thì gọi đến cho tao, tao sẽ đánh cho kêu cha gọi mẹ luôn, kêu Chu Tiểu Đào này là bố luôn.
- Đúng vậy a đúng a! Cô Mị Nhi.
Mau ra uống với anh Chu vài chén để anh Chu hạ hỏa, uống xong sẽ hạ hỏa vào cô.
Một giọng nam nói eo éo làm cả lũ cười vang.
- Các anh muốn làm gì? Thủy Vân Cư đang lúc buôn bán, tất cả giấy phép đều đủ, không có gái để hầu rượu.
Tạ Mị Nhi lạnh như băng:
- Chu Tiểu Đào, nói chuyện văn minh chút đi.
- Tao với mày không có quan hệ, sau dám dạy đời tao.
- Bốp.
Vang lên một tiếng tát nhẹ.
- Gái điếm thúi! Vừa muốn làm kỹ nữ vừa muốn lập miếu thờ sao.
Đừng tưởng tao không biết, mày vừa nhận một thằng em kết nghĩa gì đó phải không.
Chu Đào tựa hồ nhất thời nhớ không ra.
- Diệp Phàm! Nghe nói là Phó Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền cái rắm gì đó, một tên thư sinh cũng dám tranh đoạt phụ nữ với anh Chu,, chán sống rồi.
Giọng nam eo éo lại vang lên trợ giúp.
- Các anh, các anh sao dám đánh người.
Tạ Mị Nhi tức giận.
- Thằng em, chắc chúng ta phải đi rồi.
Triệu Bính Kiện nhíu mày:
- Có lẽ hôm khác đi.
- Chu Tiểu Đào là ai?
Thấy Triệu Bính Kiện có ý rút lui, chắc thằng cha Chu Đào gì đó cũng địa vị.
- Là bảo bối của chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà, thằng thái giám bên cạnh là Vương Ba, chú út gã là Phó Cục trưởng thứ nhất của cục tài chính thành phố. Người anh em, đi thôi!
Triệu Bính Kiện dù sao cũng là con cáo già, không muốn giẫm chân vào vũng bùn này.
Diệp Phàm cũng hiểu, dù sao chú út của Vương Tiểu Ba cũng coi như là lãnh đạo ngành dọc của Triệu Bính Kiện, đắc tội sẽ phiền phức rồi.
Chu Trường Hà lại là bí thư của ủy ban kỷ luật.
Ủy ban kỷ luật bình thường không ra mặt, nhưng nếu muốn động quan viên nào thì chắc không mấy ai chạy thoát.
Thiên hạ nào có mèo chê mỡ, Triệu Bính Kiện cả ngày quan hệ với tiền bạc, lại càng dễ có nhiều cái đuôi để người ta nắm.
Có khi có lẽ không phải là chuyện của mình, nhưng tính qua tính lại thế nào mình chẳng dính vào.
Huống chi Triệu Bính Kiện đoán chừng cũng không dám nói là thanh liêm, nước quá trong ắt không có cá.
Nếu quả thực phải chọn ra vài cục trưởng cục tài chính thanh liêm trong quan trường Hoa Hạ thì e là còn hiếm hơn cả quốc bảo gấu trúc.
- Được rồi! anh Triệu, chúng ta đi.
Diệp Phàm gật đầu rồi hai người đi ra ngoài.
- Cậu Diệp, anh đi trước đây, ăn cơm hẹn hôm khác nhé.
Triệu Bính Kiện lái xe đi trước, đến cuối cùng còn dặn lại:
- Thằng em, đừng hành động theo cảm tính, một số việc chúng ta không thể dính vào đâu.
Chúng ta không phải là chúa cứu thế.
- Cám ơn, em hiểu rồi.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Triệu Bính Kiện lái chiếc Passat đi xa.
- Ai! Những thứ này rất khó nói, mình cũng đi thôi, chọc không nổi thì trốn vậy.
Diệp Phàm cười khổ hai tiếng rồi vào xe đốt một điếu thuốc, nhìn sang bên Thủy Vân Cư, trong lòng chợt nhớ đến một người.
Diệp Phàm lúc trước khi vừa thấy Tạ Mị Nhi thì chợt cảm thấy chua xót, cô làm hắn nhớ lại mối tình đầu Phí Nguyệt Yên, cô rất giống với người đó, thậm chí từng điệu bộ cử chỉ.
- Bỏ đi! Đi nào!
Diệp Phàm thở dài rồi khởi động xe, nhưng vừa lái đi được hơn mười mét thì ma quỷ xui khiến thế nào lại lái trở về Thủy Vân Cư.
- Ai! Hay là đi nhìn xem, dù sao mình cũng là em kết nghĩa mà. Mình chỉ xem thôi mà.
Diệp Phàm vừa tự nhỉ vừa dứt khoát rút điện thoại gọi:
- Anh Chu, em là Diệp Phàm, buổi tối nay em làm chủ. Gặp nhau ở Thủy Vân Cư nhé.
Đầu tiên là phải tẩy trần cho anh Chu đã, hắc hắc.
- Thằng ranh, cuối cùng cũng ló đầu ra rồi à. Như thế nào đây? Hôm nay mò tới đây nghe chửi à! Bỏ đi, có phải muốn giải sầu không, để tôi chia sẻ với cậu, nếu không sau lưng lại mắng thằng anh không tốt.
Lúc cậu thăng chức vẫn chưa chia vui, giờ thì bù nhé.
Anh lập tức tới ngay, vừa đúng lúc định đi ăn cơm, thuận tiện giới thiệu mấy bạn bè cho cậu làm quen.
Chu Bá Thành gần đây sắp thăng chức nên nghe giọng rất vui vẻ.
Diệp Phàm cúp máy đi vào Thủy Vân Cư, thấy một phòng hai bên có khắc hình hổ trên tầng hai đang mở, bên trong có tiếng người vọng ra.
- Bịch, bịch
Nghe mấy tiếng liên tiếp, chắc là tiếng ghế hay bàn bị gãy.
Diệp Phàm bước mấy bước lên tầng hai, vừa ló mặt thì có một chiếc ghế bên trong phi vèo ra, suýt nữa thì trúng vào người hắn liền co người dùng tay nhẹ nhàng bắt lấy chiếc ghế, sau đó tiến vào phòng thì thấy một cảnh tượng hỗn loạn.
Bảy, tám người vây quanh một cái bàn lớn, tất cả hắn đều không quen.
Trên bàn mâm bát la liệt, trong phòng tán loạn nơi nơi đều là chân ghế gãy, mấy cái ô cửa điêu khắc tinh xảo cũng bị đập nát lả tả.
Trên mặt ba cô phục vụ xinh đẹp đều hằn rõ ba dấu tát, Tạ Mị Nhi đang dứng dựa vào tường run rẩy, trên gương mặt trắng nõn cũng in một dấu tát, bên khóe miệng ri rỉ máu.
Tuy nhiên cô vẫn quật cường, lạnh lùng nhìn vào gã thanh niên đang ngồi nhàn nhã nhả khói thuốc hình vòng tròn, nhìn gã cũng không tệ lắm, chỉ là trên mặt đầy vết rỗ hoa.
Tên bên cạnh đoán là tên có giọng nói thái giám, trông hết sức ẻo lả.
Gã mặc đồ màu đỏ, khuôn mặt trắng một vẻ bệnh hoạn, giống như là người lai.
Trước mặt gã ẻo lả đó có đặt ba cái chén lớn, bên trong rót đầy rượu Kiếm Nam Xuân.
- Uống đi, uống hết thì anh Chu sẽ cao hứng mà bỏ qua mọi chuyện, sẽ còn thưởng cho cô vài đồng trà nước.
Chỉ cần theo anh Chu rồi thì mọi việc sẽ có anh ấy lo cho.
Tên ẻo lả cầm cái chén đến trước mặt Tạ Mị Nhi.
- Bụp!
Tạ Mị Nhi cầm cái chén vung tay ném bộp xuống đất vỡ tan, lạnh như băng:
- Toàn bộ cút cho ta! Thủy Vân Cư ta không phải là nơi để chúng mày kiếm ăn.
Thúy Nhi, gọi điện thoại bắt bọn này cho chị.
- Mẹ ngươi đấy! Cho mặt mũi còn không chịu, cho là thằng em Kháo sơn hổ có thể dọa được bọn tao sao.
Gã ẻo lả vừa nói vừa vung tay lên tát.
Tuy nhiên lần này thì tiếng tát không vang lên.
Gã ẻo lả Vương Tiểu Ba rất buồn bực, cảm thấy cổ tay nhỏ trắng nõn của mình như bị một cây kìm thép kẹp chặt, giương mắt nhìn sang mắng:
- Mày là ai? Mẹ kiếp không muốn sống có phải hay không? Cũng dám tới chọc vào anh Chu.
- Tao là Diệp Phàm. Một chén này của chị tao, tao sẽ uống thay.
Diệp Phàm buông cổ tay Vương Tiểu Ba, tiến đến cầm bình rượu trên bàn.
- Mày tính làm gì đó. Mẹ kiếp! Đánh nó cho tao, nó chính là thằng mà con điếm này vừa nhận làm em đấy.
Một tên thanh niên mập lùn có đôi mắt ti hí bên cạnh Chu Tiểu Đào rống to, vì muốn thể hiện nên vung chai Kiếm Nam Xuân trên bình đánh tới Diệp Phàm.
Năm tên đồng bọn bên xung quanh cũng l liếc mắt nhìn nhau, sau đó có hai tên cũng vung ghế xông vào.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh, một bụng tức lúc nãy ở huyện ủy giờ mới có dịp phát tiết
Hắn vung quyền đấm thẳng vào tên lùn mập kia, chỉ nghe bịch một tiếng, cả người gã ôm chai Kiếm Nam Xuân còn lại một nửa tự mình văng vào góc tường từ mình giải buồn.
Mắt thấy một cái ghế sắp vụt trúng Tạ Mị Nhi, Diệp Phàm một tay vừa túm lấy cô kéo ra, một chân đạp luôn vào tên đang vung ghế làm gã lăn lông lốc trên sàn nhà khoảng bốn, năm mét, đụng phải một đống chân ghế kêu oai oái.
Sau đó hắn tiếp tục giải quyết tên thứ ba làm gã này cả người lẫn ghế bay lên không trung biểu diễn, tuy nhiên độ cao hơi thấp, chỉ chưa đầy hai mét rồi hạ xuống, không cẩn thận đặt cái mông xuống trước làm nhất thời nó sưng tấy lên.
Gã ôm lấy cái mông nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm không dám cử động, chỉ sợ chịu thêm một cước nữa.
Trong lòng Chu Tiểu Đào chợt lạnh ngắt, gã xuất thân là cảnh sát, hiện đang giữ chức trưởng phòng trật tự của cục công an huyện, dẹp mấy vụ đánh lộn đã nhiều nhưng chưa hề thấy qua ai có thân thủ lợi hại như vậy.
Vương Tiểu Ba thì tròn cả hai mắt, trên tay còn cầm một đĩa thức ăn lớn, đoán chừng lúc đầu định đập vào đầu Diệp Phàm nhưng giờ thì không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.