Quan Thuật

Chương 187: Diệp Phàm muốn mời khách




- Đương nhiên theo như xuất tiền bao nhiêu thì chia lợi nhuận bấy nhiêu rồi?
Thang Chính Hải không nhịn được nói.
- Không sai! Chính là điều này, người nào bỏ nhiều tiền thì kiếm được nhiều, hơn nữa còn là đồng sở hữu, có tính bán quán cơm hay không?
Diệp Phàm rốt cục nhắc tới điểm chính.
- A!
Đám người nhất thời ồn ào, mọi người cũng không phải là kẻ ngu, cuối cùng cũng hiểu.
- Phó chủ tịch Diệp, có phải vừa rồi anh nói nhà máy chúng ta hay không?
Thang Chính Hải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.
- Ha ha ha, các anh tự mình suy nghĩ đi!
Diệp Phàm cười, vừa lúc điện thoại di động vang lên, sau khi bắt máy thì nghe tiếng cười ranh mãnh của Lô Vỹ.
- Anh Diệp, gần đây không tệ nhỉ?
- Không tệ!Cũng cũng tạm được.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, cảm thấy hơi lạ vì tại sao thằng ranh này lại gọi điện thoại tới.
- Xe của em đã đến Lâm Tuyền, hôm nay em vừa tặng cho bọn Tuyên Thạch hai cái máy đào, nhân tiện tới thăm anh một chút.
Giọng của Lô Vỹ lộ ra vẻ có chuyện vui.
- Không đúng! Thằng ranh này có chuyện gạt mình, nhất định là có chuyện vui rồi.
Diệp Phàm hỏi dồn.
- Để lúc ăn cơm sẽ nói cho anh biết, ở chỗ các anh có quán Tử Vân Lâu có phải không?
Lô Vỹ hỏi, nhà hàng này gã cũng tới vài lần.
- Lần này đổi chỗ khác đi, tới nhà hàng Xuân Hương, chỗ này vừa trang bị mới, bên cạnh lại có dòng suối, chúng ta dọn một bàn lớn đi, tối nay còn có thêm mấy người bạn, em đến đó chờ anh, anh tới liền đây.
Diệp Phàm cũng rất cao hứng, cúp điện thoại.
Hắn quay sang đi tới chỗ Vương Lục Thuận và Trương Hoa đang không ai để ý, đưa tay ra bẻ vài cái chỗ vết thương, vờ vịt nói:
- Trước kia tôi có học qua thuật nắn khớp của một thầy lang, chẳng qua là sai khớp xương thôi, nắn vài cái là tốt rồi.
Nửa phút sau, hai kẻ ngu ngốc kia đã cảm thấy hết đau, chầm chậm đứng lên nhìn sững vào Diệp Phàm rồi cúi đầu bước đi.
Ra khỏi nhà máy giấy, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Xuân Hương, bảo cô chuẩn bị một bàn ăn tròn cực lớn, đừng kính chừng 2 mét.
Quán cơm Xuân Hương sau khi sửa chữa đã đổi tên thành Xuân Hương tửu lâu, trên tầng có sáu phòng kín, trong đó phòng số 6 là lớn nhất, cửa sổ lớn có chạm trổ, bàn tròn bên trong có đường kính 2 mét, có phòng vệ sinh riêng, máy điều hòa, tủ lạnh, ghế salon, tủ rượu.
Những thứ này đều là do Diệp Phàm tới chỗ công ty Hải Thiên lần nữa vác đồ cũ về, thật ra thì còn mới đến bảy, tám phần.
Nguyên những đồ này vốn bài trí trong nhà khách thành phố Mặc Hương, sau khi nâng cấp thành khách sạn Mặc Hương đổi tên thành Mặc Hương đại tửu điếm.
Thì toàn bộ để lại cho Diệp Phàm, giám đốc Ngô Kiến Hoa của công ty Hải Thiên vì muốn lấy lòng Vu Kiến Thần nên cũng cố gắng chọn những thứ tốt cho Diệp Phàm.
Dĩ nhiên Diệp Phàm cũng sẽ không không quên món nhân tình này của gã, sau này nếu có gì xây dựng cũng có thể chiếu cố đề hồi báo, hắn cũng không phải là người tham lợi nhỏ, đây đều là do Vu Kiến Thần cứng rắn kín đáo đưa cho hắn.
Bây giờ trong thị trấn Lâm Tuyền mà nói, Xuân Hương tửu lâu coi như tửu lâu số một rồi, hoàn toàn không thua Tử Vân tửu lâu, thậm chí còn hơn.
Tử Vân tửu lâu đơn giản chỉ có mặt bằng rộng hơn mà thôi, hơn nữa khi bố trí đồ đạc, Diệp Phàm còn dùng con mắt của một sinh viện đại học Hải Giang trong chuyện phối hợp đồ đạc cho mang tính nghệ thuật.
Gạch men sứ dán kiểu, treo tranh sơn thủy, thêm vào tác phẩm rẻ tiền, tuy nói tiêu tốn hơn mười mấy vạn nhưng bây giờ khi đi vào tửu lâu thì người ta cảm thấy một khí tức tao nhã phảng phất, có thể nói là quán cơm Xuân Hương giờ đã thoát thai hoán cốt.
Gần đây tửu lâu vô cùng náo nhiệt, dường như trong thị trấn đã lan truyền tin đồn rằng hình như ngôi sao mới của thị trấn Lâm Tuyền là Phó chủ tịch Diệp rất chiếu cố Xuân Hương tửu lâu, nguyên nhân bởi bà chủ là họ hàng với Xuân Thủy trước kia ở tổ công tác, mà Xuân Thủy lại là bà con với vợ của Tần Chí Minh.
Đã có dính dáng đến bí thư Tần Chí Minh thì chuyện làm ăn có muốn không phát cũng không được, hiện giờ các ban bệ trong chính quyền có việc chiêu đãi tiếp khách gì đều đi vào Xuân Hương tửu lâu.
Tối nay Diệp Phàm cũng muốn mời khách ở đây, hơn nữa còn dặn dò Xuân Hương đem một con sói chuột lông xanh cuối cùng làm thịt, vào chập tối thì đã chuẩn bị xong.
Con sói chuột này là một con sói chuột vương, nặng tới 130 cân, may là Xuân Hương hiện giờ mời được một đầu bếp đặc biệt nếu không thì đúng là không biết nấu thế nào.
Diệp Phàm đặc biệt phối chế một phương thuốc tráng dương bổ âm của sư phụ Phí cộng với một chút dịch thể của cây Thái tuế, trong lòng khấn thầm " Thằng em Lô Vỹ ơi, cậu ăn nhiều chút đi, ăn vào rồi không có chỗ để phát tiết thì hay rồi, ha ha"
Sau khi dặn xong Xuân Hương thì Diệp Phàm bắt đầu gọi điện thoại cho mấy người bạn bè.
- Anh Triệu tài thần ơi, thằng em có một con sói chuột vương nặng 130 cân, anh có muốn nếm thử món đại bổ này không thì tới Xuân Hương tửu lâu ở Lâm Tuyền tối nay nhé!
Diệp Phàm cười dâm gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục tài chính huy Triệu Bính Kiện.
- Tiên sư nó chứ, có hàng tốt như vậy mà thằng em cậu lại giấu đi, tài thần đây chưa tới thì chưa được bắt đầu nghe chưa!
Triệu Bính Kiện cúp máy cái rụp.
- Ai! Đại tài thần Triệu sao mà giống thổ phỉ thế.
Diệp Phàm lắc đầu gọi tiếp:
- Cục trưởng Chu, có muốn thưởng thức sói chuột 130 cân không, gặp ở Xuân Hương tửu lâu tối nay nhé.
- Tốt đấy, chờ anh nhé! ha ha, có chuyện phải nói với thằng em, chờ đến lúc vào bàn đi.
Sau cùng hắn gọi cho chị kết nghĩa Tạ Mị Nhi, cô vừa nghe nói tới sói chuột nặng 130 cân thì cũng trợn tròn mắt.
Vốn Thủy Vân Cư cũng có mấy món đặc sản rừng núi, nhưng Tạ Mị Nhi biết rõ loại sói chuột này, bình thường không phải dễ kiếm nên lập tức gật đầu đồng ý, hơn nữa còn cười khanh khách bảo sẽ cho đầu bếp tới trợ giúp, còn đem theo mấy người khách nữa.
Tần Chí Minh, Tống Ninh Giang và Thiết Minh Hạ cũng ở trong hàng ngũ được mời, thậm chí Tần Chí Minh hiếm khi thấy nói là còn muốn dẫn theo mấy người.
Dĩ nhiên chuyện này cũng không thể thiếu phần đám người Trịnh Khinh Vượng, cuối cùng hắn thử gọi cho Vu Kiến Thần. Y đang ở thành phố Phúc Xuân cách Lâm Tuyền chỉ nửa giờ chạy xe, vừa nghe nói cũng hết sức tò mò nên gật đầu ngay, còn nói mang theo mấy người bạn muốn nếm thử vị sói chuột vương.
Diệp Phàm tính lại rồi nhăn nhó, một cái bàn tròn lớn vậy nhưng chắc cũng không thể nhét đủ hai mươi người, chắc phải kê thêm một bàn.
May là lúc thiết kế lại Xuân Hương tửu lâu Diệp Phàm đã đặc biệt dặn dò là giữa hai phòng có thể thông nhau, chỉ cần dỡ vách ngăn ra là ổn, vội vàng gọi điện cho Xuân Hương bày thêm một bàn rồi đánh xe tới quán.
Đến nơi thì thấy Lô Vỹ đã đứng đợi sẵn trước quán, phát hiện còn thấy thêm cả Tề Thiên! Thằng ranh này giờ đã biến thành tay chân đắc lực của Lô Vỹ, đứng bên cạnh gã cười ranh mãnh làm làm Diệp Phàm ngây người vài giây, sau đó chỉ vào hai người:
- Các cậu, có chuyện gì vậy?
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ha ha.
Cả hai tên khốn này cùng cười phá lên.
- Anh Diệp còn chưa biết, anh Vĩ đã đến thành phố Mặc Hương nhận chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ba chúng ta sau này thì gần rồi
Tề Thiên cười khan.
- Được a! Cậu chẳng phải là ở tổ trọng án phòng điều tra của Bộ Công an sao, có phải chơi chán rồi hay sao mà lại về địa phương tìm vàng, muốn đi thực tế để lên chức à.
Diệp Phàm cảm thấy hơi ngạc nhiên, một công tử nhà giàu như Lô Vỹ tại sao lại chịu đến thành phố Mặc Hương làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tuy nói quyền lực rất lớn nhưng dưới cơ sở cũng rất nhiều chuyện đau đầu.
- Anh Diệp, thật ra là em thích đi vậy thôi, không có ý gì khác, dĩ nhiên sau này có lên chức thì em không từ chối. Tốt nhất là lên bộ trưởng bộ công an càng tốt, anh cũng chẳng phải là muốn thành Chủ tịch tỉnh cầm quyền một phương sao.
Lô Vỹ nghiêm túc.
- Ừ! Đúng vậy, mỗi người đều có một chí hướng riêng.
Diệp Phàm rất cao hứng, có Lô Vỹ về đây thì sau này làm việc có thể chiếu cố cho nhau.
Khoảng một tiếng sau, chủ nhiệm lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng dẫn theo một lúc bốn, năm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiền hô hậu ủng đi tới, trong đó có chị em nhà họ Phương, Trịnh Lực Văn cũng đi theo.
Mọi người vào phòng uống trà nói chuyện phiếm, đang rôm rả thì Chu Bách Thành dẫn theo Phó Viện trưởng Viện kiểm sát Trâu Khắc Ly, Phó cục trưởng Cục điều tra Phạm Khải Thành cũng đến cười ha hả nói là vì bữa đó Chu Tiểu Đào quấy rối nên không ăn được cơm, hôm nay phải ăn bù.
Trịnh Khinh Vượng ngồi bên cũng kinh ngạc, thầm nghĩ Phó chủ tịch thị trấn Diệp đúng là quảng giao, bạn bè bên công an, kiểm sát gì cũng đều có hết.
Không lâu sau thì Triệu Thiết Hải dẫn theo Thiết Minh Hạ hò hét đi vào, vừa đẩy cửa phòng thì thấy Chu Bách Thành và Phó Viện trưởng viện kiểm sát Trâu thì đều trợn tròn mắt vội vàng ngậm miệng khiến cả đám phì cười, đó là bọn họ còn chưa biết thân phận của Lô Vỹ và Tề Thiên, nếu không lại càng giật mình.
- Triệu đại pháo, sao không lên tiếng vài câu giải buồn cho mọi người chứ.
Chu Bách Thành hiếm khi nói đùa cũng chọc Triệu Thiết Hải mấy câu.
- Không. … không dám, Cục trưởng Chu, tôi sẽ lấy băng dính dán miệng lại.
Triệu Thiết Hải nói một câu lại càng làm cả bàn cười phá lên.
Tần Chí Minh dẫn theo hai người khách đặc biệt, vừa vào phòng thì thấy Chu Bách Thành, và Phó viện trưởng Trâu cũng vội vàng bước tới vấn an. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dĩ nhiên Thái Đại Giang ở sau cũng theo sát đít, Diệp Phàm vốn không muốn mời y nhưng lúc nãy trong điện thoại Tần Chí Minh có hỏi một câu, " Có mời chủ tịch Thái chưa?", vì thế Diệp Phàm cũng đành miễn cưỡng mời Thái Đại Giang, dù sao người ta cũng là chủ tịch thị trấn, cũng coi như là người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nếu như quan hệ không tốt thì sau này công tác cũng khó khăn, quan trường vốn là tranh đấu bên trong nhưng quan hệ ngoài mặt thì vẫn phải giữ gìn.
Khi gặp nhau đều chào hỏi niềm nở, hỏi thăm sức khỏe, không hề có bộ dạng kẻ thù, giống như một kiểu nghi thức ngoại giao, tất cả đều như cương thi nói cười.
Lúc Thường vụ Phó Chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần và bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà đến thì ngay cả Trịnh Khinh Vượng cũng đứng lên nắm tay chào hỏi.
- Ha ha ha! Tiểu Diệp, náo nhiệt nhỉ!
Tiếu Tuấn Thần cười nhẹ.
- Phó chủ tịch Tiếu, tôi... thật sự không ngờ lãnh đạo tới kiểm tra công việc mà buổi chiều lại không có mặt để đón tiếp vì bận đi nhà máy giấy mất.
Diệp Phàm cũng hơi hoảng, ngay cả Thanh Tâm quyết lúc này cũng dường như không có tác dụng, mồm miệng hơi lắp bắp. chân cẳng bắt đầu đánh võng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.