- Hừ! Đồ ngu xuẩn Hoàng Hải Bình! Đồ vô dụng.
Trương Tào Trung hừ một tiếng rồi cúp máy.
- Cha! Gần đây tên họ Diệp ở Lâm Tuyền càng ngày càng kiêu ngạo, hôm trước thiếu chút nữa đánh bị thương em trai, ngay cả con trai của Bí thư Chu và Vương Tiểu Ba cũng bị đánh rồi.
Nghe nói Vương Tiểu Ba còn nằm ở bệnh viện, chú hai của gã là Phó cục trưởng Vương rất tức giận, tuyên bố nếu Cục công an huyện Ngư Dương không xử lý hung phạm thì sẽ mời Cục thành phố chủ động ra tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một Phó chủ tịch thị trấn nhỏ bé lại muốn lật trời, vô cớ đánh người khiến người ta bị thương nặng.
Căm tức nhất chính là hôm nay lại thò tay vào trong nhà máy giấy Ngư Dương, nghe nói là đánh nhau với công nhân.
Hoàng Hải Bình cũng quá vô dụng, sắp xếp hai kẻ ngu xuẩn, quả thực chính là con tôm khô hai chân, bị người ta đá cho một cước đã ngã lăn quay ra rồi.
Qua việc này con thấy thấy Phó chủ tịch Diệp đó có chút giống như hạng người côn đồ lưu manh, người như vậy sao có thể làm một Phó chủ tịch thị trấn, thật quá mất mặt quốc gia.
Phí Vũ Vân ngồi trên ghế sô pha nói với cha của hắn là Trưởng ban tổ chức huyện Ngư Dương Phí Mặc, đương nhiên cũng có chút ám thị châm dầu vào lửa.
- Tên nhóc họ Diệp đó không cần phải lo lắng gì cả, quan trọng là phải làm tốt chuyện của mình trong việc xây dựng nhà máy giấy trước, giữ cho tốt người và cái miệng của các cậu đó.
Phí Mặc sau khi thốt ra một câu cũng không nói nữa, nhìn lên ti vi.
- Cha! Con muốn ngày mai xuống đó một chuyến.
Việc sửa đường ở thôn đập Thiên Thủy nghe nói không những có được 200 vạn quyên góp của tập đoàn Nam Cung, lâm trường Cảnh Dương cũng bỏ ra 150 vạn, Trịnh Khinh Vượng cũng đồng ý lấy ra, toàn bộ kín đáo đưa cho Diệp Phàm, kêu hắn quản lý.
Lần trước anh họ đi còn bị Diệp Phàm đá bị thương, nể công trình này con mới tạm thời không đi tìm hắn trút giận.
Tên nhóc này thật sự giống như một thổ phỉ, làm sao cứ thấy người là đánh, gây chuyện khắp nơi.
Kỳ lạ là loại người này tại sao có thể ngồi lên chiếc ghế Phó chủ tịch thị trấn, ngay cả vị trí Ủy viên đảng ủy cũng ném cho hắn.
Bên trong chuyện này hắn và Lý Hồng Dương có phải có mánh khóe gì không? Nếu từ phương diện này hành động nói không chừng còn có thể tìm ra một chút gì đó của Lý Hồng Dương
Phí Vũ Vân phân tích được đạo lý rõ ràng, lại có chút ấm ức.
- Thủ đoạn khẳng định là có, nhưng chuyện nhược điểm cũng không thể nói lung tung, trái lại sẽ khiến rước họa vào người.
Nhưng anh chàng họ Diệp đó ngoài mặt uy phong, kỳ thực cũng chỉ là một con sâu đáng thương, vất vả kiếm được 200 vạn còn không phải vì làm áo cưới cho người khác.
Còn về con đường của thôn đập Thiên Thủy có thể khởi công được hay không, hoặc nói là tu sửa toàn bộ một chút quả thực đều có biến số, nếu không lôi kéo được đầu tư của tập đoàn Nam Cung, cha đoán chừng Lý Thiên Vương sẽ lập tức thay đổi sắc mặt.
Đến lúc đó Trương Tào Trung càng khó khăn, Chung Minh Nghĩa ở bên cạnh cùng nhau hùa vào, trong huyện những thường ủy này có người nào là đèn sắp cạn dầu đâu.
Không có giá trị lợi dụng ai còn để ý đến hắn, đoán chừng địa vị của hắn ta sẽ lập tức được thay người, ài! Một quân cờ đáng thương, chiếc mũ quan đội trên đầu không được mấy ngày đã bay mất rồi.
Phí Mặc hình như vẫn rất thông cảm với cảnh ngộ của Diệp Phàm, thở dài một hơi.
- Cha! Cha nói tên nhóc đó quạc quạc không được mấy ngày, vậy con còn đi tìm hắn làm cái cóc gì!
Phí Vũ Vân trong lòng chấn động, có chút nuối tiếc khoản tiền mấy trăm vạn sửa đường.
- Tự con quyết định đi! Nhưng không có chuyện gì đi dạo một chút cũng không thiệt, chuyện này cũng chưa quyết định, nói không chừng còn có thay đổi vào phút chót.
Phí Mặc xoa xoa hai huyệt thái dương không nói thêm gì nữa.
Nhưng thay đổi phức tạp này đều tiến hành trong yên lặng, Diệp Phàm cũng không biết gì.
Lúc này hắn đang ở một phòng Vip cùng với đám người Trịnh Khinh Vượng, Lô Vỹ, Tề Thiên và một số các em gái ca hát ở Lam Nguyệt Lượng.
Hôm nay Trịnh Khinh Vượng nghe nói em trai mình đã được quyết định làm Giám đốc Sở tạm quyền của Sở Tài chính, trong lòng vô cùng cao hứng, bỏ ra tiền ra chiêu đãi, lại còn khăng khăng đem bốn đại mỹ nữ của lâm trường ép tới Lâm Tuyền cùng với Diệp Phàm.
Lô Vỹ và Tề Thiên cũng không phải là đồ lạc hậu, thậm chí có thể nói là ở phương diện này, hai người chính bản chất công tử hư hỏng, có chỗ nào giống với một Đội trưởng cảnh sát hình sự của Cục thành phố và một Thiếu tá trong quân đội.
Cả hai nhân lúc đèn màu trong phòng hát bật mờ mờ thì sà vào bốn đại mỹ nữ mà Trịnh Khinh Vượng dâng lên giống như hai con bươm bướm, len lén động tay động chân không dứt, tay sớm đã thò sâu vào trong ngực con gái người ta múa may không nghỉ, trêu chọc mấy cô nương thở hổn hển, xinh đẹp không thôi.
Nhưng bốn cô gái cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, mấy anh trai đương nhiên cũng không dám lỗ mãng quá mức, cuối cùng cũng chỉ sờ soạng như vậy một lúc, làm đi làm lại cho đã nghiền, nhưng tâm tình rất cao hứng, kêu to la hét, hai bên cứ thế giằng co.
Tối nay Phương Nghê Muội trang điểm cũng càng rung động lòng người, trên người mặc áo khoác màu tuyết trắng, quần màu lam phối hợp khiến người ta tưởng tượng xa vời không thôi.
Hai má lúm đồng tiền trên mặt cũng không có hiện ra, vì cô ta hình như đang giận dỗi, ngồi bên cạnh Diệp Phàm cũng không nói chuyện gì, ngay cả rượu cũng không kính một chén.
- Nghê Muội làm sao vậy, giận dỗi à?
Diệp Phàm cười nhạt hỏi.
- Tôi nào dám giận dỗi với đại Chủ tịch thị trấn, lại l có bạn bèà sĩ quan, công an, còn gọi là anh Diệp gì đó, giận dỗi không phải sẽ bị anh bắt vào trong đại lao sao. Hừ!
Phương Nghê Muội quay đầu không để ý đến hắn.
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không hiểu.
Diệp Phàm len lén hỏi Phương Lan Hinh đang ngồi bên cạnh.
- Chủ tịch Diệp, không có chuyện gì? Tính tình của con bé hơi thất thường, anh đừng để ý.
Phương Lan Hinh tựa hồ có chút miễn cưỡng.
Nụ cười đó cũng rất là giả dối, xem ra trong lòng của người chị này cũng có vướng mắc.
- Ha ha! Người anh em, hoa tỷ muội giận rồi, cậu xem xem, có phải sơ ý gì không? Nghĩ xem?
Trịnh Khinh Vượng tiến tới gần cười nói kỳ quái, lại nhắc thêm một câu:
- Có chút quan hệ với Lực Văn đấy.
- Có chút quan hệ tới Lực Văn, Lực Văn chọc giận cô ấy sao?.
Diệp Phàm có chút cảm giác khó hiểu.
- Người anh em, cậu không phải không biết cục diện của xã Khanh Hương, lòng người hoang mang, không có ai yên tâm công tác, bọn họ đều sợ sau này khi sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền thì sẽ bị đẩy vào xó xỉnh nào đó, thậm chí trao quyền cho cấp dưới đi thu xếp công tác ở thôn
Hiện tại có tin đồn, nói là thị trấn Lâm Tuyền nhất thời không thu nhận được nhiều người như vậy nhưng lại muốn cứng rắn nhét vào, cho nên trong huyện có ý kêu một số nhân viên thu xếp không được công tác, cứ hai người hoặc là ba người một tổ đăng ký vào một thôn trang mở rộng công tác đóng trụ sở ở thôn.
Tính chất tương tự như tổ công tác của cậu ở Đập nước Thiên Thủy.
Cứ như vậy có thể giải quyết đầy đủ vấn đề công tác kiếm sống của nhân viên, lại kéo thêm sự phát triển của công tác nông thôn, một công đôi việc.
Cậu nghĩ xem, người ta đang ở trong tòa nhà Ủy ban nhân dân tốt như vậy, cho dù là trạm Cơ khí nông nghiệp, nhà khách gì đó vẫn còn hơn đứng đợi làm một thôn quan mạnh bị bó buộc trong một thôn.
Nghê Muội không lo lắng sao? Vừa nãy ở lâm trường Cảnh Dương cô ấy đã xông tới khóc lóc một trận với chị gái của mình rồi.
Ha ha, nói cậu căn bản không có để ý đến cô ấy, lâu như vậy mà không có một chút động tĩnh gì. Hơn nữa hiện tại Lực Văn cũng đã tới rồi, cô ấy còn có thể yên tâm sao? Ha ha
Trịnh Khinh Vượng rất thẳng thắn nói bên tai của Diệp Phàm.
- A! Chuyện này thật ra tôi cũng có nghe nói đến. Nhưng vẫn chưa gửi công văn xuống, có lẽ là lời đồn đại.
Nghê Muội là một cô gái, có lẽ không thể xuống dưới thôn rồi chôn vùi ở đó mãi-
Diệp Phàm cố ý lắc lắc đầu.
- Hừ! Ai nói, tổ công tác thôn đập Thiên Thủy các anh không phải cũng có một cô gái sao, tên là Xuân Thủy, nghe nói còn là thân thích của Bí thư Tần.
Ngay cả cô ta cũng muốn xuống thôn bám thôn, thì tôi có là gì, hừ!
Phương Nghê Muội nhớ tới chỗ đau lòng, nước mắt lại đã rơm rớm, khiến chị gái cô ta là Phương Lan Hinh hốt hoảng vội vàng khuyên nhủ, nơi này đông người như vậy sợ cô ta mất mặt.
- Được rồi, chuyện này còn không đơn giản, khóc cái gì? Sáng sớm ngày mai hãy tới đây đi, thật sự là không chịu nổi em rồi.
Diệp Phàm phất phất tay cười nói.
- Thật sao!
Phương Nghê Muội con ngươi mở to đến mức sắp rớt ra ngoài, cặp mày nhướng lên túm chặt lấy tay của Diệp Phàm, chỉ sợ bị người ta lừa gạt.
Giọt nước mắt trong suốt trong đôi mắt của giai nhân dưới ánh đèn màu càng có vẻ mê người, bộ ngực cao vút run rẩy kịch liệt khiến cho trái tim của anh Bát giới nào đó cứ nhảy lên thình thịch, trong lòng hừ nói, " Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, cứ như vậy kêu mình phải làm sao.
Trên trời sáng tạo ra hai hoa tỷ muội yêu nghiệt này, lẽ nào thật sự là muốn chủ định cho mình và Chủ nhiệm Trịnh mỗi người yêu thương một người, bằng không thật sự là phụ ý tốt của ông trời!".
- Được rồi, Nghê Muội, anh sớm sẽ nhắc tới em. Sáng sớm ngày mai tới Văn phòng Đảng chính thị trấn Lâm Tuyền báo cáo, buổi sáng khi anh và Bí thư Tần chào hỏi, ông ấy có nói là trên huyện đã phê chuẩn, muốn từ xã Khanh Hương điều chuyển người nào trực tiếp đến cũng có thể.
Thủ tục sau đó có thể tự mình đi làm, phía bên thị trấn Lâm Tuyền đồng ý tiếp nhận là được rồi.
Diệp Phàm quỷ dị cười nói:
- Nhưng mà Nghê Muội này, em phải báo đáp tôi làm sao đây! Ha ha.
- Hừ! Vậy sao anh không sớm nói ra, rõ ràng là muốn ức hiếp em.
Em đánh anh, đánh chết con heo lẳng lơ nhà anh.
Phương Nghê Muội ngồi trong phòng Vip, dưới ánh đèn lờ mờ đôi bàn tay trắng như tuyết đánh lên người Diệp Phàm một hồi, bị Diệp Phàm thuận thế kéo nhất thời ngã vào trong lòng hắn.
Anh Bát giới nào đấy đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này, bàn tay háo sắc nhanh chóng lẻn vào trong chiếc áo lông mỏng tha hồ lượn lờ.
Quan trọng là du đãng trên đỉnh núi cao, vô cùng thư thái sung sướng.
Phương Nghê Muội ban đầu còn có chút vặn vẹo không để cho móng vuốt lang sói của Diệp Phàm thò sâu vào, sau đó thấy tránh không được nên dứt khoát không tránh nữa.
Trong phòng Vip vang lên tiếng thở dốc và tiếng hôn môi, dù sao chỉ có đối phương biết, âm hưởng thanh âm lớn người khác cũng không nghe thấy được, kỳ thực tối nay mọi người đều tương đối phóng đãng, chuyện này có liên quan đến món canh sói chuột mà Diệp Phàm nấu, nói nó là canh xuân dược cũng không quá đáng.
Loại động vật sói chuột này thuộc về động vật khí dương mãnh liệt, giống như là thịt gà, thịt chó đều thuộc về thứ tương đối nóng.
Thịt sói chuột đương nhiên càng nóng bỏng hơn thịt gà, thịt chó.
Hơn nữa Diệp Phàm theo cách điều chế của sư phụ thêm vào các loại thảo dược tráng dương bổ thận, quan trọng nhất là thêm vào chất dịch tinh linh của thái tuế.
Loại thái tuế này tên là "Hỏa long tường thiên, là Diệp Phàm dùng tính mạng đổi lấy trong một thạch động bên cạnh mộ rồng.
Vật này vốn là cực dương, rất bá đạo, là linh vật trong Thái tuế tự nhiên tạo thành.
Cho tới bây giờ Diệp Phàm cũng không biết rõ thứ đó rút cuộc là như thế nào.
Dưới loại tình huống không có đất trồng trọt, trong không khí lạnh như vậy nó cũng dần dần khô héo, sau này Diệp Phàm len lén lấy hạt giống của nó gieo trong một sơn động bí mật của thôn đập nước Thiên Thủy, nơi này chính là nơi Diệp Kim Liên cung cấp.
Tổ tiên Diệp gia đã từng là một thầy lang thảo dược, đối với chuyện có thể điều chế loại cỏ diễm tình của đông cung bí thuật vẫn là rất quen thuộc.
Mặc dù nói hiện tại ở Đập nước Thiên Thủy đã rất khó tìm được "Diễm tình thảo" nhưng có một chỗ vẫn có, chính là vách Cẩu Hùng của thôn đập Thiên Thủy, đây chính là bí mật tổ tiên Diệp gia truyền lại.
Ở xã hội cổ đại, các loại dược vật kích thích giống như loại Đông Cung Hoàn của anh Vĩ vẫn rất được hoan nghênh.
Hoàng đế có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, không có thứ giống như Đông Cung Hoàn chống đỡ làm sao có thể chịu nổi chứ.
Nhưng loại thuốc này dùng nhiều cũng sẽ tạo thành thương tổn trí mạng, thậm chí nghiêm trọng đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên hoàng đế thời cổ đại không có mấy người có thể sống lâu thật sự, đoán chừng đều là dâm đãng quá mức mà chết.