Quan Thuật

Chương 216: Đá phải chân thần rồi




Tên cầm côn bị đạp bắn ra mấy mét làm mấy cặp đang khiêu vũ nhốn nháo, nhất thời làm nên một trường hỗn loạn nho nhỏ.
Chừng hai mươi cặp nam nữ đang say mê chiến đấu cũng bị liên lụy,, có người lớn tiếng la hét, tiếng quyền đấm cước đá bình bịch, đang lúc cao trào mà mất hứng nên người nào cũng gầm ghè như trâu đực mắt ngầu đỏ cả lên, đèn đóm thoáng cái đã bật sáng.
Tuy nhiên bên Diệp Phàm vẫn chiến đấu không ngừng nghỉ, hắn vừa đá bay tên kia đã tiếp tục đá bay thêm mấy cái thiết côn khác vừa đánh tới.
- A!
Hạ Nhã Trinh rốt cục thấy rõ, mới biết là Diệp Phàm vừa rồi không phải là muốn chiếm tiện nghi của mình, bị dọa sợ đến hét lên một tiếng chói tai.
Diệp Phàm hừ lạnh:
- Người nào, dám ra tay ác độc như vậy. Nhã Trinh, đừng sợ, có tôi đây.
Hắn đẩy Hạ Nhã Trinh ra phía sau lưng bảo vệ chặt chẽ, chỉ cần một chân đá vòng xung quanh như một trận gió lốc đánh bạt mọi kẻ nhào tới.
Chỉ cần ba thành sức lực thì mấy tên mặc đồ đen đã ngã quằn quại ra đất.
- Mẹ kiếp! Dám tập kích anh hai.
Tề Thiên và Lô Vỹ cũng đã nhào tới như một cặp hổ đói, thêm vào mấy quyền khiến mấy tên ngã nhào xuống rên hừ hừ.
" Răng rắc", đoán chừng là tên nào đó đã bị Tề Thiên và Lô Vỹ phế đi một chân
, đau đến không chịu nổi hét toáng:
- Anh Ma, mau cứu mạng!-
- Lên! Mộc Tử bị thương nặng rồi, mẹ kiếp! Dám đánh người của xã Khanh Hương chúng ta, cho bọn người ngoài này đổ máu đi, ai phế được một chân hắn, anh Ma thưởng cho một ngàn.
Lúc này không biết người nào núp trong bóng tối hô một tiếng, một đám thanh niên đang ngồi uống rượu tức thì cầm chai vung lên ập tới ba người Diệp Phàm.
- Hừ! Tới là tốt. Tề Thiên, đã lâu rồi không vận động cũng nên thư giã tý nhỉ.
- Ha ha, đúng thế, có mục tiêu là thịt người sẽ hăng hái hơn, biết tìm nơi nào mặt hàng miễn phí như thế chứ. Anh em mình cùng xông lên!
Tề Thiên cười âm hiểm rồi vung quyền.
- Cậu đó, động tác nhanh quá, anh còn chưa hô khởi động mà!
Lô Vỹ cười vang rồi cũng không chậm, một chân đá ra theo thế hoành tảo thiên quân.
Nhất thời dưới đất lại thêm một đống người nằm gục kêu lên oai oái, Diệp Phàm lúc này ôm Hạ Nhã Trinh đứng xem bên cạnh, có hai thằng em như vậy thì hắn còn e ngại chuyện gì.
Phạm Bằng cũng cười ha ha rồi nhảy vào tham gia, quân nhân vốn là những phần tử hiếu chiến, ba người liên thủ đánh ngã thêm mười mấy tên gục xuống.
Ông chủ phòng khiêu vũ đứng một góc kêu trời, đáng tiếc không ai để ý đến lão, gọi điện báo cảnh sát đã mười mấy phút đồng hồ nhưng vẫn không thấy có động tĩnh, đồn công an bảo đã sớm cử người tới nhưng giờ vẫn chưa thấy đâu.
Thật ra thì đồn công an xã Khanh Hương cách phòng khiêu vũ Hồng San Hô không xa, nếu chạy chậm chừng ba phút đồng hồ là đến, hiện giờ đã qua nửa tiếng vẫn chưa thấy bóng dáng cảnh sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Anh Chín, vũ trường bị đập phá rồi, anh mau dẫn anh em lại đây. Loạn là tốt, hình như là Ba mặt rỗ dẫn người đến gây sự một đôi nam nữ, tuy nhiên thân thủ đối phương không tệ, đã đánh bị thương nhiều người.
Ông chủ phòng khiêu vũ vội vã gọi điện kêu cứu.
- Mẹ kiếp! Ba mặt rỗ cọn *** nó, anh mày chẳng đã nói sớm với hắn rồi, phòng khiêu vũ này là anh của tôi mở, còn dám tới quấy rối. Các anh em, chạy về phòng khiêu vũ đập nát trứng Ba mặt rỗ đi.
Anh Chín rống to một tiếng, đập một cái vào mặt bàn rồi hiệu triệu người trên hai bàn rượu đang ngồi trên một tầng lầu bên cạnh xông ra, hai phút sau đã có mặt tại phòng khiêu vũ.
- Ba mặt rỗ đâu!
Anh Chín quát lên như sấm, vừa chạy vào phòng khiêu vũ đã bị ông chủ Ngô Hoan Lâm túm lấy rồi chỉ tay về phía trước, anh Chín nhất thời chấn động, trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trong sàn nhảy sáng trưng, đèn nhảy đang xoay tròn chiếu sáng một đống người đang nằm lăn lộn, một người trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi trên một cái ghế nhựa vừa được đem đến.
Người thanh niên có cặp lông mày lưỡi mác, miệng ngậm một điếu xì gà cao cấp nhãn hiệu nổi tiếng, trông rất giống hình mẫu đại ca xã hội đen trong phim Hong Kông.
Từ trên người hắn toát ra một phong phạm đại vương khiến anh Chín cảm giác bị chèn ép mãnh liệt, bất giác sợ hãi.
- Hắn là ai vậy, người nào mà mạnh mẽ vậy chứ!
Anh Chín trong lòng kêu lớn nhưng không lên tiếng, bên cạnh người kia, Ba mặt rỗ đang bị dẫm chân lên người rên hừ hừ.
- Nghe nói mày là Ba mặt rỗ, nói mau, tại sao ra tay độc ác với anh hai tao và bí thư Hạ.
Không nói có phải hay không, vậy đừng trách ông mày tàn ác.
Lô Vỹ cười nhạt rồi lại dơ chận dộng mạnh xuống, Ba mặt rỗ kêu lên be be, chắc là xương chân đã bị dập nát, chỉ có là chưa đứt lìa ra thôi.
Thấy cảnh tượng như thế, trong lòng anh Chín cảm thấy lạnh toát.
Ba mặt rỗ là ai thì anh Chín hiểu rõ nhất. Trước kia y là đại ca ở xã Khanh Hương này còn Ba mặt rỗ mới quật khởi gần đây, nghe nói là ở thôn Thạch Sư dẫn người chạy sang đây, tranh giành địa bàn.
Anh Chín dĩ nhiên không phục, hai bên dàn quân cũng qua vài trận sống mái, có thắng có bại.
Tuy nhiên gần đây Ba mặt rỗ đầu nhập vào một trong Ngư Dương tứ đại gia là nhà họ Phí nên thanh thế dần dần lớn hơn.
Anh Chín cũng cảm thấy có chút bất lực, trong lòng cảm thán chắc cái danh đại ca giữ không được rồi.
Giờ này lại thấy Ba mặt rỗ rên hừ hừ như con chó dưới chân người thanh niên kia, anh Chín nhất thời cảm thấy cực kỳ sảng khoái, thậm chí còn sướng hơn cả việc gieo giống trên người phụ nữ.
, mắng thầm, " Mẹ kiếp! Ba mặt rỗ, tận tình hưởng thụ đi, mình cũng phải làm chút gì rồi. Sao như vậy mà đồn trưởng Lôi vẫn chưa tới, chắc là chuyện này do Phí Vũ Vân sai khiến Ba mặt rỗ làm.
Chỉ cần chọc ra Phí Vũ Vân, để cho Ba mặt rỗ mất đi chỗ dựa thì xã Khanh Hương này là thiên hạ của anh Chín này rồi.
Còn Phí Vũ Vân nếu có thể cùng hợp tác với mình thì tốt, nếu không thì ông mày địa đầu xà cũng đâu sợ gì thổ lão hổ trên huyện chứ"
Nghĩ tới đây, anh Chín vẫy một tên cao gầy bên cạnh nói thầm mấy câu rồi ra hiệu đi ra.
- Ba mặt rỗ, hôm nay Phí Vũ Vân vừa nói với mày cái gì, xem ra đồn trưởng Lôi không tới rồi.
Tên cao gầy kia bỗng xông vào trước chỗ Ba mặt rỗ la lớn, gã đảo mắt nhìn sang thấy Hạ Nhã Trinh liền vội vàng cúi đầu:
- A! Bí thư Hạ cũng ở đây.
- Là Trương Hổ a! Chuyện gì xảy ra vậy, cậu nói có quan hệ gì với đồn trưởng Lôi?
Hạ Nhã Trinh trầm mặt, nghĩ đến chuyện phát sinh đã nửa giờ rồi, ông chủ phòng khiêu vũ và phó chủ tịch Phạm đã sớm báo cảnh sát mà tới giờ vẫn chưa thấy đến, đúng là không coi mặt mũi bí thư xã vào đâu.
Trương Hổ chính là đàn em đắc lực của anh Chín, người tuy gầy gò nhưng đám đánh nhau nào cũng có mặt, điều này thì Hạ Nhã Trinh làm bí thư xã cũng đã nghe nói qua.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên vừa rồi lúc ở trụ sở chính quyền thì nghe Phí Mông nói gì đó, tôi liền lén nghe được một chút.
Thì đồn trưởng Lôi chạy tới, tôi cứ băn khoăn đường đường một đồn trưởng sao bị người nào gọi tới. Sau nghe tựa hồ là có người gọi điện thoại tới hình như là muốn đánh ai đó, cô thử hỏi đồn trưởng Lôi xem ra sao.
Trương Hổ giết người không thấy máu, một vài câu đã cho đồn trưởng Lôi Câu lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bởi vì Lôi Câu vẫn muốn thay thế vị trí của Triệu Thiết Hải ở Lâm Tuyền sau khi sáp nhập
Tới
nên toàn lực dựa vào Phí Vũ Vân, lúc ấy Phí Vũ Vân cũng đã vỗ ngực là sẽ dốc lực đưa gã lên chức.
Vì thế mà lúc chuyện có người đòi nợ Hạ Nhã Trinh, Lôi Câu cũng chỉ ra vẻ rồi tránh sang một bên.
Hạ Nhã Trinh vừa nghe thì hiểu rõ ngay chuyện lúc trưa, cũng hiểu vì sao mà Phí Mông lại ra mặt.
Chuyện này chắc là do ngọc diện lang quân Phí Vũ Vân của nhà họ Phí bày ra, nghĩ đến lúc mình bị vây công như vậy, Hạ Nhã Trinh giận đến run người.
- Không nên gấp bí thư Hạ, Phạm Bằng, đem ghế dựa đến mời bí thư Hạ ngồi xuống, chúng ta từ từ thẩm vấn.
Diệp Phàm cười rất an nhàn,dáng vẻ thong thả.
Có hai điều tra viên cao cấp là Tề Thiên và Lô Vỹ ở đây, án nào mà phá không được, để xem người đứng sau Ba mặt rỗ là ai, nhưng chắc là cũng đã khá rõ ràng rồi.
- Dừng tay, các anh muốn làm gì? Ở phòng khiêu vũ gây chuyện, muốn làm phản có phải không, đem về đồn hết cho tôi.
Mười mấy cảnh sát oai phong bỗng nhiên xông vào, đi đâu là người cảnh sát gầy nhỏ có cặp mắt ti hí, đoán chừng là đồn trưởng Lôi Câu.
Xã Khanh Hương tuy nghèo nhưng nhân khẩu cũng có gần năm vạn, vì thế đồn công an cũng có mười mấy cảnh sát.
Tuy nhiên vì huyện Ngư Dương quá nghèo nên ngay gậy cảnh sát cũng không thể trang bị đồng đều, chỉ có bốn năm đồng chí là có gậy trong tay, còn lại là cầm đèn pin.
Còn có ba đồng chí chỉ đi tay không, mũ mão xộc xệch giống như một tên ăn mày, khiến cho hai vị công tử Lô Vỹ và Tề Thiên cười sái quai hàm.
Đồn trưởng Lôi khi vừa thấy Hạ Nhã Trinh thì lập tức tiến lên cười giả lả:
- Bí thư Hạ cũng ở đây a! Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Lôi Câu, vị này là phó bí thư Diệp của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, phân quản công tác tổ chức, tài chính. Phó bí thư Diệp hôm nay bị đám Ba mặt rỗ vây đánh, chuyện này anh phải điều tra rõ ràng, nghiêm trị không tha.
Hạ Nhã Trinh lạnh mặt, biết rõ kẻ sau lưng Lôi Câu chính là Phí Vũ Vân.
- A! Phó bí thư Diệp, ngài khỏe chứ, tôi là đồn trưởng Lôi Câu, xin mời lãnh đạo sai khiến.
Lôi Câu trình diễn kịch rất giỏi, đáng tiếc là Diệp Phàm đã sớm rõ bộ dạng của gã.
Tiểu tử này rõ ràng tại lúc Hạ Nhã Trinh bị vây công có thấy qua mình, giờ lại vờ vịt ra mắt, muốn chơi trò gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.