Quan Thuật

Chương 2921: Hai ông cha nuôi




- Em chỉ có 300 triệu thôi nếu như muốn đầu tư vào công ty anh mới thành lập thì chắc là khó. Bởi vì bên anh đang có kế hoạch bán đi một phần ba bãi đất Yến Nguyệt đó.
Còn lại ít nhất cũng phải đầu tư 400 triệu. Bên anh là dùng đất để góp cổ phần, em có thể góp bằng tiền mặt.
Nếu như vậy nhiều nhất em cũng chỉ có thể chiếm 49% cổ phần thôi.
Diệp Phàm nói
- Hay là anh chuyển 200 triệu từ công ty anh của anh sang cho em.
Xem như là món quà anh tặng cho Diệp Thiên của chúng ta.Em bên này bảo mẹ cho người để làm cho hợp lý là được.
Ví dụ như những đồ cổ của em bán cho tập đoàn Bàn Đế đều được. Mặt này đều rất dễ làm, mà cũng không thể lộ ra cái gì được.
Cứ như vậy, công ty mới hợp tác em cũng có thể khống chế cổ phần được rồi.
- Không cần đâu, anh khống chế cổ phần thì bên anh làm. Dù gì thì chỉ cần là một công ty con của Hoành Không là được.
Có anh đảm nhiệm thì khác, nếu như để em là chủ tịch thì quá rõ ràng rồi. Làm phó chủ tịch cũng được mà.
Em sẽ giúp anh quản lý nhân sự là được rồi. Mà còn về tiền thì em không nghĩ gì cả. Đủ dùng là được rồi.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.
- Như thế sao được, con gái của bố ra đời vậy sao lại không có quà tặng chứ, đúng là không thể được.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Vậy tùy anh muốn tặng gì cũng được, anh không cần phải áy náy gì đâu. Mẹ đã nói rồi biệt này vốn là bà ép anh. Nến không cần anh phải gánh trách nhiệm gì.Anh cũng biết đó mẹ là người thẳng thắn nói một là một, bằng không bà đã không vui rồi. Ôi, mẹ đúng là rất cô đơn.
Lạc Tuyết Phiêu Mai lắc đầu nói.
- Vậy được, để anh nghĩ kỹ rồi nói.
Diệp Phàm gật đầu, thấy thái độ của Lạc Tuyết kiên quyết thế nên cũng thôi, hỏi:
- Em có hỏi về chuyện của bố em chưa, biết đâu ông còn sống trên đời thì sao?
- Cái này em cũng không biết. Nhưng theo số tuổi, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là còn sống.
Mẹ cũng chừng chưa đến năm mấy, nghe nói cha em cũng tầm đấy thôi. Nhưng việc này mẹ cấm không nói ra.
Không cho phép ai được nói chuyện gì. Nhưng em cũng bết cha em không có người thân nào ở thành phố cả, chỉ ở đập Phi Bình.
Chỉ có điều là cách gọi của mấy chực năm trước, giờ còn gọi thế hay không thì cũng không biết.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.
- Đập Phi Bình. Anh chưa từng nghe thấy bao giờ cả. Nhưng em yên tâm. Thời gian này anh về thành phố sẽ bảo anh Thiết điều tra xem sao. Chỉ cần đất đó chưa thay đổi thì có thay đổi tên thế nào cũng tìm ra được.
Diệp Phàm nói.
- Anh cứ âm thầm điều tra là được rồi, để tránh làm mẹ tức.
Lạc Tuyết nói.
- Ừ, anh sẽ bí mật làm cũng được.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- À đúng rồi anh Diệp, con của chúng ta có vẻ rất kỳ lạ.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.
- Con của chúng ta đương nhiên là kỳ lạ rồi, nó là kết quả của hai đại cao thủ đó.
Diệp Phàm đắc chí cười.
- Em nói nghiêm chỉnh với anh đó.
Lạc Tuyết nói, kêu bà vú bế đứa bé ra, sau đó chỉ vào cánh tay trái của đứa bé, nói:
- Anh có thấy gì không?
- Có dấu à, sao lại thế?
Diệp Phàm cũng ngây cả người.
- Em cũng không rõ, ngay từ khi sinh ra trên tay trái của con đã có hình như hình con dơi. Có phải là cái bớt không. Em còn nhớ cũng có lần có con dơi bay ra từ lòng bàn tay anh, lẽ nào nó cũng di truyền được sao?
Lạc Tuyết nói.
- Cái này khó nói lắm, cứ để sau xem thế nào đã. Có thể cũng còn phát triển đó.
Diệp Phàm cũng không chắc chắn, nhưng cũng đến 80% nghĩ là sư phụ đang làm động tác kỳ quái nào đó. Nhưng con dơi nội lực làm sao có thể di truyền được, cái này Diệp Phàm đúng là thấy kinh ngạc.
Hắn ta dùng một luồng khí nhỏ đẩy vào trong người đứa bé, thăm dò xem sao, Lạc Tuyết Phiêu Mai đột nhiên hét lên:
- Anh xem kìa, hình như con dơi đang động đậy.
Bà vú cũng rất hiếu kỳ bèn nói:
- Cô à, đúng là con dơi đang động đậy.
- Ha ha, đó là báu vật nhà họ Diệp chúng ta, không phải lo lắng. Sau này không chừng còn có thể bay ra đó.
Diệp Phàm đã biết được rồi.
Đây đúng là con dơi nội lực đã di truyền lại rồi. Sau này nó chính là vật báu hộ pháp cho bé gái này.
- Lạc Tuyết, em cứ từ từ dạy bảo con bé. Con gái của chúng ta chắc chắn là cao thủ.
Diệp phàm cười nói.
- Cái này còn cần anh nhắc sao, mẹ chắc là vui lắm, cứ muốn bế búp bê này, nhưng tiếc là hồ trong sơn cung anh đã dùng hết rồi. Bằng không bà đã để Diệp Thiên trong hồ rồi. Nhưng hiện giờ sơn cung cũng không còn.
Lạc Tuyết Phiêu Mai có chút đau buồn.
- Sao lại không có.
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
- Tất cả mọi người đều đã dọn đi cả rồi, giờ chỉ còn lại hai người đang xử lý. Như thế có khác nào là không có đâu?
Lạc Tuyết nói.
- Không sao, có thời gian chúng ta sẽ về đó nghỉ hè.
Diệp phàm cười an ủi.
Buổi tối, trong một phòng nhỏ tại khách sạn Hắc Thiên Nga có mấy người. Lang Phá Thiên, Vương Nhân Bàng rồi Lạc Tuyết Phiêu Mai, cả vú em nữa.
Vương Nhân Bàng còn là anh kết nghĩa với Lạc Tuyết Phiêu Mai, giờ lại thành cha nuôi của Mai Diệp Thiên, đúng là hai thân phận quan trọng.
- Ôi, con gái yêu của chúng ta, người làm cha nuôi như ta nhất định phải có quà tặng đúng không. Nhưng tạm thời giờ cha chưa nghĩ nên tặng gì mói được, thật là khó đây.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Không cần, chỉ cần anh có tấm lòng là được rồi.
Lạc Tuyết cười nói.
- Ai nói thế, làm cha nuôi này không phải chỉ là danh nghĩa đâu nhé. Quà chắc chắn là phải có rồi, hơn nữa không đặc sắc thì không nhân, tôi đang nghĩ, hay là thế này, đồng chí Vương Nhân Bàng, anh đưa nhu cực đao của anh tặng cho con gái tôi là được rồi.
Diệp Phàm cười khan một tiếng nói.
- Cái này mà anh cũng dám nghĩ sao, tôi nói anh Diệp, đó là cái kiếm cơm của Vương Nhân Bàng này đó.
Vương Nhân Bàng suýt nữa đã nói to tiếng.
- Anh làm cha nuôi mà tốt như vậy sao? Không phải chỉ là một con dao sao, cho là cho, làm người không phải là quá keo kiệt rồi không?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Ha ha, lão Lang, anh cũng là một người cha nuôi đó. Hay là anh tặng kéo vàng kia của anh cho Diệp Thiên đi?
Vương Nhân Bàng cũng cười khanh khách nói.
- Đó là vật báu duy nhất mà sư phụ cho tôi. Đừng nghĩ chỉ là cái kéo, đó là kéo vàng, có cả tên của sư phụ tôi đó.
Đáng tiếc là công lực tôi không dủ, sư phụ nói phải là thập nhất đẳng mới có thể sử dụng được. Nếu đã sử dụng được có thể lấy đầu của hàng trăm người đó.
Kéo kia cứ rắc một tiếng là lại có đầu rơi xuống. Tiếc là đến cả sư phụ tôi còn không dùng được, giờ không biết ông ấy ở phương trời nào rồi, cũng mấy năm không gặp rồi.
Mẹ kiếp sư phụ thế thì nói làm gì, giúp một chút cũng không xong.
Lang Phá Thiên vừa nói ra mà Diệp Phàm cũng suýt nghẹn họng.
- Mẹ kiếp, sư phụ nuôi anh từ nhỏ đến lớn, còn tặng cho anh cả kéo vàng nữa mà anh lại còn oán hận người ta, lão Lang anh có lương tâm không vậy.
Diệp Phàm mắng mỏ.
- Ha ha anh thấy tôi giống người không có lương tâm không?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Tôi thấy cũng giống.
Vương Nhân Bàng bên nói chen vào.
- Ông em, có phải là ngứa tay ngứa chân không thế, chúng ta ra bãi đỗ xe xem sao nhé?
Lang Phá Thiên đuổi Vương Nhân Bàng nói.
- Anh chỉ được cái là ức hiếp tôi thôi, có bản lĩnh thì cứ tự tìm đến anh Diệp đi. Nhưng đến lúc đó công lực tôi cao hơn anh, lúc đó, anh Lang cứ chờ xem tôi sẽ thu nạp anh thế nào.
Vương Nhân Bàng nói lời chọc tức.
- Ức hiếp anh, ai bảo anh ngang bướng.
Lang Phá Thiên hừ nói.
- Anh…
Vương Nhân Bàng bị nghẹn họng, tức giương mắt nhìn.
- Ha ha, hai vị, chuyện quà tặng còn chưa xác định được kia kìa.
Diệp Phàm lại quay về chủ đề cũ.
Hai anh nhìn tôi, tôi nhìn lại, sau đó chỉ đành cười nói:
- Tạm thời xin khất, trong vòng nửa năm cam đoàn là có quà đặc biệt.
- Được, nửa năm.
Diệp phàm cười nói.
- Ồ, đây không phải là chủ tịch Diệp sao?
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng quen vọng đến, khi nãy có phục vụ mang đồ ăn vào, vừa mới ra khỏi cửa thì đã gặp Đổng Oanh Oanh.
- Là chủ tịch Đổng à, xin chào xin chào, cô cũng đến đây ăn tối à?
Diệp phàm cười, chào hỏi.
Nhưng hôm nay đáng nhẽ là Đổng Oanh Oanh không nên đến, vì thế mà Diệp Phàm cũng không có ý mời cô ta ngồi xuống.
- Vâng, tôi cũng có mấy người bạn ở đây, nhưng nghe nói các anh đã có được bãi Yến Nguyệt nên tôi muốn tìm anh để bàn chuyện làm ăn. Nếu như có thể chúng ta cùng ngồi dùng bữa cùng nói chuyện được không.
Đổng Oanh Oanh nói nhưng ánh mắt lại đặt lên người Lạc Tuyết Phiêu Mai. Đoán là cô ta cũng đang nghĩ gì đây.
- Việc này… hôm nay…
Diệp Phàm có chút do dự, từ chối thì cũng không hay. Không từ chối cũng không được. Mà Diệp Phàm cũng muốn tìm hiểu xem ý tứ của Đổng Oanh Oanh ra sao.
- Nếu như không tiện thì thôi vậy, nhưng có thể ngày mai tôi đi Mỹ một chuyến, đi bao lâu cũng khó mà nói được.
Đổng Oanh Oanh ép, đưa ra thế trận dồn người, thực ra chân còn chưa chuyển.
- Ha ha, chủ tịch Đổng, đến đây uống chén trà đã.
Lúc này thấy Diệp Phàm đưa mắt nhìn nên Vương Nhân Bàng đã lên tiếng nói.
- Chúng ta vào đây uống chén trà đã.
Chủ tịch Đổng đúng là không khách khí, không đẩy, nhanh chóng bước vào trong.
Mà cô còn tùy ý ngồi cạnh Lạc Tuyết Phiêu Mai.Nhìn cô ấy một cái rồi cười nói:
- Đứa bé thật đáng yêu, là con của cô à?
Nói xong cô liền tháo ngay chiếc vòng ngọc trên cổ xuống nói:
- Đúng lúc quá, cô tặng cho bé nhé. Chiếc vòng này cô đã mời cả đại sư mài đó, có thể tránh được tà ác, có phúc đó.
- Cảm ơn, chúng tôi không thể nhận món quà quý báu thế này của chủ tịch Đổng được.
Lạc Tuyết Phiêu Mai từ chối nói.
- Đó là em họ của tôi, hôm nay chúng tôi làm lễ ăn mừng cháu bé đã được chào đời.
Vương Nhân Bàng giải thích.
- Vị này là?
Đổng Oanh Oanh không biết Vương Nhân Bàng.
- Anh ấy là bạn của tôi, làm việc trên thủ đô.
Diệp Phàm tiện nói.
- Nhận lấy đi mà, quà nhỏ, tấm lòng là chính.
Đổng Oanh Oanh nói thêm nhưng Lạc Tuyết Phiêu Mai vẫn kiên quyết không lấy.
- Chủ tịch Đổng, món quà này của chị không phải nhỏ, quá quý giá rồi. Hay là để lần khác cho cháu nó món đồ chơi là được rồi. Hơn nữa, đứa bé đeo cái này cũng quá nặng mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy được, món quà này tôi nhất định gửi.
Đổng Oanh Oanh thu tay lại. Nhưng mắt ưng của Diệp Phàm liếc trên người Lạc Tuyết Phiêu Mai không khỏi run lên.
Trong lòng thầm nghĩ cô ta sao lại nhạy cảm thế. Lẽ nào đã có ý gì với hắn, chứ không sao lại đột ngột thế. Đúng là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.