Quan Thuật

Chương 302: Mẹ ơi, quỷ trẻ con




- Không có!
Tất cả mọi người lắc đầu, cho rằng là Diệp Phàm nghe lầm tuy nhiên hắn biết mình nghe rất chính xác, chỉ là mọi người không thể nghe được mà thôi.
- Đi! Chúng ta có sáu người, còn có súng đạn, có quỷ trẻ con thì chỉ cần một loạt đạn cũng quét chết con mẹ nó.
Diệp Phàm nhẹ mắng một câu rồi dục Lôi Thản đi về phía trước.
- Chắc không phải là quỷ trẻ con đâu, vốn trên đời làm gì có quỷ.
Lôi Thản lắc đầu tự giễu cười một tiếng.
Qua một khúc quanh ngoằn ngoèy theo tiếng khóc oa oa kia, Lôi Thản nhất thời sợ ngây người, đứng lặng không lên tiếng.
- Chuyện gì xảy ra vậy Lôi tiên sinh, đúng thật là có quỷ chứ.
Lý Hoành Sơn không nhịn được.
- Ha ha ha...... Chính các anh nhìn đó, đó chính là quỷ trẻ con trong truyền thuyết.
Lôi Thản đi về phía trước mấy bước, phía trước địa thế rộng mở, mọi người nhìn kỹ thì thấy nơi xuất phát của tiếng trẻ con là một bãi đá hóa thạch.
Phía dưới là một khe đá dài hẹp rộng chừng 30 mét, bên trên có hình vòm, chiều dài chừng 300 mét, điều kỳ quái là ở giữa là một con suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Trong động cũng không có gì đặc biệt, ngay cả một gốc thạch nhũ cũng không có, thuần túy là một sơn động bình thường.
Chỉ có dòng suối bên dưới là có vẻ hơi đặc biệt, hai bên bờ suối có một vùng đất nhỏ, trên đó bò đầy thực vật cấp thấp.
Chỗ nước sâu nhất chừng mười mét, chỗ nông nhất chừng đến đầu gối, nước trong vắt nhìn rõ mọi thấy dưới đáy, tuy nhiên đây cũng không phải là điều làm người ta sững sờ.
Điều chân chính làm người ta kinh ngạc chính là vật gọi là quỷ trẻ con kia, thật ra thì đó gọi là "Oa oa ngư" hay còn gọi là cá nghê.
Cá nghê là động vật lưỡng thê lớn nhất và cũng là quý nhất trên thế giới, tiếng kêu của nó rất giống với tiếng trẻ con khóc vì vậy mà mọi người gọi nó là oa oa ngư.
Đây là động vật hoang dã được quốc gia bảo vệ, cũng là loài giống quý hiếm.
Tuy nhiên con oa oa ngư trong dòng suối này hết sức quái dị, chúng mọc râu dài chừng nửa mét giống như râu cá chép, tuy nhiên đỏ hơn.
Trên đầu của nó có rất nhiều màu sắc và hoa văn, toàn thân màu đỏ.
Cái đầu của nó gần giống khủng long, lại hơi giống rắn mối, tuy nhiên giống khủng long hơn.
Chiều dài của chúng chừng một mét rưỡi, nặng chắc khoảng bảy, tám mươi cần, nhìn không kỹ còn tưởng là cá sấu, chiếc miệng đầy răng thật khiến người ta sợ hãi.
- **! Oa oa ngư chính là quỷ trẻ con, khó trách tiếng kêu như trẻ nít, tôi nói trên đời làm gì có quỷ.
Lý Hoành Sơn mắng một câu rồi đá một cái vào vách đá.
- Oa oa ngư này đúng là kỳ lạ, chắc là đã sống trong sơn động này nhiều đời, thuộc về giống cổ, biết đâu còn có giá trị nghiên cứu khoa học, những thứ khác như du lịch tuyệt đối là không có.
Tề Thiên thở dài nói.
- Ừ! Gần giống với cá sấu, lại gần giống với khủng long cỡ nhỏ, lớn nhỏ đều có, nếu như nấu lên ăn một con cũng được đấy, ha ha ha......
Triệu Thiết Hải chép miệng.
- Nấu cái đầu của anh đấy, đây chính là vốn kiếm tiền trong tương lai của Lâm Tuyền chúng ta, vậy mà anh còn nghĩ đến ăn.
Diệp Phàm thật muốn đá cho y một cái, tuy nhiên trong lòng cũng có ý động, thầm nghĩ, " Loại Oa oa ngư giống cổ này nếu chưng lên ăn một con chắc là đại bổ, ý vị tuyệt đối thuần khiết, nếm thử một con chắc không tồi.
Dù sao trong suối này cũng có đến năm, sáu mươi con, ăn một con cũng không phải là tổn thất gì lớn. Đến sau này lộ ra nhiều người biết đến muốn ăn một con chắc là không thể nào."

- Đại ca, chúng ta nếm thử một con đi, vật này có tiền cũng đâu có mua được, còn phạm pháp đấy, ha ha......, tuy nhiên nếu làm bí mật chắc không ai biết.
Tề Thiên thấy Triệu Thiết Hải bị mắng nhưng vẫn không từ bỏ ý định.
- Không sai, mùi vị khẳng định đặc biệt, có lẽ là giống cổ ngàn năm trước.
Tạ Tốn cũng tới tham gia náo nhiệt.
Lý Hoành Sơn cũng chép miệng nhưng không dám lên tiếng nhưng trong lòng chắc cũng thèm thuồng.
- Diệp tiên sinh, bán một con cho tôi nhé, tôi đưa về nhà nuôi chứ không ăn đâu, tôi xin quyên 20 vạn sửa miếu.
Cá này chắc là bảo bối, khẳng định là giống cổ, biết đâu cái gì Mặc châu nhị lang hay Thủy Châu nhị phu chẳng phải vì nó mà tàn sát lẫn nhau rốt cuộc đồng quy vu tận.
Cặp mắt của Lôi Thản đã sớm sáng rực, đưa tay vuốt râu, nếu không phải từ chỗ mọi người đến con suối chừng mười mét chắc y đã nhảy xuống mò cá.
- Cái này có chút khó làm, mọi người thử nghĩ xem, cứ mỗi người một con thì chẳng phải chưa đầy mấy ngày đã cạn sạch sao, đây là kế kiếm tiền lâu dài đấy. Ăn thật là đáng tiếc, khó làm!
Diệp Phàm lắc đầu, suy nghĩ một chút lại cảm thấy cũng hơi lung lay.
Sau khoảng mười phút hắn quyết định:
- Lôi tiên sinh, anh có đồng ý đầu tư hay không, có thể xuất ra bao nhiêu, cùng với Lâm Tuyền chúng tôi khai thác sơn động này, hạng mục khám phá bí ẩn Oa oa ngư chắc là cũng có thể kiếm tiền.
Diệp Phàm hỏi.
- Được! Muốn khai thác động ngầm này thì không tốn bao nhiêu, tuy nhiên cung Chung Húc bên trên nếu không có mấy trăm vạn thì chắc là không xong.
Chúng ta phải ra sức phục hồi cung cũ, chú trọng công tác an toàn, ngoài cung còn phải sửa chữa sân, làm đường nhỏ…, đầu tư cũng không ít.
Lôi Thản tính một hồi rồi nói:
- Tôi xuất ra 200 vạn, chính quyền cho tôi bốn phần cổ phần là được, hứng thú của tôi vẫn nằm ở bốn bộ khô lâu kia, oa oa ngư kia coi như chút tiền nhỏ>
- Được! Mấy ngày nữa chúng ta ký hợp đồng, tuy nhiên anh phải xuất tài chính ra trước, kinh tế thị trấn chúng tôi đang không được tốt, không có tiền thì không có cách nào khởi động, oa oa ngư kia sẽ để anh bắt một con tùy ý.
Sau đó bắt thêm một con để mọi người cùng ăn, tuy nhiên phải tuyệt đối giữ bí mật nếu để người ngoài biết được thì phiền toái rồi vì đây là động vật bảo vệ cấp hai, nói ra chúng ta không biết để mặt mũi vào đâu, nếu như có người chơi xấu biết đâu còn vào nhà tù.
Diệp Phàm hạ quyết tâm, thật ra thì chính hắn cũng đã thèm nhỏ dãi, chỉ có chưa chảy ra mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nói xong liếc mắt nhìn Tề Thiên, tiểu tử này gật đầu tỏ vẻ ngầm hiểu.
Diệp Phàm dĩ nhiên là nghĩ bắt mấy con thả vào cái ao trong Sở Thiên các Diệp phủ ở Thủy Châu, để cho Tề Thiên mang mấy người đi vào bắt là được.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng hơi lo lắng là mấy con cá này có thể chén sạch cá trong ao mình hay không.
Tuy nhiên theo như Lôi Thản tiên sinh đoán thì sơn động này chắc đã phong bế mấy ngàn năm nên rất khó để động vật nào tiến vào.
Mấy con oa oa ngư này chắc cũng đã đổi thành ăn cỏ rồi, từ hàm răng đã thoái hóa của chúng cũng có thể thấy điều đó.
- Tạ Tốn, anh bố trí chừng ba bốn người thay phiên nhau canh chừng cung cũ, chờ Chủ tịch Diệp sắp xếp người xong sẽ tiếp nhận trở về.
Tề Thiên ra lệnh cho Tạ Tốn.
- Tuân lệnh! Tôi sẽ an bài bốn người chia thành hai ca canh giữ suốt ngày đêm, bảo đảm không có chuyện gì.
Tạ Tốn trả lời ngắn gọn.
Mấy người trở về đến mặt đất, Tạ Mị Nhi và Vu Phi Phi đã sốt ruột từ lâu lập tức nhào tới hỏi chuyên bên trong.
Sau khi nghe nói tình huống kỳ lạ dưới đó, hai người la hét đòi xuống xem, Chu Quân Nghĩa cũng hào hứng muốn đi theo chụp ảnh.
Tề Thiên sắp xếp mấy binh lính dẫn bọn họ xuống, dĩ nhiên là do Triệu Thiết Hải chịu trách nhiệm chính.
Diệp Phàm không yên lòng lại cùng đi xuống, khi nhìn thấy Oa oa ngư thì Tạ Mị Nhi và Vu Phi Phi hưng phấn đến độ nhảy nhót, quên béng mất cầm luôn tay Diệp Phàm, chỉ thiếu nước hôn môi, đáng tiếc đây chỉ là ảo tưởng của Diệp Phàm, hai vị cô nương nhà người ta không có ý nghĩ này, bản thân hắn chỉ tự tác đa tình mà thôi.
Sau khi nhốn nháo một trận mọi người trở lại mặt đất đã hơn năm giờ sáng, tất cả mọi người đều cảm thấy hết sức mệt mỏi.
7 giờ đồng hồ.
Thái Tây Thi tự mình nấu món canh oa oa ngư, mùi vị rất thuần khiết, lấy thanh đạm làm chủ.
Tuy nhiên so với mùi vị oa oa ngư phổ thông thì thuần khiết hơn rất nhiều, chất thịt cũng ngon hơn khiến Vu Phi Phi và Tạ Mị Nhi ăn đến hai má hồng rực.
Tuy nhiên mọi người đều biết đang làm chuyện phạm pháp, chỉ ngầm hiểu với nhau, mùi vị cũng hết sức kích thích......
Tám giờ sáng, đám người Vu Phi Phi trở về Mặc Hương.
Diệp Phàm chủ trì hội nghị công tác chính quyền, lập tức bố trí nền nhà xưởng nhà máy giấy trên Quỷ Anh Than, để không ảnh hưởng đến cung Chung Húc nên lựa chọn một vị trí bên bờ suối.
Dù sao địa bàn hai bên dòng suối nhỏ cũng không lớn lắm, nhà máy giấy kiểu gì cũng có ô nhiễm không thể xử lý hoàn toàn.
Hơn nữa thiết bị xử lý ô nhiễm cũng không thể mua loại quá đắt, chỉ cần loại đạt tiêu chuẩn là được, thậm chí kém hơn một chút cũng không sao, dĩ nhiên không thể quá kém.
Đây cũng là vì năng lực kinh tế có hạn nên không thể mua thiết bị quá đắt, nhà máy giấy Lâm Tuyền lớn như vậy, thiết bị xử lý ô nhiễm triệt để cũng phải tới năm, sáu trăm vạn.
Thị trấn còn quyết định đồng thời ở chỗ giữa ở dòng suối của Quỷ Anh Than xây một cây cầu đá, dĩ nhiên là không chạy xe lớn mà chỉ có thể chạy xe con nối liền hai bờ.
Người bên viện thiết kế và chuyên gia văn vật chừng mười một giờ sẽ đến, Diệp Phàm trực tiếp gọi điện cho phó giám đốc nhà bảo tàng Cố Tắc Vũ.
Lão già này sau khi nghe xong thì cũng cười ha hả đồng ý, bảo là ngày mai sẽ xuống xem, thuận tiện làm luôn kế hoạch phục chế cung.
Tuy nhiên nói đến tiền thì lão gạt phắt, bảo chỉ ủng hộ về mặt kỹ thuật mà thôi, nhưng điểm này thì Lâm Tuyền đã là chiếm đại tiện nghi rồi, vốn muốn mời những chuyên gia như vậy thì phải bỏ ra số tiền không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.