Diệp Phàm biết, muốn công việc di dời hoàn thành thuận lợi, phải thuyết phục Chu Gia Sinh. Nếu không, có y quấy rối, căn bản là không thể thuận lợi hoàn thành công tác di dời.
- Sau này nhân tài ở Sở Giao thông tinh như đồng chí Thành Quý sẽ mượn sang đây.
Chu Gia Sinh kiên trì nói.
- Mượn thì mượn thôi, chỉ cần là cần cho công việc. Nhưng, đây có phải chứng tỏ đồng chí Thành Quý sau này sẽ không tham gia tổ điều tra chuyện Lăng Hà không?
Diệp Phàm chặn họng Chu Gia Sinh muốn cho y thấy mất mặt mới sảng khoái.
- Đúng vậy.
Chu Gia Sinh nói.
- Nhưng thật ra kỳ quái, nếu sau này đồng chí Thành Quý đã đến sở Giao Thông tỉnh, vậy sao cơ quan chức năng không đổi người phụ trách tổ điều tra?
Một tổ điều tra không có tổ trưởng giống như năm bè bảy mạng không thể làm tốt công tác được? Di dời khu trung tâm là công việc lớn của tỉnh ủy.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ tốt, dù là hoàn thành thì trách nhiệm cũng không cao. Đồng chí Gia Sinh, anh đã nghĩ đến điều này chưa?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đây là công việc của đồng chí Thành Quý chưa được quyết định, Sở Giao thông cung không nói là điều tạm.
Không biết là một thời gian ngắn nữa y lại trở về đi làm. Công việc đều có tính liên tục cho nên, cơ quan chức năng phải thảo luận.
Quyết định để y tiếp tục kiêm nhiệm chức tổ trưởng.
Chu Gia Sinh lại đưa ra lý do.
- Tính liên tục? Mấy tháng chưa xong các anh cũng yên tâm. Hiệu suất công tác của tổ liên ngành thấp như thế, không ngờ hai tháng còn chưa điều tra rõ chuyện Lăng Hà.
Bọn họ mỗi ngày làm gì? Chẳng lẽ huyện Lăng Hà lớn đến mức có thể làm cho một tổ điều tra hơn mười đồng chí mấy tháng cũng không thể điều tra rõ sao?
Nếu anh nói là thành phố Phổ Hải còn có thể. Đồng chí Gia sinh, đây không phải là lý do để đùn đẩy trách nhiệm.
Hiện giờ hậu quả là việc di chuyển trung tâm sẽ khởi động nhưng chúng ta chưa nắm được tình hình cơ bản của huyện Lăng Hà, khiến cho công tác quy hoạch cũng không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.
Cứ như vậy, chẳng phải là coi quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh là trò đùa sao. Đây không phải là việc làm của một đảng viên đủ tư cách, không phải là tố chất của một lãnh đạo.
Như vậy đi, không thể cứ tiếp tục kéo dài, tôi cho cơ quan hành chính bên này năm ngày thời gian.
Diệp Phàm nói.
- Năm ngày, trợ lý Diệp, việc này cũng quá gấp, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Gia Sinh nói. Bạ𝗇 có biết tra𝗇g tr𝗎yệ𝗇 ﹍ Tr𝑈𝘮T r𝗎ye𝗇.V𝗇 ﹍
- Đã không phải là năm ngày mà hai tháng năm ngày rồi. Nếu đồng chí Chu Gia Sinh cho rằng cơ quan hành chính trong sáu mươi lăm ngày còn không rõ tình hình của thị trấn Lăng Hà thì Ủy ban nhân dân tỉnh hỏi đến, đồng chí Chu Gia Sinh đi báo cáo với lãnh đạo đi.
Diệp Phàm hừ nói.
Chu Gia Sinh nhất thời nghẹn, không tìm ra câu trả lời.
Sau đó mấy người thuộc tổ điều tra vào báo cáo công việc Diệp Phàm đã tức giận lại càng thêm tức giận.
- Một đám hỏi đến cái gì cũng đều không biết, hoặc là nói ba phải không rõ ràng.
Ngay cả phủ học sĩ Ngũ Thế Đường quan trọng như vậy cũng không rõ tình hình. 65 ngày, tổ điều tra liên hợp có tiền hành công việc hay không?
Không ngờ cả huyện Lăng Hà có mấy phố đều không nói thống nhất, mấy đồng chí này đang làm gì?
Đồng chí Chu Sinh, tôi hi vọng anh có thể giải thích hợp lý trong cuộc họp thường vụ đảng ủy.
Diệp Phàm ném bật lửa trên bàn, mặt sầm xuống.
- Trợ lý Diệp, công việc của tôi không làm đến nơi đến chốn một ít. Đó là bởi vì đồng chí Thành Quý đột nhiên bị điều đến sở Giao thông tỉnh. Nếu nói tổ công tác không triển khai điều tra, thì oan uổng cho họ.
Chu Gia Sinh già mồm át lẽ phải.
- Không phải không làm đến nơi đến chốn một ít mà là rất không đến nơi đến chốn. Anh xem xem, tổ công tác sáu mươi lăm ngày thu được những gì?
Làm cho quy hoạch chúng ta sắp triển khai có nhiều phần không xác định được. Muốn xây dựng thì quy hoạch phải đi trước, quy hoạch chưa được chứng thực thì nói gì đến khởi động.
Nếu làm chậm việc quan trọng của Tỉnh ủy, tất cả những người ngồi đây không thể không có trách nhiệm.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhấc tất cả các ủy viên lên một con thuyền.
- Trợ lý Diệp, lúc trước tất cả các ủy viên đều đồng ý giao việc khảo sát Lăng Hà cho Ủy ban.
Việc này, Ủy ban giờ làm thành dạng này, không có liên quan gì đến những người ngồi ở đây.
Phân công phụ trách, người đó chịu trách nhiệm. Nên xử ai, nên phê bình ai dù sao cũng phải có lý do có phai rkhông?
Tôn Lệ Phương là người đầu tiên nhịn không nổi muốn đẩy trách nhiệm sang một bên.
Đúng vậy, đồng chí Thành Quý tạm điều chỉnh đến sở Giao Thông tỉnh. Ủy ban cũng không báo cáo hội nghị thường vụ, để trao quyền tổ điều tra về địa ủy.
Lúc trước chúng tôi cũng đã hỏi qua việc này. Nhưng, đồng chí Chu cũng không nói gì. Chúng tôi cho rằng, chẳng qua là chuyện điều tra, dù đồng chí Thành Quý đi rồi.
Ủy ban còn có nhiều vị phó. Chủ tich Chu hoàn toàn chó thể sắp xếp một đồng chí khác phụ trách việc này.
Ai ngờ để cho đồng chí Thành Quý kiêm. Chúng tôi thật sự không nghĩ ra, đồng chí Chu sắp xếp như vậy vì cái gì?
Mâu Đồng Xuân có chút ám chỉ, Chu Gia Sinh lúc này tức giận hừ lạnh nói
- Thể chế có nội quy, không phải chúng tôi không làm, mà mới vì tình huống đặc thù. Ví dụ như, một đồng chí đến trường đảng học mấy tháng, chẳng lẽ cách chức đồng chí đó? Không phải là chỉ hai tháng sao?
- Một là một, mặc dù một đồng chí đến trường đảng học, có phải là công tác phụ trách cũng được giao cho đồng chí khác không?
Đồng chí Thành Quý được tạm điều đến sở Giao Thông, vậy công việc đồng chí đó phụ trách phải giao cho đồng chí khác.
Ủy ban cũng không bổ nhiệm tổ trưởng mới, căn bản là vì công tác của tổ không có gì. Đem quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban thành trò đùa.
Di dời trung tâm nhiều việc, tổ điều tra rất quan trọng.
Mâu Đồng Xuân đương nhiên phản kích.
- Đồng chí Đồng Xuân, chẳng lẽ tôi còn không rõ tầm quan trọng của tổ điều tra sao? Còn cần các anh nhắc nhở sao?
Chu Gia Sinh.
- Biết sao không đổi người?
Mâu Đồng Xuân hừ lạnh nói.
- Tôi không phải vừa mới nói, tình hình đặc thù, đồng chí Thành Quý điều tạm đi không xác định thời gian.
Hơn nữa lúc trước là y tiếp nhận. Mù quáng thay đổi một người mới phụ trách chưa quen tình hình.
Chính vì tôi thận trọng lo lắng quá, cho nên cảm thấy không thể tùy tiện đổi người.
Chu Gia Sinh đưa ra lý do.
- Buồn cười, thận trọng lo lắng quá. Thận trọng lo lắng quá kết quả cuối cùng là tổ điều tra thành thùng rỗng kêu to.
Sáu mươi lăm ngày còn không thăm dò hết tình hình của một thị trấn nhỏ có ba con đường.
Tôi muốn hỏi đồng chí Chu một chút đây chẳng lẽ chính là hiệu quả làm việc mà Ủy ban Giang Hoa luôn quản cáo rùm beng sao. Đây là kết quả của việc thận trọng lo lắng sao?
Khương Nguyệt cũng tương trợ.
- Đồng chí Khương Nguyệt không thể nói như vậy. Thị trấn Lăng Hà tuy nhỏ nhưng chim sẻ nhỏ vẫn đầy đủ bộ phận.
Các khu của Lăng Hà trên cơ bản đều có, chẳng qua cấp bậc và trình tự thấp một bậc thôi.
Tổ công tác cũng là làm việc với thái độ chăm chỉ và trách nhiệm, cho nên, tuy nói tiến độ điều tra chậm một chút, những, ý tưởng này rất tốt.
Chủ yếu là vì làm rõ tình hình của huyện thành Lăng Hà thôi. Ngoài ra, quyết định phê duyệt của cấp trên vẫn chưa được đưa xuống đúng không?
Triệu Nhất Thác thấy Chu Gia Sinh nhìn mình không thể không kiên trì đứng lên nói.
- Thật muốn chờ quyết định đưa xuống, cái gì đến đều chậm. Hai tháng Tỉnh ủy đã muốn quyết định việc này.
Chẳng qua cần Quốc vụ viện phê chuẩn một chút thôi. Đồng chí Nhất Thác, chẳng lẽ anh còn muốn che dấu hành vi không làm việc của tổ điều tra.
Còn muốn Ủy ban đối với chuyện này lo giải thích sao? Như trợ lý Diệp nói, nếu Tỉnh hỏi thì trách nhiệm anh gánh vác sao?
Tôn Lệ Phương cũng lạnh lùng hừ nói.
- Chỉ là tốc độ chậm một chút, cái này có trách nhiệm gì?
Triệu Nhất Thác lo lắng nên yếu đi một chút.
- Ai phụ trách thì người đó chịu trách nhiệm. Trợ lý Diệp, tôi không hi vọng việc này lẫn lộn. Đến lúc đó dường như tất cả chúng ta ngồi đây đều phải chịu trách nhiệm.
Mâu Đông Xuân hôm nay quyết định phải đuổi kịp bước chân của Diệp Phàm.
Kỳ thật, Mâu Đồng Xuân có thể hạ quyết định quyết đoán như thế, có liên quan đến Võ Đông Sơn. Bởi vì, Diệp Phàm báo cáo tỉnh xong, hơn nữa có một số quan hệ của Võ Đông Sơn, ban tổ chức Tỉnh ủy đã bắt đầu sát hạch đối với Võ Đông Sơn rồi.
Từ Võ Đông Sơn, Mâu Đồng Xuân thấy được mức độ coi trọng của Tỉnh ủy Điền Nam đối với Diệp Phàm.
- Đồng chí Đồng Xuân, anh nói vậy có ý gì? Anh nói xem, trách nhiệm này do ai chịu.
Có cái gì trách nhiệm phải chịu? Anh nói thẳng ra, hôm nay chúng ta họp, để giải thích rõ việc này.
Nếu không, cả ngày ngấm người hại người, đó là hành vi gì?
Chu Gia Sinh tức giận. Trực tiếp nói với Mâu Đồng Xuân. Hơn nữa, trực tiếp nhằm vào Mâu Đồng Xuân khiêu chiến.
Nhưng, mặc dù thế nào, dùng tốc độ nhiều tra chuyện thị trấn Lăng Hà mà địa ủy đã giao cho Ủy bạn để quy trách nhiệm là tốt nhất.
Kết quả này không làm tốt, trách nhiệm rất rõ ràng. Nên xử lý thế nào, các vị ngồi đây đều biết.
Như đã nói rồi, việc này, không liên quan gì đến phân quân khu của chúng tôi.
Ai muốn đem chuyện này đặt trên đầu chúng tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý.
Chiến Nhất Cương càng trực tiếp hơn, nói những lời này giống như lưỡi lê hướng về phía Chu Gia Sinh.
- Tham mưu Chiến, bây giờ còn chưa đến lúc nói về trách nhiệm. Nói lời này liền nặng, dù sao, việc này còn chưa đến mức phá hỏng không thể bù đắp nổi.
Trước kia mặc dù là tổ điều tra chậm một chút, nhưng cũng là vì nguyên nhân đặc thù. Hiện giờ bắt đầu thúc họ đẩy nhanh tiến độ là được.
Cứ theo thời gian mà trợ lý Diệp đưa ra, cho họ năm ngày nữa phải làm rõ ràng tình hình để tiến hành quy hoạch huyệ Lăng Hà.
Lưu Nhất Đa rõ ràng nói sang chuyện khác, biết ở đây không thể áp dụng “tha tự quyết”.
- Nặng, đến lúc đó Tỉnh ủy và Ủy ban truy cứu trách nhiệm, sẽ không phải là vấn đề nặng nhẹ mà là vấn đề không làm tròn trách nhiệm.
Tỉnh ủy và Ủy ban coi việc di dời trung tâm địa khu Giang Hoa là việc quan trọng. Cấp dưới chúng ta lại qua loa là xong.
Các đồng chí nghĩ lại xem, đến lúc đó, việc này nếu lãnh đạo cấp trên biết, trong lòng lãnh đạo sẽ như thế nào?
Nếu đồng chí Lưu Nhất Đa cho rằng việc này cũng không quan trọng, anh có thể dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm không?
Chỉ cần anh nói anh gánh vác, Chiến Nhất Cương tôi cũng không nói gì.
Chiến Nhất Cương lạnh lùng hừ nói.
- Anh căn bản là càn quấy thôi, chỗ nào với chỗ nào.
Lưu Nhất Đa nói không ít lo lắng, giọng yếu đi.