́n mà đánh.
Tất nhiên, Diệp Phàm cũng không thể tin Lô Định Tông hoàn toàn. Vẫn cần phải đề phòng, chỉ sợ con dới bị lão già này chiếm thì nguy rồi.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, có lẽ Lô Định Tông nói cũng không phải là thật hết, ông ấy không thể yếu như vậy được, nếu hơn một ngàn năm còn có thể tồn tại, thì người này chắc chắn có nguyên nhân.
Nếu chọc giận ông ấy, có lẽ hôm nay ba người đều cùng chôn ở đây.
- Ôi, người trẻ tuổi không tồi. Một khi ta khôi phục một chút sau sẽ nhất định dạy cậu một ít. Ta đã là người của hơn nghìn năm trước, đã gặp rất nhiều cao thủ. Còn nói đi vào có lẽ cậu sẽ hơi khó chịu, cậu phải cố chịu, đem con dơi phóng xuất là được.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm bức đi ra, quá trình Lô Định Tông tiến vào con dơi đương nhiên đối với Diệp Phàm là hết sức thổng khổ.
Sự thống khổ này không cách nào hình dung được. Giống như người nào đó dùng đinh sắt, hơn nữa, đóng rất từ từ vào đầu mình.
Cũng không biết là bao lâu qua đi, giọng Lô Định Tông vang lên
- Thành công rồi, quả Ô Vân Lạc cơ này tặng cho cậu. Lúc trước tuy nói là phế phẩm, nhưng là thứ tốt, cậu giữ lấy đi.
- Nếu không hãy tặng nó cho con cháu của ông nhà họ Lô ở Thủy Châu.
Diệp Phàm hỏi.
- Không cần, đã hơn một nghìn năm qua đi, cậu có cơ hội thì đến nhà họ Lô một chuyến, nói là ta chết rồi là được. Nhà họ Lô có thực lực thì đem tro cốt của ta về là được, không cần nói những cái khác.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối vì cái gì không muốn gặp người nhà họ Lô?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta đã như vậy còn có thể gặp sao? Đó không phải là làm cho họ sợ sao. Hơn nữa, ta căn bản không có cách dùng nội khí để làm cho mình hiển thân trong không khí. Nếu không, ta sẽ chết, đó là cái chết thật sự. Ta chỉ có thể tồn tại trong cơn dơi của cậu, cùng sinh cùng tử.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối có thể truyền âm đó thôi. Đây đối với nhà họ Lô mà nói là việc vui lớn. Hiện giờ về võ công nhà họ Lô hoàn toàn xuống dốc, ngay cả cao thủ bát đẳng cũng không tìm thấy. Tiền bối chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn điều này?
Diệp Phàm nói.
- Đến lúc đó xem, cậu trước tiên không cần nói ta là được. Còn quả Ô Vân Lạc cơ và cây nó đều tặng cho cậu.
Không cần để lại cho nhà họ Lô. Có chút thứ tốt, cho bọn họ không hẳn là tốt. Bởi vì bọn họ ngay cả bát đẳng cũng không có, có thực lực gì để bảo vệ thứ tốt hiếm thấy này, có khi còn mang đến cho họ họa diệt gia.
Đương nhiên, những thứ tốt này cậu có thể nhanh chóng ăn. Nếu muốn tìm cơ hội cũng phải nhanh, còn phải giữ gìn tốt.
Ô Vân Lạc Cơ này thật ra có thể mang trên người, tùy thời cơ thích hợp có thể dùng. Nhưng phải chú ý đề phòng có cao thủ có thể ngửi được chút gì đó.
Đến lúc đó, đối với cậu mà nói đó chính là nguy hiểm.
Lô Định Tông giọng nghiêm túc.
- Tôi biết rồi.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu.
- Tiền bối, nơi giấu kho báu của Thập tam thanh y lão đã nghe nói qua chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Kho báu, nghe thì nghe nói qua, nhưng không biết ở đâu. Ngay cả Thần Châu trước kia cũng không biết. Năm đó cần cả mười ba người mới có thể mở ra. Đây là tài sản của cả mười ba người.
Lô Định Tông nói.
- Việc này lạ thật, theo lý mà nói nơi giấu kho báu cũng có thể là do tiền bối Thanh Vương Đạt Ma Cát Thành Tư lập ra, ông ấy nên biết chứ?
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Việc này lúc đó ta cũng không rõ ràng lắm. Đương nhiên, lúc đó đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì.
Cho nên, cũng không hỏi về việc này. Nhưng, ta nghĩ, kho báu này có phải là có chút liên hệ với chỗ thần bí này?
Tuy nói năm đó nhạc phụ ta là Mãn Thiên Vân có dặn An Long Tử đưa đến bản đồ gì đó, lúc đó ta cũng chưa xem.
Thời điểm đó đối với ta không có ý nghĩa gì, mất hết can đảm.
Lô Định Tông nói.
- Tiền bối có biết đường ra không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có chút manh mối, nhưng có biến động hay không thì không biết.
Lô Định Tông nói.
Sau đó, Diệp Phàm thu lại quả Ô Vân Lạc cơ, đánh thức hai người Vương Nhân Bàng.
- Con mẹ nó, sao lại thế này, ông đây còn sống, thật sự là may mắn.
Vương Nhân Bàng mắng.
- Tôi cũng biết sao lại thế, vừa rồi cảm giác cái gì đó làm cho hôn mê. Nhưng bản lĩnh tôi cao hơn các anh, nên đã tỉnh dậy sớm hơn một chút.
Tôi nghĩ đây là tiền bối Lô thiết kế để bảo vệ cây gỗ kia, nhưng hiện giờ tôi nghĩ.
Sư phụ Bức vương đã nói với tôi về đồ vật này nọ, gọi là gỗ Ô Vân Lạc Cơ. Tôi thấy có điểm giống với cây màu đen này.
Diệp Phàm thuận miệng nói dối.
- Có thể.
Trương Ẩn Hào gật gật đầu, đương nhiên tin tưởng Diệp Phàm.
- Việc này mẹ nó, thật là kỳ lạ, vẫn là lấy vật này rồi chạy lấy người, chỗ này thật quỷ quái. Ông đây không muốn ở lại đây một giây đồng hồ nào rồi.
Vương Nhân Bàng nói, rụt cổ, có chút nhút nhát.
- Không phải anh còn muốn kiếm tiền sao, còn phải phải muốn có tiền, nếu sợ anh đi về trước là được.
Diệp Phàm châm chọc nói
- Sự cái cầu, ông đây vì tiền mà quyết định rồi.
Vương Nhân Bàng khôi phục quyết tâm.
Ba người thu dọn một chút.
Sau đó, Diệp Phàm căn cứ theo lời của Lô Định Tông đi sang một cái động bên cạnh, phát hiện quả nhiên có một cái động cũ, nhưng hình như có nguy cơ sắp sụp.
Ba người đi ra, không ngờ thuận lợi thoát lên mặt đất. Vừa thấy nhất thời trợn tròn mắt. không ngờ đã đến bờ sông bên kia.
- Anh Diệp, Thập Tam Thanh Y thế công thật sự mãnh liệt, may mắn chúng ta có thiết bị của tổ, nếu không, sớm bị đánh bại.
Trương Ẩn Hào chỉ vào đối diện nói.
Phát hiện trên bãi sông nắm úp mười mấy tên, họ liên lạc đến chỗ mấy người Xa Thiên đang trốn.
- Xa Thiên, tình hình thế nào?
Diệp Phàm mở thiết bị hỏi.
- Bị thương hai, không chết người. May mắn chúng tôi mang theo nhiều đạn, dùng hỏa lực chặn Thập Tam Thanh Y, có tên công lực cao, nhưng vẫn bị súng trường của chúng tôi ngăn trặn. Anh Diệp, hiện giờ anh ở đâu?
Xa Thiên bình tĩnh.
- Tôi ở phía sau bọn họ, cậu có liên hệ với Ngô Tuấn không?
Diệp Phàm hỏi.
Bọn họ ngay bên trái, tôi bảo nếu chúng tôi không được thì cùng phối hợp đấu lại Thập Tam Thanh Y.
Xa Thiên nói.
- Tốt lắm, hiện giờ cơ hội đã đến, cậu trực tiếp liên hệ với anh ta, năm phút đồng hồ sau, chúng ta ba mặt vây quanh, diệt Thập Tam Thanh Y.
Diệp Phàm lúc này giọng rất lạnh lùng.
- Được.
Năm phút sau.
Xa Thiên tấn công yếu đi, đương nhiên là kế dụ địch của Diệp Phàm.
- Các anh em, bọn họ không được, không còn đạn, chúng ta đi lên.
Không biết người nào hét lên một tiếng, sau đó có đến hơn hai mươi người hướng về phía Xa Thiên.
Bọn người kia không ngờ trong tay cũng có súng trường, hình như là tự chế. Nhưng, đa số trong tay người áo xanh cầm đều là tên, giáo linh tinh. Thứ này tầm bắn hữu hạn, uy lực yếu đi không ít.
Mà ba người Diệp Phàm đã ẩn vào sông phía sau họ.
- Giết!
Diệp Phàm đột nhiên bắn lên, liễu diệp phi đao bắn ra, ba tên lập tức ngã xuống.
- Bên này quan trọng, bảo vệ lão đại.
Có người kêu lên, Diệp Phàm phát hiện, một người áo xanh lao lên, một con dao bầu dài chừng ba mét chém thẳng về phía Diệp Phàm.
Đao khí kia, mang theo tiếng xé gió, còn chưa đến bãi sông nhưng cát sợ đã bay sang hai phía giống như nổ tung.
- Đến đây con cháu của Mãn Thiên Vân.
Diệp Phàm cũng khí thế ngẩng cao, Huyết Trích Tử tát ra bên ngoài, mở ra mạnh mẽ như một cái chậu rửa tỏ, hướng về phía Mãn Thiên Vân chộp tới
Tiếng xé gió truyền đến, hai vũ khí hung hăng chạm vào nhau.
Rầm một tiếng vang lên thật lớn.
Dao bầu chui vào cát, nháy mắt mát bóng dáng, Huyết Trích Tử bị đâm cho lệch đi.
Diệp Phàm phát hiện, Mãn Thiên Vân nhiều nhất là thực lực bán tiên thiên, nếu bàn về độ hùng hậu của nội khí căn bản là không đủ.
Vừa thấy Huyết Trích Tử chộp tới, Mãn Thiên Vân muốn trốn.
Nhưng, quỷ liên đăng của Diệp Phàm đã chờ từ trước. Ngọn đèn sáng ngời một cách kỳ lạ. Mãn Thiên Vân đột nhiên có cảm giác như ngất đi, bởi vì đèn quỷ liên có tác dụng mê hồn ngay lập tức.
Két!
Mãn Thiên Vân coi như là phản ứng nhanh, nhưng toàn bộ cánh tay trái vẫn bị Huyết Trích Tử của diệp phàm kéo đi, máu chảy đầm dìa, rời ra khỏi người.
- Giết người!
Mãn Thiên Vân tức giận rồi, tay quét lên trời, sàn sạt một tiếng, trời đầy phi tiêu, như là châu chấu vây lấy người Diệp Phàm. Đây là vũ khí giết người nổi tiếng của Mãn Thiên Vân.
Diệp Phàm giơ hai tay quét ngang, một bóng nước trong nháy mắt hình thành trên không trung. Bóng nước nổ tung, phi tiêu bay đầu trời của Mãn Thiên Vân bắn về bốn phía.
Vốn Diệp Phàm không biết bóng nước lợi hại như thế, nhưng lần trước gặp sư huynh Trương Vô Trần, ông ấy truyền cho Diệp Phàm Thái Cực quyền của Võ Đương. Kết hợp với Thủy công của Bức Vương, khi thi triển ra uy lực lớn gấp nhiều lần.
Mà Phi tiêu Diệp Phàm thu hết vào Huyết Trích Tử.
- Trả lại cho ông Mãn Thiên Vân.
Diệp Phàm quát to một tiếng, hướng về phía Mãn Thiên Vân.
Người này vừa biết đánh không lại Diệp Phàm, hơn nữa Xa Thiên và Ngô Tuấn phía sau đồng thời phát lực, cấp dưới của Mãn Thiên Vân nhất thời bị diệt hơn một nửa.
Cho nên, người này quyết định rất nhanh, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Ông ta quyết đoán ném phi tiêu ra bên ngoài, người trốn đi.
Nhưng, vừa trốn xuống sông, còn chưa kịp thở đột nhiên cảm giác bả vai bị một cái gì đó đập phải.
A…
Mãn Thiên Vân hét thảm một tiếng, giãy dụa. Nhưng Huyết cương không dễ chọc.
Két một tiếng, một chân của Mãn Thiên Vân bắn ra sông.