- Diệp sư đệ, a không thể biết. thái cực quyền của Tống sư huynh là người tuyệt nhất trong số những người được phái đến.
Các sư phụ thời trước đều khen ngợi Tống sư huynh đánh thái cực quyền rất tốt, lĩnh ngộ được sự huyền diệu thái cực quyền của núi Võ Đang.
Cho nên, lấy Tống sư huynh có thập nhị đẳng cộng thêm Thái Cực Quyền, một người ngoài đánh được anh ấy, về cơ bản là không có cao thủ nào có khả năng lại được anh ấy.
Đây chẳng phải là chứng minh người ngoài học thái cực quyền cần phải tỉ mỉ hơn Tống sư huynh sao, tự nhiên, hoàn toàn có tư cách tiếp tục.
Nữ trưởng lão Triệu Thanh Thanh này dường như tôn sùng Tống Thành Sơn, kỳ thực cũng là người đứng đầu Nauy. Còn nữa, giống như có ý nhắc nhở Diệp Phàm vậy.
Tiếp xúc với các đệ tử, trong lòng Tống Thành Sơn hừ lạnh một tiếng, miệng cười nói:
- Cảm ơn sư muội đã quá khen, sư huynh ta nào có lợi hại như vậy, chỉ là được các trưởng lão nâng đỡ thôi. Đương nhiên, tuyên dương những người học thái cực quyền của môn phái chúng tôi cũng là trách nhiệm của môn nhân Võ Đang tôi đây. Một môn phái, võ học càng ngày càng tinh thâm, tự nhiên môn phái có thể phát triển tiền đồ rồi.
Trong lòng Diệp Phàm cười lạnh một tiếng. Ngược lại miệng rất bình tĩnh, nói:
- Hôm nay tôi rất vinh hạnh, lại có thể luận bàn với cao thủ về phương diện thái cực quyền của Võ Đang, rất may mắn.
- Diệp tiên sinh đồng ý rồi?
Tống Thanh Sơn liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Kỳ thực trong lòng lão già này không phục.
Cho rằng bản thân vừa nãy là đánh giá thấp đối phương, bằng không, sao lại có thể mất mặt trước mặt Diệp Phàm miệng còn hôi sữa chứ. bây giờ, phải tìm lại sự hung hăng.
- Từ chối thì bất kính.
Diệp Phàm cười nói:
- Chưởng môn, tôi thấy các đệ tử như này cũng khó nhìn thấy được. Tống Thành Sơn tôi nhiều năm như vậy rồi, cũng rất khó có thể gặp được đối tượng luận bàn tỉ mỉ như vậy.
Tống Thành Sơn làm ra vẻ ông cụ non.
Mặc dù những lời nói của vị trưởng lão này nghe có chút không thoải mái gì cả, nhưng dù sao thì Tống Thanh Sơn cũng là người cao nhất trong cao nhất trong số các đệ tử, trong lòng mọi người không thoải mái cũng phải nín nhịn.
- Ý của Tống sư thúc là sắp xếp các đệ tử cũng quan sát một chút?
Kỳ thực trong lòng Trương Thiên Lâm cười lạnh, biết Diệp Phàm có thực lực cấp bán tiên thiên, lần này Tống Thanh Sơn tuyệt đối tự rước nhục vào thân rồi.
- Đúng vậy, khó có được cơ hội. Tăng thêm kiến thức cho đệ tử cũng rất tốt. Đệ tử trong môn phái của chúng ta tuy nói cũng thường xuyên phái người đi ra bên ngoài, tham gia đại hội võ thuật. Nhưng, tất cả đều là động tác võ thuật đẹp mắt. Không giống như dùng để biểu diễn. Luận bàn cao thủ chân chính thật bọn họ còn khó có thể nhìn thấy được.
Lý Sơn Đạo cũng cười góp vui.
- Triệu sư thúc, thúc cũng đi bàn một chút đi, triệu tập các đệ tử quan trọng lại quan sát luận bàn cao thủ.
Trương Thiên Lâm tự nhiên vui vẻ với việc sắp xếp.
Không lâu sau, ở quanh sân huấn luyện phái Võ Đang có mấy chục đệ tử xúm lại. mọi người nghe nói Tống sư thúc và Diệp Phàm thảo luận, tất cả đều phấn chấn không thôi.
- Vị này chính là sư đệ Diệp Phàm của đại sư Vô Trần của phái chúng ta, nghe nói đại sư Vô Trần đã truyền lại thái cực quyền âm dương cho hắn.
Cho nên, Tống Thành Sơn tôi muốn xem xét thái cực âm dương mà sư đệ Diệp Phàm nắm được bao nhiêu của phái Võ Đang này.
Hắn có tư cách có thể làm sư đệ của chúng ta hay không.
Tống Thành Sơn không quên lấy tư cách sư huynh của bản thân ra.
Thế hệ trước Tống Thanh Sơn được gọi là lão Tứ. lại bị mọi người gọi là Tứ sư huynh. Mà đại sư huynh Trương ẩn sau núi nhiều năm không nhìn thấy bóng dáng đâu. Mà về cơ bản cũng không nhìn thấy nhị sư huynh Vô Trần đâu cả.
Cơ hội lộ diện trong môn phái là cực kỳ hiếm thấy, mà tam sư huynh Dương Đinh Thiên là một người vô danh, mỗi ngày đều bảo vệ tang thư các của huynh ấy, rất ít khi lộ diện. ăn uống hằng ngày đều có đệ tử mang đến.
Nếu như trong môn phái có gặp chuyện lớn, Dương Đinh Thiên chắc chắn không đến rồi. Nói về bản lĩnh của Dương Đỉnh Thiên, Tống Thành Sơn cho rằng công lực của huynh này không cao.
Cho nên, vô hình trung Tống Thành Sơn trở thành người có tư cách già nhất ở đây, là thế hệ trước có công lực cao nhất. tự nhiên biến thành có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của đề đóc hải quân Bắc Dương.
Từ sau khi Trương Thiên Lâm bị trúng độc, kỳ thật người chính của phái Võ Đang mà nói chính là Tống Thành Sơn rồi.
Cũng có lúc Trương Thiên Sơn nói chuyện không như vậy, không bằng Tống Thành Sơn nói, nghiễm nhiên sẽ có nguy hiểm bị Tống Thành Sơn cướp mất quyền lực.
Trương Thiên Lâm đương nhiên cũng nhìn được điểm này, có chút lo lắng. nhưng mà có lo lắng cũng không có tác dụng gì, bản lĩnh của bản thân không tốt, công lực của trưởng môn này không được, tất nhiên đệ tự không phục rồi.
May mắn có uy danh của sư phụ Vô Trần, bằng không, “mông” của Trương Thiên Lâm sớm đã bị người ta đá bay đi rồi.
- Ha ha, xin sư huynh hãy suy nghĩ một chút thủ hạ lưu tình à. Sư đệ tôi dù sao cũng vừa mới học không lâu, đương nhiên còn khá mới lạ. Hơn nữa, kinh nghiệm học cũng không nhiều.
Diệp Phàm ra vẻ khiêm tốn nắm tay lại.
- Diệp tiên sinh, anh không thông qua thì đừng có gọi tôi là sư huynh, bởi vì, nếu Diệp tiên sinh không suy nghĩ cẩn thận, thì các sư đệ sẽ không ai nhận đâu.
Tôi tin, bao gồm cả Vô Trần sư huynh cũng biết là sẽ có cái nhìn như thế.
Tống Thanh Sơn thật đúng là làm đến nông nỗi này, Lý Sơn Đạo nhíu mày nhìn anh ta, cảm thấy có chút quá đáng.
Sư đệ Diệp Phàm người ta được người quyền uy Vô Trần của môn phái chúng ta thừa nhận, Tống Thành Sơn anh có tư cách gì mà đứng ở sau lưng thay đổi quyết định của sư huynh Trương Vô Trần. đây không phải là muốn đối nghịch với sư huynh Trương Vô Trần sao.
Điểm này, mặc dù Lý Đạo Sơn tuyệt đối không có ý như thế. Bởi vì, Trương Vô Trần ở trong mắt mọi người chính là “thần”. Nếu ai muốn phủ định quyết định của “thần”, cũng không có ai, không có.
- Ha ha, để có thể khiến quyết định của sư huynh Vô Trần kiên định xem ra sư đệ ta đây, tôi cần phải có thêm sự thông qua của Tống đại sư mới được.
Bằng không, việc này chẳng phải nói sư huynh Vô Trần không có mắt nhìn người sao? Nhận sai người?
Những lời này của Diệp Phàm thật lợi hại, vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức, mặt của Tống Thành Sơn thiếu chút nữa đen đi hẳn.
Đây chính là trắng trợn đối đầu với Trương Vô Trần.
- Diệp tiên sinh. Chúng ta quay về luận bàn, đừng có nhắc đến quan hệ với sư huynh Vô Trần nữa. Huynh ấy có việc của huynh ấy, chúng ta có việc của chúng ta.
Tống Thành Sơn nhanh chóng giải thích.
Khiến nhiều người tức giận. Bởi vì, Diệp Phàm vừa nói ra những lời này, đã có rất nhiều đệ tử phát ra tiếng hừ rồi.
Tống Thành Sơn biết, mặc kệ bản thân ra sức thế nào, nhưng quyền uy Vô Trần trước mặt, khỉ thật.
- Ha ha, vừa rồi có nhắc đến mối quan hệ chính là đại sư Tống. Huynh nói muốn thay mặt cho phái Võ Đang suy xét Diệp Phàm tôi.
Nếu không biết trưởng môn của Võ Đang là Trương Thiên Lâm, tôi còn tưởng huynh mới chính là trưởng môn của Võ Đang cơ?
Bởi vì, ngay cả Trương sư điệt cũng gọi Diệp mỗ là sư thúc, chỉ có Tống Thành Sơn cần phải xem xét thôi.
Diệp Phàm từng bước ép sát. Tống Thành Sơn thiếu chút nữa muốn điên lên.
Tự nhiên trong lòng Trương Thiên Lâm hô t0 – thật sảng khoái.
- Diệp sư thúc, Tống sư thúc chỉ là muốn yểm trợ cho bộ mặt của Võ Đang thôi, cho nên, thúc ấy rất tận tâm với Võ Đang.
Mọi người đều biết, xã hội hiện đại, cạnh tranh ngày càng kịch liệt. Đó chính là thời kỳ của chiến đấu. Phái Võ Đang chúng ta không có nhiều trận chiến đấu như vậy.
Cho nên, chúng ta phải chống lại những người như thế. Dưới tác động của làn sóng hiện đại. các môn phái chịu sự tấn công rất mãnh liệt.
Thu nhận đệ tử cần có kinh phí, bồi dưỡng nhân tài càng cần có vệ sĩ bảo vệ bên cạnh các cô gái. Cho nên, Tống sư thúc là người có “tâm”. Trương Thiên Lâm - chính là có ý này, thúc có tâm rồi muốn làm gì, có phải là muốn ngồi lên ngai vàng chức trưởng môn của tôi hay không?
- Sư điệt, đây chỉ là Tống Thành Sơn tôi muốn làm chuyện của nội bộ thôi mà. Những trưởng lão chúng ta cũng nên tận tâm tận lực vì Võ Đang, cố gắng vì môn phái.
Trong lòng Tống Thành Sơn phẫn nộ đến cực điểm nhưng, anh ta nhịn, di chuyển bàn tay, nói:
- Diệp tiên sinh bắt đầu đi.
- Được, bắt đầu thì bắt đầu.
Bộ dạng của Diệp Phàm hoàn toàn không để ý, lại khiến cho Tống Thành Sơn có cảm giác bị khinh bỉ. Lão già này giận đến nỗi không chịu được, tung ra quyền cước trêu ghẹo.
Không lâu sau đó, hai tay đẩy về phía trước, Diệp Phàm tấn công hai chưởng, ngay sau đó, bốn chưởng chạm vào nhau.
Bắt đầu tiến hành đi.
Thái cực quyền đẩy tay cũng gọi là đấm tay, nhu tay, là hai môn đồ của thái cực quyền luyện tập, cũng có mối quan hệ với bộ sách thái cực quyền, bổ sung cho nhau, hợp lại càng tăng sức mạnh, đến nay cũng có lịch sử hơn một nghìn năm rồi.
Sau này các môn phái võ thuật khác cũng luyện tập theo phương thức này, sinh ra nhiều cách đẩy tay.
Triều đại nhà Thanh còn lưu truyền bài hát “bài bát đẩy tay” viết như thế này: “Bằng loát tễ án tu nhận chân. Thượng hạ tương tùy nhân nan tiến. Nhâm tha cự lực lai đả ngô. Khiên động tứ lưỡng bát thiên cân. Dẫn tiến lạc không hợp tức xuất, triêm liêm niêm tùy bất đâu dính, tĩnh động tương thùy”.
Quy tắc của thái cực đẩy tay xem ra rất chậm, trên thực tế trong quá trình kết hợp thúc đẩy ngược lại cũng ẩn chứa trí tuệ và độ mạnh yếu.
Nếu anh không cẩn thận một chút bị đẩy một cái có thể ngã chỏng võ ra.
Bang…
Một tiếng vang thật lớn của 4 chưởng kết hợp lại với nhau, ngay lập tức dưới đất xuất hiện một vài cái hố nhỏ, cỏ xanh dưới đất đều bị đánh bay lên.
- Rất tốt!
Nhóm các đệ tử hưng phấn, chưa từng nhìn thấy luận bàn về cao thủ nào cao như vậy. tự nhiên bốn chưởng va vào nhau cũng có thể khiến cây cỏ dưới đất bay lên.
- Thần kỹ!
Đệ tử nào cũng cảm thán nói:
Sau khi cây cỏ vỡ vụn ra, hai bên đều lui lại mười mét.
Sắc mặt Tống Thành Sơn trầm xuống, bắt đầu làm một vòng tròn ngay tại chỗ. hơn nữa, càng lúc càng nhanh.
Không lâu sau, không nhìn thấy Tống Thành Sơn đâu cả, chỉ còn nhìn hình ảnh trong vòng tròn ấy thôi, có một chút hư ảo giống như có năm sáu Tống Thành Sơn vậy.
Dần dần, các đệ tử nhìn cuộc chiến có cảm giác như có áp lực cực lớn vậy.
Áp lực quá lớn, các đệ tử không thể nhìn thấy phía sau mấy chục mét. Tất cả mọi người đều hưng phấn thêm phần sợ hãi nhìn chằm chằm Tống Thành Sơn, liên tiếp trầm trồ khen ngợi.
Trái lại diệp phàm, tự nhiên giống như choáng váng đứng tại chỗ bất động vậy, ra vẻ sững sờ.
- Có phải là sợ hay không?
Người nào đó hỏi:
- Đoán là như thế, thấy ngốc nhỉ. Gặp Tống thúc lợi hại như vậy, nhất thời chân tay luống cuống không biết nên đối phó như thế nào. Đợt một lúc nữa xem Tống thúc còn gì lợi hại nữa, đoán chừng Diệp Phàm gặp xui xẻo rồi.
Đệ tử nào đó nói.
- Anh nói xem, đại sư Vô Trần nhìn lầm người rồi sao?
Có một người hỏi.
- Chắc là… không phải đâu.
Người nào đó đáp, cũng không chính xác.