- Thật sự trở thành một cuộc chiến tranh rồi, việc vây đánh cũng không có tác dụng lớn. Như vậy sẽ mất nhiều hơn là được.
Hơn nữa, thành phố Hạng Nam và chúng ta là thành phố anh em, không cần thiết phải làm như thế. Hơn nữa, hiện tại cấp trên còn chưa đồng ý sáu xã, thị trấn đó.
Cho nên, việc cấp bách bây giờ là chúng ta cần phải chỉnh phần tài liệu thể hiện sáu thị trấn đó rất quan trọng trong quy hoạch của Hoành Không chúng ta.
Có cơ sở thực tế để chứng minh. Để cho Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh cân nhắc đề nghị của chúng ta chứ không phải là của thành phố Hạng Nam.
Diệp Phàm nói.
- Chuẩn bị tài liệu không khó, vốn quy hoạch của Hoành Không bao gồm cả sáu thị trấn này. Chỉ cần làm mạnh hơn một chút, làm nổi bật hơn một chút thôi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Việc này giao cho người quản lý việc xây dựng huyện Hoành Cương là đồng chí Hậu Bân rồi, việc di dời này Hoàng Cương do đồng chí Hậu Bân phụ trách. Thống nhất sáu thị trấn này có trong nội dung quy hoạch.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi lập tức bố trí nhân sự để sửa lại tài liệu. Tuy nhiên, khi nào thì phải báo cáo lên trên?
Hậu Bân hỏi.
- Nhanh chóng làm cho xong rồi báo cáo ngay.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, Bí thư Đỗ Vệ Quốc tiến gần lại tai Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp,chủ nhiệm văn phòng Khổng đang chờ ở bên ngoài, nói là có việc gấp báo cáo.
- Là chuyện gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như có liên quan đến trạm biến thế Hoành Không
- Gọi anh ta vào đây nói đi.
Diệp Phàm nói, không lâu sau, Khổng Ý Hùng vào trong.
- Bí thư Diệp, các vị lãnh đạo, vừa mới nhận được thông tin, chúng ta bị cúp điện.
Khổng Ý Hùng nói.
- Làm sao có thể xảy ra sự cố như vậy được?
Dương Chấn Đông hỏi.
- Trạm biến thế Hoành Không được xếp hạng chính cơ mà.
Khổng Ý Hùng nói.
- Lại là thủ đoạn cũ, chẳng lẽ chính là đồng chí Dương Chí Thăng lại giở trò. Liên tiếp diễn sao?
Tào Nguyệt hừ lạnh nói.
- Vừa mới nhận được điện thoại của công xưởng tôi liền gọi điện thoại cho trạm trưởng trạm biến thế Hoành Không. Anh ta cũng rất khó xử, hơn nữa nhắc chúng ta là trạm biến thế Hoành Không phải dời đi. Bởi vì, anh ta vừa nhận được công văn. Yêu cầu lập tức cắt điện chuẩn bị cho việc di dời.
Khổng Ý Hùng nói.
- Chuyển đi, dựa vào cái gì chứ?
Dương Chấn Đông tức giận vỗ xuống bàn, thanh âm rất thô.
- Dương Chí Thăng chỉ biết đến bản thân thôi.
Tào Nguyệt hừ lạnh nói.
- Trạm biến thế Hoành Không vốn là do cục điện lực thành phố Hạng Nam quản lý. Người ta bảo di dời chúng ta không có lý do nào để ngăn cản. Hơn nữa, nếu có đến để hỏi lý do người ta cũng sẽ trình bày rất nhiều. Còn không muốn, thì tìm cũng không ra lý do.
Ngũ Vân Lượng hừ lạnh nói.
- Việc này chắc là Dương Chí Thăng cũng đã có chuẩn bị từ lâu rồi, chẳng qua lức trước chưa làm thôi. Sáu cái thị trấn này chính là mồi lửa, còn việc di dời trạm biến thế chẳng qua là kết hợp hành động cùng với sáu thị trấn thôi. Đây là đồng chí Dương Chí Thăng đang bức chúng ta, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Tào Nguyệt giận dữ nói.
- Nhà máy có ngừng hoạt động không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời thì chưa, chúng tôi có chuẩn bị trước máy phát điện và một ít xăng dầu theo ý kiến của Bí thư Diệp.
Đối phó vài ngày thì không khó. Tuy nhiên, nếu cứ như vậy phí tổn điện có thể tăng gấp mấy lần.
Việc phát điện trong nhà máy chỉ có thể dùng tạm thời, còn dùng một thời gian khẳng định không được.
Chúng ta sẽ không dậy nổi. Còn lợi nhuận sẽ bị giảm đi, việc này đối với sự phát triển của nhà máy rất là không có lợi.
Khổng Ý Hùng nói.
- Việc này vốn là một vấn đề khó giải quyết, lúc trước tôi cũng lo lắng về việc trạm biến thế của tập đoàn Hoành Không chúng ta. Một tập đoàn công ty lớn như vậy, bây giờ còn là một huyện Hoành Không, không có nổi một trạm biến thế của chính mình sao?
Diệp Phàm nhíu mày. Hỏi,
- Huyện Hoàng Cương vốn có trạm biến thế, nó ở đâu?
- Ở không xa thị trấn Hoàng Cương, so với trụ sở của tập đoàn Hoành Không chúng ta thì cũng không gần.
Hơn nữa, Tổng giám đốc Diệp không muốn lấy điện từ bên kia. Điều đó không thể thực hiện được, bởi vì huyện Hoành Cương là một huyện nông nghiệp. Việc phát triển công nghiệp rất yếu kém.
Cho nên, trạm biến thế của bọn họ không lớn, cơ bản là không thể cho tập đoàn lớn như chúng ta dùng chung điện được.
Phân quản công ty cơ giới Hoành Không Trần Viên Kiều nói.
- Nếu không chúng ta hiệp thương một chút với thành phố Hạng Nam?
Cung Trường Hỉ nói.
- Người ta muốn lấy lại để sửa sang còn hiệp thương cái rắm ý, đây chẳng phải là càng làm cho bọn họ kiêu ngạo hơn sao.
Dương Chấn Đông hừ lạnh nói. Sợ hãi.
- Tôi biết một chút tình hình, mọi người thương lượng một chút xem có phải có nơi thứ ba gửi điện đến không?
Bọn họ muốn mang đi là mang đi, chúng ta phải xây dựng một trạm biến thế cho riêng mình. Rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để đứng lên.
Chúng ta có công ty thiết bị điện chuyên cung cấp thiết bị điện, chỉ cần có nền rồi lắp thiết bị lên là được.
Nói vậy thôi chứ cũng rất khó để thực hiện.
Diệp Phàm nói.
Sau khi đi vào nhà vệ sinh Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lam Tồn Quân hỏi việc này.
- Đồng chí Dương Chí Thăng là một người có năng lực. Đã tận dụng thời cơ lúc tôi vắng mặt để thay đổi cục trưởng cục điện lực.
Thay đổi Giám đốc sở Nội vụ và Cục trưởng cục điện lực. Tân Cục trưởng Cục Điện lực là Thái Bình Bang, người này mới nhận chức nên rất nhiệt tình.
Hơn nữa. Phỏng chừng cũng cân nhắc suy nghĩ của Dương Chí Thăng. Đó là làm nổi lên người đứng đầu, lúc buổi sáng đã được tôi gọi lên văn phòng để hỏi một chút.
Rõ ràng là anh ta nói xạo với tôi, nói ra rất nhiều lý do, nào là công nghiệp của địa phương phát triển nhanh chóng, như cầu dùng điện rất cấp bách.
Nếu phải xây dựng thêm một cái trạm biến thế để dùng cho sinh hoạt sẽ không có nhiều tiền như vậy, cho nên, việc di dời trạm biến thế Hoành Không là tối ưu, nhiều nhất cũng chỉ mất một ít phí cho nhân công khuân vác, bởi vì ở bên kia đất cũng có rồi.
Tôi biết người này nói dối, tuy nhiên, người ta đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Việc lý do cũng là có lý do.
Tuy nhiên, tôi đã ra lệnh, việc phải mang đi cũng đúng, nhưng mà phải báo trước để cho người của tập đoàn Hoành Không còn chuẩn bị di dời.
Cho nên, tôi cho mọi người thời gian một tuần. Mọi người cần nắm vững, việc này đồng chí Dương Chí Thăng ở đằng sau thao túng, còn Thái Bình Bang cũng không được tốt, chắc sẽ không được lâu.
Lam Tồn Quân nói.
- Phỏng chừng thời gian một tuần cũng không được.
Diệp Phàm nói.
- Anh muốn nói về trạm biến thế của bọn họ, ví dụ như thiết bị bị phá hủy, đã cũ…
Lam Tồn Quân nói.
- Những đồ, anh có biện pháp nào.
Diệp Phàm hừ nói.
- Chưa, tôi đến đây để xem người nào muốn làm chuyện này.
Lam Tồn Quân giận dữ.
Người này thật đúng là rất kiên quyết, một giờ sau đã có mặt ở trạm biến thế Hoành Không, hơn nữa mang đến vài chuyên gia của Cục Điện lực. Buộc trưởng trạm bắt đầu lại công việc.
- Bí thư Dương, Chủ tịch thành phố Lam trực tiếp xuống đây chỉ đạo.
Thái Bình Bang cầm công văn vào văn phòng Dương Chí Thăng.
- Chỉ đạo, chỉ đạo cái gì?
Dương Chí Thăng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thái Bình Bang một cái.
- Anh ta đến nơi sản xuất trực tiếp của trạm biến thế Hoành Không giám sát, ép buộc trạm trưởng ngay lập tức khởi động trạm biến thế, cấp điện lại cho tập đoàn Hoành không.
Tôi không biết đầu óc anh ta có vấn đề hay không. Đánh giá như thế nào? Vừa rồi trạm trưởng gọi điện báo cáo, nói là không thể ngừng được.
Chủ tịch thành phố đang đứng trước trạm biến thế, không khởi động cũng không được.
Cục trưởng Thái nói.
- Anh ta thật là có thời gian nhàn rỗi, rõ ràng là một Chủ tịch thành phố mà lại có thể đến một trạm biến thế. Chẳng lẽ là có chuyện gì có phải hay không? Cứ kệ anh ta, xem anh ta có thể đứng ở đó bao lâu. Việc di dời trạm biến thế là chuyện lớn. Cũng không thể kéo dài lâu được.
Vẻ mặt Dương Chí Thăng trầm xuống, hừ nói.
- Chủ tịch thành phố Lam yêu cầu chúng ta cấp điện cho tập đoàn Hoành Không thêm một tuần nữa.
Cục trưởng Thái nói.
- Một tuần, anh ta đúng thật là có tâm. Không được, ngày mai bắt đầu di dời.
Đột nhiên Dương Chí Thăng đứng lên, đập một cái lên trên bàn.
Sau đó trùng xuống nói.
- Lập tức tập hợp các vị trong ban thường vụ lại, chuẩn bị 2 giờ chiều nay họp, không được phép xin nghỉ.
- Đã chọn được địa điểm chưa?
Diệp Phàm vừa ra tới nơi đã hỏi.
- Địa điểm cũng không khó tìm, hiện tại đang tiến hành quy hoạch xây dựng Hoành Không, chỗ đất được thu hồi lại vẫn còn khá nhiều.
Hậu Bân nói.
- Lập tức thi công, giao cho công ty điện lực lập tực bắt đầu, hi vọng sẽ xây dựng được trạm biến thế của chúng ta. Yêu cầu làm việc ngày đêm. Trong thời gian ngắn nhất có thể xây dựng xong trạm biến thế của chúng ta.
Vẻ mặt Diệp Phàm vô cùng nghiêm túc.
- Tổng giám đốc Diệp, hiện tại chúng ta có thể dùng nhờ điện của huyện Lăng Hà.
Chẳng qua là phải kéo dây dài hơn. Khoảng cách cũng không phải là quá xa. Huyện Lăng Hà có nhiều nước, tôi mới vừa tìm hiểu được, quy mô trạm biến thế của bọn họ còn lớn hơn một chút. Trước khi xây dựng trạm biến thế phỏng chừng còn phải lo lắng đến vấn đề di dời trung tâm thành phố.
Mà trên cơ bản huyện Lăng Hà không có phát triển công nghiệp. Trong bối cảnh quy hoạch Hoành Không như bây giờ, trung tâm địa khu Giang Hoa ở huyện Lăng Hà càng không thể phát triển được công nghiệp.
Mà lấy việc phát triển du lịch làm việc chính.
Lúc này, đồng chí Dương Quý Phương phụ trách việc di dời trung tâm địa khu Giang Hoa Hoành Không nói.
- Bên kia có thể cung cấp được bao nhiêu điện?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể cung cấp cho hai xí nghiệp của chúng ta.
Dương Quý Phương nói.
- Vậy cứ dùng nhờ đi.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Bên kia lên tiếng kêu gọi. Bảo bọn họ tiết kiệm điện cho chúng ta.
Ngũ Vân Lượng đề nghị nói.
- Không thể thực hiện được biện pháp này, tương lai huyện Lăng Hà sẽ là trung tâm của địa khu Giang Hoa. Hiện tại đang trong giai đoạn di dời. Thời điểm này cũng có nhu cầu dùng điện rất nhiều. Các công trình xây dựng đều cần điện. Không thể lấy điện ở bên kia được.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Tổng giám đốc Diệp, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hai tháng chúng ta mới có thể xây dựng xong trạm biến thế. Hai tháng này có thể rất gian nan.
Trên mặt Trần Viên Kiều tỏ ra rất lo lắng.
Không có điện chắc chắn xí nghiệp sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó mọi chuyện sẽ đổ lên trên đầu Trần Viên Kiều, cô ấy không thể không nóng nảy.
- Tổng giám đốc Diệp, tôi có một vài ý tưởng.
Lúc này, Nghiêm Phương Long mới mở miệng nói. Hiện tại Nghiêm Phương Long phụ trách xưởng đóng tàu Phi Không ở Việt Đông.
Cho nên, rất ít khi có mặt ở tổng công ty Hoành Không. Lần này Diệp Phàm cũng muốn biết thêm một chút về xưởng đóng tàu, cho nên mới gọi anh ta trở về.
- Anh nói xem nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Về mặt trang thiết bị và người để xây dựng trạm biến thế chúng ta đều có, mấu chốt là vấn đề đất để xây dựng.
Bời vì muốn có nền tốt cần phải có thời gian. Còn việc chuẩn bị cốt thép thời gian cũng cần phải có thời gian.
Cho nên, thời gian sẽ rất dài. Vừa rồi tôi cũng tìm hiểu qua. Phạm vi sử dụng của trạm biến thế huyện Lăng Hà rất lớn.
Hơn nữa, đến thời điểm này vẫn chưa dùng hết công suất đã thiết kế ban đầu.
Nghiêm Phương Long nói.
- Anh nói là vốn bọn họ đã có cơ sở thượng tầng tốt, nhưng lại không có trang thiết bọ tốt phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chính là như vậy. Ngay cả cốt thếp cột trước đây bọn họ đều giữ lại. Cho nên, tôi nghĩ, công ty thiết bị điện lực Hoành Không chúng ta có rất nhiều thiết bị điện lực.
Chúng ta cho người qua đó quan sát một chút, nhu cầu như thế nào chúng ta tạo ra như thế. Tạm thời mượn trạm biến thế của bọn họ dùng đã.
Sẽ giảm được rất nhiều thời gian, chỉ cần làm tăng ca thêm giờ, trong vòng vài ngày là có thể tải được điện.
Nếu sau này trung tâm thành phố Giang Hoa muốn lấy thiết bị này chúng ta có thể quy ra tiền cho bọn họ, chúng ta chỉ cần bàn với họ là được.
Đúng thật là có một chút phiền toái, nhưng có thể giải quyết được tình thế cấp bách.
Nghiêm Phương Long nói.