Ngày này, ở thị trấn Hoành Không và huyện Hoành Cương đã xảy ra một việc lớn.
Trên công trường đang đào bới không ngờ đào ra một ngôi mộ, còn giống như là cổ mộ.
Vừa nhận được tin tức này xong, tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam đều có phản ứng. Lam Tồn Quân chỉ thị cục Văn hóa di sản cửa chuyên gia đến hiện trường, còn tập đoàn Hoành Không cũng sắp xếp chuyên gia liên quan đến đó.
Kéo dài mấy ngày, ngôi mộ bị đào bới nên bị hủy hoại không ít. Cho nên, đã có thể khai quật đầy đủ ra.
Đào bới này đương nhiên cũng là cố ý phá hư đi một ít, nếu không, làm giả liền khó hoàn thành.
- Anh Diệp, Trương Ẩn Hào thật đúng là thiên tài, đến hiện giờ chuyên gia cũng chưa nghi ngờ gì.
Lam Tồn Quân ngồi trong văn phòng của Diệp Phàm bắt chéo chân nói.
- Đó là đương nhiên, đồng chí Tiểu Trương sinh ra trong gia đình truyền thống, nhà người ta làm ra cái gì, trên cơ bản là không nhìn ra thật giả.
Trước kia Trương gia cũng kinh doanh hàng giả. Nghe nói đều lừa gạt dân nước ngoài. Đương nhiên, quan trọng là vì chúng ta dùng một số thủ đoạn đặc biệt.
Hơn nữa, dùng nội khí tạo ra, nói là người hiện đại làm giả cơ bản không tìm ra chứng cứ. Bởi vì, người thường không thể lý giải cách làm của cao thủ.
Nhưng, đồ vật này nếu gặp phải cao thủ như tôi thì có lẽ sẽ phát hiện ra một chút manh mối.
Diệp Phàm nói.
- Muốn gặp một người có thân thủ hơn anh là khó khăn. Anh đã là cao thủ tiên thiên, nếu cao hơn không phải là cao thủ niệm khí sao?
Mặc dù là nói có người có hứng thú với mộ này, hơn nữa còn là mộ tàn, không nhiều giá trị võ công.
Lam Tồn Quân cười nói, sau đó nói:
- Hiện giờ các chuyên gia đang tranh luận tiêu điểm không phải ở ngôi mộ.
Mà là ngôi mộ này được chôn theo hình thức của nước inh Tuyệt ở thành Lâu Lan. Mà chủ nhân thực sự của ngôi mộ có thể chính là người nước Tinh Tuyệt.
Chắc là người có tiếng tăm. Mà Tinh Tuyệt thời cổ đại cũng là nước lớn bên cạnh nước Lâu Lan, cách xa chỗ chúng ta hàng nghìn cây số, người nước Tinh Tuyệt thời cổ đại sao có thể chạy đến đây an táng.
- Đúng vậy, tôi muốn chính là hiệu quả này. Các chuyên gia muốn giải thích ý nghĩa của nó cũng khó.
Có chuyên gia đoán có phải là nước Tinh Tuyệt đã xảy ra loạn, mấy anh em tranh nhau ngôi vị hoàng đế.
Chủ nhân của ngôi mộ này chạy đến tỉnh Thiên Vân chúng ta. Dù sao cũng chỉ là các dự đoán của các chuyên gia. Tranh luận này ngày càng kịch liệt, đang chẳng phải là tuyên truyền miễn phí cho chúng ta sao?
Anh xem, ngôi mộ cổ Tinh Tuyệt này không phải là tạo thành một điểm du lịch của chúng ta sao? Bây giờ còn chưa khai phá.
Không chỉ ở thị trấn Hoành Không chúng ta. Mà ngay cả khách sạn Hoành Không cũng mỗi ngày kín phòng.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, tôi còn dặn đài truyền hình làm một chuyên đề về cổ mộ nước Tinh Tuyệt, thu hút càng nhiều người càng tốt.
Chúng ta phải làm cho rầm rộ, mà điểm du lịch này phải nhanh chóng xây dựng nên. Để có thể nhanh chóng phát huy công năng.
Lam Tồn Quân cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là kẻ trộm:
- Nhưng, ngàn vạn lần đừng lòi ra là được.
- Ha ha, sợ gì, thủ đoạn của tôi cậu còn không rõ ràng sao. Dù là lòi ra cũng không liên quan đến chúng ta.
Vả lại không thể chứng minh là chúng ta giở trò quỷ, có lẽ là các vị nào đó ăn cơm no không có chuyện gì muốn làm ra trò đùa giai.
Hơn nữa, những đồ vật trong ngôi mộ kia đều là đồ thật. Chẳng qua là giá trị không cao.
Nhưng, cũng là đồ cổ có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đáng tiếc, nếu đem bình ngọc nạm vào vùi vào đó thì hiệu quả cao hơn.
Đây là đại diện cho thân phận, chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ có vị thế rất cao.
Ít nhất là thuộc hoàng gia của nước Tinh Tuyệt. Hơn nữa, có nó ở đó người đến thăm quan ngày càng nhiều.
Lam Tồn Quân vẻ mặt tham vô cùng.
- Cậu thật đúng là dám nghĩ, vật đó giá trị trên một triệu. Đây là quốc bảo thật sự, đã được chung ta đưa vào cố cung. Cậu còn có suy nghĩ này, thật sự là lòng tham vô đáy.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Có một vấn đề, nếu chuyên gia viện bảo tàng cố cung xuống đây xem mộ này, có thể liên tưởng đến bình trong bảo tàng kia không? Hơn nữa, còn có mấy bức tượng kia?
Lam Tồn Quân lại có chút lo lắng.
- Ha ha, bí mật về ngôi mộ này chỉ có mấy người biết. Chúng ta không nói không ai có cách nào chứng minh bình ngọc và ngôi mộ này xuất phát từ một chỗ.
Nước Tinh Tuyệt cổ đại tồn tại không ít năm, mai táng các thành viên của hoàng tộc cũng không ít có phải không? Dựa vào cái gì nói là xuất phát từ ngôi mộ.
Các chuyên gia mặc dù là thấy, chỉ có thể phỏng đoán có phải không? Hơn nữa, cứ như vậy chẳng phải là tạo thêm sức hút sao?
Diệp Phàm cười không thôi.
- Tìm long điểm huyệt mộ thôi, chúng ta có gà đẻ trứng vang.
Lam Tồn Quân cười ha hả
- Nhưng, anh Diệp, tàn phá xương cốt là không nên? Dù sao cũng không được làm giả, nếu anh dùng xương cốt của người hiện đại các chuyên gia sẽ biết.
- Đầu óc của cậu chưa được khai hóa, xương cốt của người xưa còn sợ không có sao? Ở Lâu Lan tùy ý lấy, chuẩn bị đầy đủ không phải xong việc sao? Chị cần là thời kỳ đó, ai có thể chứng minh bô xương khô này không phải là thân phận hoàng gia mà là một người dân bình thường đâu?
Diệp Phàm cười nói.
- Việc này, tôi thật ra cùng… cùng…
Lam Tồn Quân xoa xoa đầu, cười nói.
Lúc này điện thoại của Diệp Phàm vang lên, nhìn dãy số cảm thấy lạ, thầm nói Vương Nhân Bàng lại gọi điện, vì thế nghe máy, tiếng Vương Nhân Bàng cười
- Anh Diệp, cuộc sống dễ chịu chứ?
- Nói chi vậy, bận chết, nào như cậu cả ngày vui vẻ. Đi theo lãnh đạo ăn chơi, hơn nữa, nơi nơi diễu võ dương oai thích hơn nhiều.
Diệp Phàm cười nói, Lam Tồn Quân bên cạnh cũng đang lắng nghe.
- Thích cái khỉ, một chút tự do đều không có, muốn mời một người cũng khó, không có ai thay ca.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói, sau đó cười gượng
- Anh Diệp, lần trước tổ thưởng cho tôi ba mươi nghìn nghe nói anh lĩnh?
- Đúng vậy, mấy hôm trước tôi đến tổng bộ tổ trưởng cung bảo tôi tiện lĩnh giúp cậu có cơ hội gặp mặt thì giao tiền. Không đúng, cậu, chỉ ba mươi nghìn chẳng lẽ còn muốn đòi sao? Thật sự là không phóng khoáng.
Diệp Phàm cười nói.
- Đó cũng không phải, tôi muốn nói là ba mươi nghìn này là tôi từ bỏ.
Vương Nhân Bàng nói, Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Hôm nay mặt trời mọc đằng tay phải không, cậu không có tiền thì ngay cả tôi cũng bị cậu bán kiếm tiền, hiện giờ nói từ bỏ, lạ nhỉ.
- Nói chi vậy, anh Diệp, anh coi Vương Nhân Bàng tôi nhân phẩm kém vậy sao?
Lúc ấy cũng không thế nói là bán đứng anh có phải không? chỉ là cho anh mượn dùng trước một chút. Đều là anh em, càng cần phải giúp nhau có phải không?
Cậu em tôi lúc ấy cũng nhanh, anh giúp tôi ít tiền hẳn là đúng có phải không?
Vương Nhân Bàng cười gượng.
- Cậu có nhân phẩm sao? Không nhìn ra, huống chi cậu cho tôi mượn tên tuổi kiếm tiền cũng là làm giàu thêm cho tài khoản của cậu, nói thật, tài khoản của cậu rất không sáng rọi.
Cậu làm gì, là vì sự phong lưu của cậu. Bảo tôi hỗ trợ, vị mười sáu tuổi nhà cậu sống chung sao?
Có cơ hội cô còn không đập chết tôi sao?
Diệp Phàm nói, thiếu chút nữa làm tên kia nghẹn.
- Tôi nói nhé anh Diệp, không mang theo người anh em bẩn thỉu của tôi có phải không? không phải là ba mươi nghìn sao?
Anh em tôi hiện giờ đã tỉnh ngộ hoàn toàn, cho nên, quyết đem ba mươi nghìn này trả cho cậu. Anh em chúng ta tôi, không thể vì mấy chục nghìn tiền trinh bị tổn thương tình cảm có phải không?
Hơn nữa, anh nói đúng, hiện giờ tôi xem như đã hiểu. Gia đình quan trọng, nhà vạn sự vui thôi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ừ, tôi cảm thấy đây không phải phong cách của đồng chí Vương Nhân Bàng. Có phải cậu uống nhầm thuốc không? đồng chí Vương Nhân Bàng của chúng tôi?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Sao có thể chứ?
Vương Nhân Bàng nói.
- Người ta có tấm lòng tốt như vậy, ba mươi nghìn này tôi sẽ nhận. Tôi còn có việc phải bàn với Chủ tịch Lam.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, từ đã anh Diệp.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Còn có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi, biết gã ta nhất định có chuyện.
- Ha ha, ba mươi nghìn kia là tiền ở nhờ mấy tối thì sao?
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Ở nhờ, có ý gì đồng chí Tiểu Bàng?
Diệp Phàm thầm nói “đến đây”. Nhưng, trong lòng cũng thấy lạ, hiếu kỳ.
- Ôi, tôi hiện giờ thảm rồi.
Vương Nhân Bàng thở dài.
- Ha ha, cậu còn thảm, đường đường Cục trưởng cục Cảnh vệ, uy phong bát diện, đi ra ngoài ai không nể mặt. Cậu còn thảm thì trên đời này không có ai thoải mái.
Diệp Phàm cười nói.
- Phiền toái rồi.
Vương Nhân Bàng có lẽ nhíu mày.
- Có chuyện gì bất bình, không thể nào? Vương Nhân Bàng cậu là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, còn không phải là phụ nữ dọa sao?
Vương Nhân Bàng cuối cùng nói ra.
- Ha ha, cuối cũng tôi hiểu rồi. Hóa ra là rắn đến nhà gà chúc tết, ba mươi vạn này không dễ lấy.
Diệp Phàm cười nói.
- không thể nói như vậy, trước kia anh cùng người khác thân mật tôi không phải giả bộ ngớ ngẩn đề lừa đảo cho anh sao. Chúng ta là anh em, phải giúp nhau mới đúng, có phúc cùng hưởng có phải không? Chúng ta là anh em sinh tử.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cậu nói rất hợp lý, nhưng, cậu nói những lời này tôi không hiểu, cái gì tôi cùng người khác thân mật, tôi thân mật với ai?
Diệp Phàm tức giận.
- Còn không có, anh phải biết rằng, Lạc Tuyết Phiêu Mai chính là em gái nuôi của tôi. Anh xem xe, Kiều Viên Viên là vợ chính thức của anh, đương nhiên không tốt nói.
Nhưng, xa không nói, nói gần đi, Đổng Oanh Oanh, đang lắc lư trước mặt Lạc Tuyết.
Anh em tôi không phải nói nhiều ít cho cậu sao. Con có Nam Vân Thiên Mi, còn có…
Vương Nhân Bàng vừa nói đến đây, Diệp Phàm nhanh chóng kêu lên
- Dừng lại dừng lại, cậu nói bậy bạ cái gì vậy, nhanh nói chuyện này?