- Cũng không có việc gì lớn, chỉ là tôi muốn mượn Chu Tước sơn trang để ở vài ngày. Chỉ vài này, thế nào anh Diệp?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Ai, chính là chuyện lần đó đến Tam Độc giáo.
Vương Nhân Bàng thở dài.
- Lần đó, cậu hình như không dính vào cô gái nào. Thật ra Chủ tịch Lam không cẩn thận đã làm cho Chu Na của nhà họ Chu kia trúng độc. Chuyện này cậu quản cái rắm? Cậu không phải là quan tâm đến Chu Na chứ? Việc này không thể được, đó là “hàng” của đồng chí Lam Tồn Quân, vợ của bạn thì không thể…
Diệp Phàm hừ nói.
- Tại sao lại đổ lên đầu tôi?
Lam Tồn Quân bên cạnh sững sờ nhìn Diệp Phàm.
- Anh nghĩ đi đâu vậy, tôi đang nói đến Chu Hương Diệp em gái của Chu Na kia. Chính là cô nàng mũi cao kia.
Vương Nhân Bàng nói.
Đúng vậy, có người như vậy, là em gái của Chu Na. Dáng vẻ rất được, hoạt bát, lúc ấy không phải nghe nói đang học đại học sao? Cậu chẳng lẽ cùng cô có chân, không thể nào, lúc ấy không thấy cậu thể hiện gì?
Diệp Phàm hỏi nhưng thật ra cảm thấy lạ.
- Haiz, việc này, lúc ấy không nhiều cảm giác lắm. Sau đó không biết tại sao lại thế này, cô không ngờ biết số điện thoại của tôi, nhất định là Chu Na nói, mà Chu Na nhất định là lấy từ chỗ của Lam Tồn Quân. Cho nên, đầu sỏ chuyện này là Lam Tồn Quân. Tôi hiện giờ bị y hại cho thảm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Tồn Quân, cậu có nói số điện thoại của Vương Nhân Bàng cho Chu Na không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có, sao thế, không phải là số điện thoại thôi sao, cũng không phải bảo bối gì.
Lam Tồn Quân hỏi.
- Hiện giờ có phiền toái rồi, Vương Nhân Bàng có lẽ làm việc kia với em gái của Chu Na Chu Hương Diệp. Bây giờ người ta đã tìm đến cửa, người này không chỗ dấu người, không ngờ muốn tôi sắp xếp ở Chu Tước sơn trang.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh Diệp, đừng nói xấu sau lưng tôi.
Vương Nhân Bàng kêu lên trong điện thoại. Diệp Phàm miễn nói.
- Ha ha, không phải như vậy sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, sự thật đúng là vậy. Hơn nữa lúc đó Chu Hương Diệp cứ quấn quít lấy, tôi nhất thời không đủ liền làm chuyện xấu. Việc này có mấy người đàn ông có thể cưỡng lại mỹ nhân, chính anh và Tiểu Lam cũng vậy.
- Vương Nhân Bàng nói.
Ha ha ha…
Hai người cười thiếu chút nữa vỡ bụng.
- Đừng cười, hiện giờ tôi đang trên đường.
Vương Nhân Bàng nói.
- Trên đường, có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Đưa các cô đến đấy, phụ nữ thật là phiền toái. Ở Bắc Kinh vẫn muốn tôi đi cùng cô, nhưng anh xem, Bắc Kinh lớn như vậy, tôi có thể đi theo cô sao? Nếu để Thập Lục biết, không phải chết tôi sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Cậu sợ Thập Lục như vậy sao? Thật không ngờ đấy.
Lam Tồn Quân châm chọc.
- Cũng không phải là vấn đề sợ, đây là yêu biết không? Nói đến cậu cũng không hiểu, nhưng thôi, cậu chớ đắc ý là được.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Ý gì đồng chí Vương Nhân Bàng?
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Ha ha, Chu Hương Diệp còn có một người phụ nữ bên cạnh.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, Lam Tồn Quân lỡ lời hỏi
- Anh đưa Chu Na đến rồi sao?
- Ha ha, có phúc cùng hưởng thôi.
Vương Nhân Bàng cười.
.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
- Anh… Vương Nhân Bàng anh đừng hại chết tôi.
Lam Tồn Quân kêu lên, đứng cả lên.
- Tại sao lại có thể nói là hại cậu. Người ta là phụ nữ từ xa đến thăm cậu, cậu thật là vô tâm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Anh Bàng, thành phố Hạng Nam là nơi tôi làm việc. Nếu truyền ra ngoài thì là vấn đề tác phong. Hơn nữa, hiện giờ là thời điểm mấu chốt, rất nhiều người theo dõi, một khi có chút gió thổi lay ngọn cỏ thì phiền toái. Không ổn, không ổn, anh nhanh đưa cô đi.
Lam Tồn Quân nóng nảy.
- Muộn rồi, chúng ta đá đến dưới chân núi Thiên Thông rồi. Cậu bảo anh Diệp sắp xếp một chút, nếu không chúng tôi trực tiếp đến Chu Tước sơn trang.
Vương Nhân Bàng cứng rắn.
- Tôi bị anh hại chết rồi, Vương Nhân Bàng, anh là đồ tồi.
- Nhanh đến đi, nếu không sắp xếp tốt thì rước lấy phiền toái đó.
Diệp Phàm nói, nhanh chóng lái xe cùng Lam Tồn Quân đến Chu Tước sơn trang.
Vừa đến chân núi đã phát hiện Vương Nhân Bàng đạng dựa vào xe Jeep, trông rất phất phơ. Đứng bên cạnh là hai cô gái, không phải Chu Na và Chu Hương Diệp còn là ai.
May mắn hiện giờ đang giờ ăn cơm tối, cũng không có nhiều người chú ý.
- Chu… Chu Na… em đã đến rồi. Sao không gọi điện thoại cho anh một chút.
Lam Tồn Quân nói dối cười nói.
- Tôi dám sao? Còn không phải bị ai đó đuổi đi sao?
Chu Na tức giận hừ nói.
- Anh Diệp, Mộc Nguyệt Nhi thân mật của anh ở sơn trang này, vừa lúc, chúng ta mỗi người một người, ai cũng đừng nói ai có phải không? Mọi người giữ bí mật mới là đúng đạo.
Vương Nhân Bàng kéo Diệp Phàm ra một bên cười nói.
- Thân mật, cậu nói cái gì thế? Mộc Nguyệt Nhi không có quan hệ gì với tôi, cô là em gái nuôi, cho nên, cậu đừng nói bừa.
Diệp Phàm nói nhanh, tức giận.
- Hiểu rồi, em gái nuôi. Thời đại này loại này rất nhiều, làm đến làm đi liền làm trên giường.
Vương Nhân Bàng châm chọc.
- Cậu đó, nói gì cũng không tin, được rồi, đến Chu Tước sơn trang, đứng ở đây dễ bị người khác chú ý.
Diệp Phàm nói.
Mộc Nguyệt Nhi thật không nói cái gì, cho người đi sắp xếp phòng.
- Phụ nữ nhiều cũng là phiền toái có phải không?
Thấy không có ai Mộc Nguyệt Nhi nhìn Diệp Phàm cười ý là nói hắn.
- Cô nói gì, không phải hàng của tôi.
Diệp Phàm hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
- Ha ha, tôi biết, anh chắc chắn sẽ nói hai cô nước ngoài kia là hàng của anh em anh. Đàn ông mà, đều như vậy cả.
Mộc Nguyệt Nhi nói xong câu này Diệp Phàm thiếu chút nữa té xỉu.
- Thực sự là hàng của hai cậu kia, không liên quan đến tôi. Cô phải tin tưởng tôi.
Diệp Phàm nhanh chóng giải thích.
- Biết rồi, hàng của anh và hàng của họ không giống nhau sao? Thật là, còn tìm hai người đến ngụy trang. Thời đại này, ai cũng không phải người ngốc, nhưng tôi vẫn bội phục anh, ít nhất anh còn có hai người anh em gánh trách nhiệm giúp anh.
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Ha ha, hai vị thân thiết nhỉ.
Vương Nhân Bàng cười cười đã đi tới.
- Thân thiết cái gì, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.
Mộc Nguyệt Nhi nói cậu này có chút giận dỗi.
- Không đúng, anh Diệp nói cô là em gái nuôi của anh ấy, cô nói là bạn bè bình thường, rốt cuộc ai nói là thật?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Mộc Nguyệt Nhi tức giận hừ một tiếng quay mông đi rồi.
- Phụ nữ, không thể nào hài lòng được.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng.
- Tôi phải đi nhanh, Bắc Kinh còn có việc, anh nói với hai người họ một tiếng, tôi đi rồi.
Vương Nhân Bàng nói xong vội vàng rời đi
Diệp Phàm ngăn cũng không ngăn được, không thể tưởng tượng được Lam Tồn Quân cũng không khác gì, đi ra chào một tiếng rồi cũng đi luôn.
- Hai người các cậu thật là, chạy hết như vậy.
Diệp Phàm thiếu chút nữa chán nản, trừng mắt nhìn hai chiếc xe rời đi.
- Đi thì đi, hai chị em chúng ta đến đây chính là để giải sầu. Môi trường ở đây không tồi, đàn ông, chúng ta không phải đồ vật.
Chu Na dùng tiếng phổ thông hơi cứng nói.
- Đàn ông là đồ vật này nọ mới là lạ.
Mộc Nguyệt Nhi đứng sau bổ sung thêm một câu.
- Ha ha, ba vị, tôi có việc đi trước, tối nay còn có cuộc họp. Việc này là tôi triệu tập, không đi không được có phải không?
Diệp Phàm cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
- Ôi, thần tài đến cửa không ngờ không ai để ý. Đáng tiếc.
Chu Na thở dài, chân Diệp Phàm cuối cùng phanh lại, quay đầu nhìn nhìn cười hỏi
- Thần tài gì, các cô lần này đến, chẳng lẽ là muốn đầu tư?
- Em gái tôi lần này đến chính là muốn làm điền chủ, nghe nói núi Thiên Thông cũng không tồi, nên đến đây xem một cái.
Hơn nữa, công ty chú tôi đang muốn đầu tư xây dựng một trạm phát diện, cũng đang lựa chọn thiết bị điện lực.
Lần trước nghe Tồn Quân nói tổng công ty của anh Diệp sản xuất cái này, cho nên, đến đây xem. Hơn nữa, chú nói Tổng giám đốc Diệp trước kia đã hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Cho nên, tổng Giám đốc Diệp vẫn là người đáng tin cậy.
Chu Na cười nói.
- Ha ha, đây là Tổng giám đốc Chu nâng đỡ tôi. Tôi không có ưu điểm gì khác, nhưng làm một người bạn thì vẫn là đáng tin.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói
- Nếu nhà họ Chu muốn mua thiết bị điện lực, Tập đoàn chúng tôi có, ví dụ như trạm phát điện…
- Thấy không em gái, vừa nói nói muốn mua đồ hắn đã vui mừng. Nếu như không có, có lẽ đã đuổi hai chúng ta ra khỏi nhà.
Chu Na châm chọc.
- Hắn thật sự đặc biệt, cặp mắt kia nhìn chằm chằm chính là lợi ích. Trước kia tôi cũng mắc mưu hắn như vậy, hai cô phải cẩn thận.
Nếu không, để người ta bán còn phải giúp hắn kiếm tiền. Hiện giờ nghĩ lại hối hận, mấy chục triệu toàn bộ giao cho hắn rồi, muốn lấy ra cũng không thể nào.
Không thể tưởng tượng được Mộc Nguyệt Nhi thêm phiền toái, Diệp Phàm tức giận đến hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
- Chị Nguyệt Nhi, thật sự là có chuyện như vậy sao? Nhưng sao chị còn coi hắn là bạn?
Chu Hương Diệp cười nói.
- Đừng nghe cô nói bậy.
Diệp Phàm hừ nhanh.
- Ha ha, anh dám nói là tôi nói bậy sao? Toàn bộ gia sản của tôi đều bị anh lừa vào tập đoàn Hoành Không. Còn thiếu…
Mộc Nguyệt Nhi nói đến đây hình như đột nhiên hơi thẹn thùng.
Cô gái này không ngờ không nói nữa. Làm cho Hương Diệp hứng thú hỏi
- Còn thiếu cái gì? Nguyệt Nhi, mau nói đi.
- Em gái, em cùng không cần phải hỏi, việc này còn không rõ sao? Phụ nữ tối sẽ là cái gì?
Chu Na đứng bên cạnh cười nói.
- Tôi đi đây, các cô cứ tán gẫu, cơm tối Mộc Nguyệt Nhi sắp xếp.
Diệp Phàm cuối cùng không nghe nổi nữa, nhanh chóng muốn chuồn, đằng sau vang lên tiếng cười của ba cô gái.
- Tổng giám đốc Diệp, bọn họ là bạn của anh, cơm cũng không tiếp, đây là bạn sao?
Mộc Nguyệt Nhi hỏi, Diệp Phàm không có cách nào, thầm mắng Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân.
Ba cô gái xinh đẹp ngồi quanh, Diệp Phàm kiên trì ăn cơm hắn không cảm giác chút hạnh phúc nào.
- Chu Na, Hồng Phách Thiên Chân của các cô có ý định đến đầu tư vào tập đoàn Hoành Không chúng tôi không?
Diệp Phàm hỏi.