̣p hỏng hết.
- Nội khí tích trữ của Lạc Phi cũng đã đạt đến thập nhị đẳng đại viên mãn, chỉ kém độ nóng. Quan trọng là chúng ta hiện giờ không có dược liệu.
Xa Thiên nói.
- Mấy hôm nữa đến Hàn Quốc trước một chuyến, xem có thể có được hàng tốt đem về không.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đưa mọi người đến đây, một khi đến Hàn Quốc xong sẽ đến Duy Cơ Tư.
Xa Thiên nói
Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ngũ Vân Lượng phụ trách xây dựng du lịch gõ vừa văn phòng Diệp Phàm.
- Sớm như vậy đã đến đây, xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm ngáp, phát hiện Khương Quân cũng đi sau Ngũ Vân Lượng, hai người đầy mồ hôi và vẻ mặt lo lắng.
- Xảy ra việc lớn rồi, đêm qua, toàn bộ máy móc thiết bị để xây dựng khu du lịch núi Thiên Thông đã bị người ta đập hỏng hết rồi.
Ngũ Vân Lượng nói
- Cục trưởng Bao đã dẫn người qua đó điều tra.
- Có nghiêm trọng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Trên cơ bản là không thể dùng được nữa, phải tu sửa thì mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.
Ngũ Vân Lượng vẻ mặt lo lắng.
- Tôi đã kiểm tra sơ sơ, tất cả đều dùng lực mạnh mẽ để phá hỏng. Vid dụ như máy xúc dày như vậy đều thay đổi hình dạng.
Tất cả máy móc đều bị phá hủy. Một đêm tổn thấy lớn, dù chuyên gia của tập đoàn chúng ta đến đó sửa thời gian bao lâu cũng không biết được.
Hơn nữa, còn có một việc, đêm qua Mộc Nguyệt Nhi, Chu Na và Chu Hương Diệp ở Chu Tước sơn trang đều bị đánh bị thương.
Khương Quân vẻ mặt tức giận nói
- Tối hôm qua vợ tôi đến chơi với Mộc Nguyệt Nhi cũng bị đả thương.
Nói là buổi tối có nhiều người bịt mặt xông vào đánh, Nguyệt Nhi tuy nói có chút thân thủ nhưng đối phương ba bốn người nàng một mình không đánh lại được. Hơn nữa, phải bảo vệ Chu Na nên bị thương hết.
- Chuyện này xảy ra khi nào?
Diệp Phàm dựng cả lông mi.
- Mới vừa đánh bị thương, cục trưởng Bao cũng cử người qua đó.
Khương Quân nói.
- Đưa đi bệnh viện chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Mộc Nguyệt Nhi tức giận, không đi bệnh viện, còn Chu Na và Chu Hương Diệp cũng căm giận. Ba cô gái bị đánh, hình như đều bị thương ngoài da. Nói việc này nếu Tổng giám đốc Diệp không thể giải quyết thì ba cô sẽ không đi.
Khương Quân nói.
Diệp Phàm nhanh chóng đánh thức Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân. Vừa nghe ba cô gái bị đánh hai tên thiếu chút nữa vẹo mũi.
Mấy người vội vàng đi thẳng đến núi Thiên Thông.
Xe mới vừa dừng ở cửa lớn, Bao Nghị đã tới.
- Có phát hiện gì không?
Diệp Phàm nhăn mặt hỏi nhanh.
- Dấu vết đánh nhau rất rõ ràng, chẳng qua, đối phương là ai khó làm rõ. Bọn người này cũng rất chuyên nghiệp, trước khi tiến vào đã phá hủy hết thiết bị theo dõi của Chu Tước sơn trang. Hơn nữa, mấy người này nhất định là luyện tập. Nhất thời đến nhiều người như vậy, Mộc Nguyệt Nhi lúc đó ra sức chống cự.
Đối phương có lẽ cũng sợ gây ra động tĩnh quá lớn gây sự chú ý của công an, cho nên, đạp phá lung tung rồi bỏ chạy ngay.
Trong sơn trang rất nhiều đồ bị hư hại, ngay cả phòng ở đều bị hư hỏng rất nhiều chỗ. Bên trong gỗ lim mà Vân lão mua thêm đều thành rác rưởi hết.
Bước đầu tổn thất có lẽ đạt đến hai trăm triệu. Mà Mộc Nguyệt Nhi thân thủ cao như thế vẫn không thể phòng ngự, chứng tỏ đối phương có cao thủ.
Những người này đến đây hình như là cố ý đến phá hư cho hết giận. Anh xem, dụng cụ gỗ lim kia họ không lấy, đồ trang sức cũng không lấy, chỉ là đập hỏng.
Bao Nghị nói.
- Không giựt tiền cũng không cướp sắc, xem ra, chác là ra tay nhằm vào ai đó.
Vương Nhân Bàng hừ lạnh một tiếng.
- Bọn họ phá hỏng thiết bị và phá hư nhà có phải cùng một nhóm người không?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất có thể, nếu không, việc sẽ không trùng hợp như thế. Hơn nữa vài người còn làm không được, có lẽ phải mười người đến đây. Hơn nữa, thân thủ cũng không yếu. Từ việc phá hỏng thiết bị cho thấy bọn họ đang nhằm vào tập đoàn Hoành Không.
- Chẳng lẽ Dương Chí Thăng cho người làm?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không giống, Dương Chí Thăng khốn nạn như vậy hẳn sẽ không dùng thủ đoạn hạ cấp như thế này. Hơn nữa, quy hoạch lớn như vậy muốn phá hỏng, nhân viên lại nhiều như vậy, Dương Chí Thăng cũng không có khả năng tìm nhiều người như vậy, lại có cả cao thủ. Việc này một khi điều tra ra hậu quả rất nghiêm trọng, không phải là Dương Chí Thăng làm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Anh Diệp, tôi thấy hành động lần này hình như là nhằm vào anh. mọi người đều biết quan hệ của Mộc Nguyệt Nhi với anh không tệ lắm. không ngờ lại ra tay với ba cô gái.Chính là để hả giận, có lẽ là có mối thù với anh.
Vương Nhân Bàng nói.
- Từ trước đến nay cũng chưa xảy ra việc này, có thể là Chu Na và Chu Hương Diệp đưa đến không?
Khương Quân xen vào.
- Điều này cũng có thể, nhưng bọ họ làm vậy là vì sao? Tôi cảm thấy cũng không giống như vậy.
Nếu như là kẻ thù của hai cô, đây chẳng qua là nhằm vào hai người họ, hẳn là không thể đập hỏng thiết bị công trình.
Đập hỏng thiết bị công trình có mấy khả năng, thứ nhất là ngăn cản tập đoàn Hoành Không tiến hành công việc thuận lợi. Thứ hai là nhằm vào anh.
Bao Nghị lắc đầu.
- Hừ, anh còn không biết xấu hổ.
Mộc Nguyệt Nhi vừa thấy Diệp Phàm thở hổn hển.
- Đưa tay đây, tôi kiểm tra thương tích của các cô một chút.
Diệp Phàm nói.
- Giả vờ, chúng tôi không cần kiểm tra, chúng tôi yêu cầu anh lập tức bắt người đánh chúng tôi để tìm công lý cho chúng tôi. Nếu không, ông chủ của tập đoàn Hoành Không như anh không xứng, ngay cả khách cũng không bảo vệ được, anh làm ông chủ làm gì.
Mộc Nguyệt Nhi tất nhiên là ném châm về phía Diệp Phàm.
- Nguyệt Nhi, trước tiên kiểm tra một chút, nếu để lại vết sẹo trên mặt thì phiền toái.
Diệp Phàm nói.
Những lời này thật sự có chút uy lực, phụ nữ sợ nhất điều này. Mộc Nguyệt Nhi còn chưa nói gì, Chu Na đã đưa tay ra trước mặt Diệp Phàm.
Mộc Nguyệt Nhi biết năng lực của Diệp Phàm, cũng liền để Diệp Phàm kiểm tra.
- Nội thương không có, chỉ là chút ngoài da, nhưng xử lý một chút là được.
Diệp Phàm nói sau đó nhìn Bao Nghị
- Có phát hiện người khả nghi không?
- không, chúng tôi lập tức triển khai tìm kiếm xung quanh, nhưng không phát hiện cái gì.
Hơn nữa, phạm vi lớn như vậy, hiện giờ đang xây dựng, người ra vào cũng khá hỗn đọn.
Muốn giấu mười mấy người hẳn là không khó. Hơn nữa, tôi nghi ngờ, bọn người này đều là cao thủ, ngay cả dùng chân chạy thì thời gian dài như vậy cũng đã chạy được mấy chục cây số, chúng ta căn bản khó có thể điều tra.
Bao Nghị vẻ mặt đau khổ.
Diệp Phàm đi lại trong sơn trang.
Lam Tồn Quân cùng Vương Nhân Bàng cũng kiểm tra ua.
- Anh Diệp ở đây có dấu chân.
Lúc này Vương Nhân Bàng kêu lên, mấy người cùng vây quanh. Phát hiện một pho tượng mà Vân lão mua đã bị người ta giẫm lên, bên trên có một dấu chân rõ ràng.
- Bức tượng này Vân lão mua cao nửa người, không ngờ một bước có thể giẫm lên.
Người có dấu chân này bản lĩnh cũng phải đạt đến bát đẳng. Cao thu này đến đây muốn phá hư, vậy là chúng ta đã đoán đúng.
Diệp Phàm đưa tay sờ sờ tượng đồng, tìm kiếm
- Từ dấu chân có thể tìm ra cái gì sao? Ví dụ như con đường võ công?
Vương Nhân Bàng cũng ngồi xổm xuống nhìn bức tượng đồng kia. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm lập tức quan sát.
- Việc này khó khăn rất lớn, nếu một cước ấn là một môn phái đặc biệt dùng chân, có lẽ còn có chút dấu vết để lại. Nếu người ta dùng kình khí để lại một cước này chân pháp rất là bình thường. Vậy khó có thể tìm ra được.
Diệp Phàm nói.
Cận thận kiểm tra xong, đúng là thật đáng tiếc, cũng không điều tra ra ít nhiều manh mối hữu dụng.
Sau đó, Diệp Phàm cùng mọi người đến chỗ máy công trình bị phá hỏng.
- Anh Diệp, anh xem xem, một cước này có phải giống trên bức tượng đồng kia không?
Lam Tồn Quân chỉ vào một dấu chân trên một thiết bị.
Diệp Phàm nhìn nhìn gật đầu nói
- Đúng là có chút tương tự, có thể khẳng định đây là cùng một nhóm người. Xem ra mục đích của những người này rõ ràng nhằm vào tôi.
- Nhưng, hiện giờ anh có không ít thù oán, có lẽ đối thủ kinh doanh cũng có. Bọn họ dùng tiền thuê một ít cao thủ cũng có thể được.
Thời đại này, có tiền có thể làm thành quỷ ma có phải không? Cho nên, phạm vi rất lớn, không có cách nào điều tra.
Nếu bọn họ có lần thứ hai ra tay, vậy thì tốt hơn.
vương nhân bàng nói.
- Có thể là Đàm Tiếu Tiếu của Ngũ độc giáo làm, cũng là một người có thể. Hơn nữa, bọn họ cũng đã đến tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không, chỉ là không thể quấy rồi thành công vì bị anh phá giải.
Lam Tồn Quân nói.
- Không phải là Đàm Tiếu Tiếu, cậu nghĩ lại xem, Ngũ độc giáo giỏi nhất về cái gì?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Các cô giỏi nhất về dùng độc, nhưng lần này các cô cũng không cần dùng độc, cứ như vậy không phải chúng ta sẽ nghĩ ngay là các cô sao? Thủ đoạn của Đàm Tiếu Tiếu giỏi thật.
Lam Tồn Quân nói.
Buổi trưa, Xa Thiên dẫn mấy cấp dưới của Diệp Phàm đến tập đoàn Hoành Không. Sau đó chia nhau tìm kiếm trong phạm vi trên một trăm km.
- Cậu nói xem bọn họ có thể đến nữa không?
Xế chiều Diệp Phàm đột nhiên hỏi Vương Nhân Bàng.
- Sẽ không đến, người ngốc cũng biết lại xuất hiện trong tình hình nhự vậy đây chẳng phải là tự xưng sao?
Vương Nhân Bàng lắc đầu.
- Tôi thấy không hẳn thế, chúng ta có lẽ cho rằng bọn họ chắc chắn không đến, còn bọn họ lại đến rồi.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì.
Sau đó bí mật dặn Xa Thiên đem người đến bố trí xung quanh tập đoàn Hoành Không. Chu Tước sơn trang cũng bố trí một ít nhân viên công an đi bảo vệ.
Hai giờ sáng.
Xa Thiên gọi điện thoại tới nói là phát hiện một người khả nghi đang từ Lăng Hà đến.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân bàn bạc, phát hiện đối phương có lẽ là sang bên Hoành Không.
Không đến năm phút đồng hồ, Diệp Phàm đã chuẩn bị hết thảy. Người cũng vây kín khu vực đó. Nhưng đều đứng cách xa, tạm thời không để họ phát hiện.
Bờ bên kia xuất hiện ba con thuyền gỗ, hình như là từ thượng du tới.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, những người này cũng không có ý che dấu, làm cho người ta cảm giác rất kiêu ngạo.
- Bọn họ hình như không quan tâm đến chúng ta.
Vương Nhân Bàng nói.
- Người ta có thực lực, đương nhiên không sợ chúng ta. Hơn nữa, họ cũng không biết rõ về tôi, nghĩ đến nhóm người của Cục công an Hoành Không cũng không thể nề hà. Dù trong nháy mắt bỏ chạy còn kịp, có lẽ những người này đều có thân thủ, tất nhiên là kiêu ngạo.
Diệp Phàm nói.