́t được một con cá to.
Hai người nhanh như chớp chỉnh lại tư thế và cài cúc áo lại. Mộc Nguyệt Nhi khoác khăn choàng lên vai, ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Phàm như một thục nữ.
Việc này, đúng là không cần né tránh làm gì.
Đây đương nhiên chính là bản lĩnh của cao thủ võ lâm, người bình thường khó mà nhanh được như thế.
- Mộc tổng cũng đến đây sao?
Bao Nghị sau khi nhận được ra hiệu đương nhiên cũng dừng lại một chút để cho người bên trong chuẩn bị xong mới vào, đi theo sau là Khương Quân, Trương Cường cũng đến.
- Việc xây dựng điểm du lịch xảy ra vấn đề rồi, Mộc tổng là Tổng giám đốc của Công ty khai thức khu du lịch, rất lo lắng, muốn kịp thời tìm hiểu tình hình.
Diệp Phàm nói.
Lý do này cũng thật tốt, đương nhiên, đối với 3 đồng chí này mà nói. Diệp Phàm anh dù là bên cạnh có cả chục người phụ nữa thì bọn họ cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy gì.
- Tình hình kiểm tra thế nào rồi?
Diệp Phàm chào họ ngồi xuống, Đỗ Vệ Quốc vội vàng đi vào thu dọn bày lại chén đũa ở trên bàn. Chỉ là thức ăn quá ít cho 5 người.
Còn Mộc Nguyệt Nhi hỏi,
- Thư ký Đỗ, nhà bếp còn đồ ăn không?
- Còn, trong tủ lạnh còn. Tôi lập tức đi xào nấu.
Đỗ Vệ Quốc gật đầu nói.
- Để tôi làm cho, các anh cứ ngồi bàn bạc công việc đi.
Mộc Nguyệt Nhi lúc này như một người con gái vào bếp.
Không lâu sau, đã bưng lên mấy đĩa thức ăn.
- Mộc tổng, cùng ngồi đi, chúng tôi cũng phải thông báo với cô một chút chứ có phải không nào?
Bao Nghị mời Mộc Nguyệt Nhi.
- Tôi chỉ ngồi nghe thôi, không dám cướp vị trí của ông chủ Diệp. Người ta là chủ nghĩa đại nam tử mà.
Mộc Nguyệt Nhi cười dịu dàng rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm.
- Trải qua mấy ngày cố gắng, lại điều tra ra một “con cá lớn”.
Trương Cường cười nói.
- Ồ, to cỡ nào?
Diệp Phàm thản nhiên “hừ” một tiếng.
- Diệp tổng, chắc chắn anh không tưởng tượng được đâu. Kẻ cầm đầu lần này lại chính là đối thủ cũ của Tập đoàn Hoành Không các anh.
Trương Cường cười nói.
- Đối thủ cũ của tôi thì không ít.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồng chí Ngô Trung Bảo tổng tài cũ của Tập đoàn Cơ khí Hoa Hạ, anh có nghĩ tới không?
Trương Cường cười nói.
- Là hắn!
Vẻ mặt Diệp Phàm lập tức cứng lại.
- Không sai, lần này kích động người họ Thiết của hai trấn nổi loạn chính là do hắn cầm đầu. Có lẽ là muốn làm thất bại việc đệ trình Đại quy hoạch của các anh.
Trương Cường nói.
- Nếu nói là đồng chí trong tỉnh làm việc này thì có lẽ không có gan đó, dù sao đây cũng là chuyện lớn của tỉnh Thiên Vân.
Trong lòng luôn phân vân, nếu nói là Ngô Trung Bảo thì cớ thể hiểu được. Bởi vì nhà máy của hắn tuy là ở tỉnh Thiên Vân, nhưng hắn là cán bộ trực thuộc Uỷ ban Quốc tư.
Không chen được ở Thiên Vân nên có lẽ đây chính là nguyên nhân để hắn to gan lớn mật như thế.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng.
- Không sai, tối nay chúng tôi đã phối hợp với anh Cường tiến hành điều tra toàn diện. Vừa khéo, bên phía quân đội của anh Cường lại đang tiến hành huấn luyện dã ngoại, cấp dưới của anh Cường đúng là thân thủ rất giỏi, đã đột ngột tập kích giữa đêm. Đương nhiên việc vì việc gấp nên phải tuỳ cơ ứng biến, cho nên chúng tôi đã sử dụng một số biện pháp không theo quy định bình thường.
Âm thầm bắt đi hơn chục tên làm loạn hôm đó để thẩm tra. Cuối cùng đã điều tra ra mấy tên cầm đầu trong sự kiện Thiết gia lần này.
Chúng tôi lại ra tay bắt người, lại thẩm tra. Thế là từng tầng một được tháo gỡ, trải qua vài lần như thế mới điều tra ra một gã là Mộc Phương Hùng.
Người này lại là giám đốc Công ty Hồng Giang trực thuộc Tập đoàn Cơ khí TQ. Tuy nhiên, người này lại không ở trong nước, Ngô Trung Bảo đã chuẩn bị trước.
Đã cho người này đi học tập ở nước ngoài, ít nhất thì phải nửa năm mới trở về. Thực sự đến khi đó thì có lẽ việc của các anh cũng đã thất bại rồi.
Ngay cả chúng ta có điều tra đến khắn thì cũng chẳng làm gì được nữa phải không nào? Hơn nữa, Công ty Hồng Giang chỉ là lấy danh nghĩa là trực thuộc Tập đoàn Cơ khí TQ, cũng chẳng thể xem là công ty con thực sự của Tập đoàn Cơ khí TQ.
Dù có trách nhiệm thì cũng chẳng có liên quan gì với Tổng giám đốc Ngô Trung Bảo. Hơn nữa, người nhà Mộc Phương Hùng đều đã chuyển ra nước ngoài, muốn đem người nhà bọn họ ra làm việc cũng không thể.
Thủ đoạn của Ngô Trung Bảo thật khôn ngoan, chỉ có điều lần này Ngô Trung Bảo chắc chắn đã tính toán sai lầm, bởi vì hắn đã gặp phải người mà hắn không thể đụng vào.
Trương Cường lập tức bàn bạc chuyện này với Trương Hùng, Trương Hùng sử dụng một số biện pháp đặc biệt, ha ha, Mộc Phương Hùng đã bị chúng tôi bắt về.
Đương nhiên là ép hắn trở về. Bởi vì, nếu bọn họ đã gây ra chuyện này thì đương nhiên chúng tôi cũng phải áp dụng một số biện pháp nhất định.
Trừ phi gã này không cần người nhà nữa. Nước ngoài thì đã làm sao, chúng ta đều có thể làm được.
Còn Mộc Phương Hùng cho rằng mình chỉ là giật dây một số người mà thôi. Hơn nữa, “Thổ Vương gia” vốn là sự thật.
Chỉ là ngọn lửa tranh chấp của người họ Thiết giữa hai trấn trước kia chưa từng bùng lên. Mộc Phương Hùng chỉ đóng vai trò là người thổi bùng nó lên mà thôi.
Xử lý thep pháp luật thì hắn cũng chỉ bị phạt nhẹ, hơn nữa, người nhà lại quá quan trọng, cho nên đã trở về.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của chúng tôi, gã này cuối cùng cũng không đứng vững được nữa đã khai ra Ngô Trung Bảo mới là kẻ chủ mưu.
Chỉ có điều tạm thời chúng tôi chưa ra tay đối với Ngô Trung Bảo. Dù sao đây cũng là một việc rất lớn, Ngô Trung Bảo lại là cán bộ cấp Phó bộ Tham chiếu.
Việc này chúng tôi phải nghe ý của anh Diệp trước đã.
Bao Nghị nói.
- Đúng rồi, các anh tạo ra động tĩnh lớn như thế, liệu Ngô Trung Bảo có biết và chuẩn bị trước hay không. Nếu không có bằng chứng chắc chắn, thì dù khi các anh có giải Mộc Phương Hùng đến thì Ngô Trung Bảo cũng sẽ thề thốt phủ nhận mà thôi.
Diệp Phàm nói.
- Chúng tôi làm rất bí mật. Trước khi việc chưa được công bố thì chúng tôi đã cử người giám sát đám người đó rồi.
Mà đám người đó cũng sợ hãi, đảm bảo giữ bí mật. Đương nhiên sẽ không dám tiết lộ việc Mộc Phương Hùng đã bị chúng tôi bắt.
Tuy nhiên, Ngô Trung Bảo quá gian xảo, trong tay Mộc Phương Hùng chẳng có một bằng chứng nào. Có điều chúng ta cũng không phải kẻ ngốc. Sử dụng phương pháp cài bẫy.
Bao Nghị cười ha hả, nói.
- Ồ, Ngô Trung Bảo là một tên cáo già. Bẫy nào có thể khiến hắn mắc chứ?
Mộc Nguyệt Nhi tò mò.
- Dù sao cũng không phải “bẫy” kiểu kia.
Khương Quân lại nói đùa.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm cười phá lên đầu tiên, sau đó là mọi người.
- Không đứng đắn!
Mộc Nguyệt Nhi hơi đỏ mặt trừng mắt nhìn Khương Quân.
- Tôi có gì mà không đứng đắn nào, tôi có nói gì đâu.
Đồng chí Khương Quân tỏ vẻ oan.
- Khương Quân, không ngờ bây giờ anh bây giờ cánh dài và cứng thế có phải không nào? Việc này tôi phải nhắc nhở chị Chu Lệ của tôi mới được. Bằng không khi nào bị người ta đá thì thảm.
Mộc Nguyệt Nhi “hừ” nói, Khương Quân vừa nghe xong chợt im lặng, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm.
- Không phải chỉ là vấn đề “cài bẫy” đó, nói cho Chu Lệ nghe cũng chẳng sao. Dù sao khi cần dùng thì phải dùng, chẳng có gì mà phải ngại.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng. Ngang nhiên ủng hộ Khương Quân.
- Một bầy sói!
Mộc Nguyệt Nhi xấu hổ đỏ mặt, đấm Diệp Phàm một cái.
Ha ha ha…
Đàn sói cùng nhảy múa.
- Bao Nghị. Tiếp tục nói về việc “cài bẫy” của anh đi.
Diệp Phàm khoát tay, mọi người thôi cười cười.
- Chúng ta ép Mộc Phương Hùng gọi điện cho Ngô Trung Bảo, đương nhiên bên này phải chuẩn bị cho tốt việc thu âm.
Ngô Trung Bảo cũng không ngờ được chỉ không quá 2 ngày thì đã xảy ra chuyện rồi. Cho nên trong điện thoại phải dặn dò kỹ Mộc Phương Hùng yên tâm học tập.
Bên này không hề có chuyện gì. Chẳng qua là một việc tranh chấp lợi ích bình thường mà thôi…
Bao Nghị lấy ra chiếc băng từ, không lâu sau thì giọng nói của Ngô Trung Bảo phát ra.
- Diệp đại, anh nói xem, có cái này có phải là Ngô Trung Bảo sẽ không thể thoát khỏi có liên quan hay không? Tuy việc không phải là quá lớn. Nhưng việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Chơi Ngô Trung Bảo một trận cũng không thành vấn đề.
Bao Nghị cười nói.
- Đúng 10 giờ sáng ngày mai Thư ký trưởng Trương nói là muốn mở cuộc họp, tổng kết một chút một số vấn đề có tính gián đoạn của việc khảo sát 2 ngày hôm nay. Các cậu chuẩn bị cho tốt, đem chuyện này làm sáng tỏ là được rồi. Lần này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Ngô Trung Bảo một lần nữa. Muốn làm được việc thì phải đem hắn bắt về đây mới được.
Vẻ mặt Diệp Phàm rất nghiêm túc.
- Diệp đại, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Buổi tối tôi xin cáo từ. Mà bộ đội cũng phải rời đi rồi.
Trương Cường nói.
- Cảm ơn nhé người anh em.
Diệp Phàm bắt chặt tay Trương Cường, nói,
- Chén rượu này ta mời cậu.
- Không, Diệp đại kính rượu tôi tôi không dám uống. Đây là việc Trương Cường tôi nên làm, bất kể Diệp đại làm việc ở đâu, Trương Cường tôi mãi mãi vẫn là cấp dưới của Diệp đại. Chỉ cần Diệp đại cần thì dù là chân trời góc biển Trương Cường tôi cũng sẽ chạy đến.
Vẻ mặt Trương Cường kiên nghị.
Bởi vì Diệp Phàm đã giúp anh ta quá nhiều. Ngay cả quân hàm thiếu tướng trên vai này cũng là do Diệp Phàm thiếu chút nữa thì đập bàn của Cung Khai Hà mới có được.
- Được. Huynh đệ chúng cùng uống là được rồi.
Diệp Phàm vỗ vai Trương Cường, hai người cùng uống một chén.
10 giờ trưa ngày hôm sau, tất cả thành viên của Tiểu ban Đệ trình hạng mục và Đoàn Khảo sát tổng cộng chừng 100 người đã tụ tập ở phòng họp.
- Trước khi vào hội nghị tôi xin nói một chút tình hình việc xảy ra ngoài ý muốn khi Thư ký trưởng Trương xuống đây, khiến cho các lãnh đạo và chuyên gia của chúng tôi đói cồn cào xuống đi khảo sát.
Tôi thay mặt cho Tập đoàn Hoành Không bày tỏ xin lỗi đối với các lãnh đạo Chính Vụ viện và các chuyên gia. Đồng thời, cũng cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp của các vị lãnh đạo và các chuyên gia.
Đầu tiên Diệp Phàm đứng dậy khom lưng rất thấp nói.
- Ngoài ý muốn thì không đáng sợ, sợ là những ảnh hưởng kéo dài sẽ phát sinh ngoài ý muốn.
Đồng chí Diệp Phàm, tuy chỉ là vấn đề nhỏ của một điểm du lịch “Thổ Vương gia”. Nhưng từ những vấn đề nhỏ cũng có thể thấy được Đại quy hoạch Hoành Không vẫn tồn tại một số vấn đề thực tế cần cấp bách giải quyết.
Lấy chuyện ngày hôm đó mà nói đi, nếu làm lớn thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng điểm du lịch. Mà việc xây dựng điểm du lịch cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thuận lợi trong tiến hành Đại quy hoạch Hoành Không.
Cho nên, trước khi kiến thiết quy hoạch thì phải xử lý tốt những việc này. Bằng không, e là việc này càng ngày càng lớn cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ việc kiến thiết đại quy hoạch.
Trương Cổ Khánh vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ra có ý phê bình.
Hơn nữa, cũng cho rằng đã đến lúc ra tay khiến cho Diệp Phàm khó chịu một chút rồi. Trương Cổ Khánh nhịn lâu như thế rồi chính là vì hôm nay.
- Đúng vậy, chúng tôi đã xuống khảo sát. Nhìn từ tình hình xảy ra đột ngột ngày hôm đó, đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không chắc chắn còn tồn tại một số vấn đề.
Tôi nghĩ, vấn đề như thế có lẽ vẫn còn. Tiến hành việc xây dựng, tranh chấp đất đai, tranh chấp lợi ích trước giờ luôn tồn tại.
Mấu chốt chính là việc xử lý, xử lý thế nào. Khi tiến hành đại quy hoạch thì phải có nội dung liên quan đến vấn đề này mới đúng.
Bằng không, đại quy hoạch của các anh không hoàn thiện.
Đại biểu tổ chuyên gia, đồng chí viện sỹ Viện Công trình Cung Lương Thành nói, trực tiếp phê bình, bác bỏ.
- Ha ha, vừa rồi viện sỹ Cung nói đây là tình hình xảy ra đột ngột. Cái gì mà là tình hình xảy ra đột ngột, ý là không thể dự kiến trước.
Còn nội dung phạm vi mở rộng liên quan trong Đại quy hoạch Hoành Không cũng không có. Việc xây dựng lớn như thế lại xảy ra vấn đề như thế cũng là bình thường.
Đương nhiên, tôi nói như vậy không phải là muốn đùn đẩy trách nhiệm. Ý kiến của các vị lãnh đạo và chuyên gia là nhằm thúc đẩy công việc của chúng tôi.
Vấn đề xảy ra không hề đáng lo, chúng tôi có thể căn cứ vào vấn đề để tùy cơ sửa lại đại quy hoạch của chúng toi, hoàn thiện đại quy hoạch của chúng tôi.
Diệp Phàm cười nói.