̣i đàm ba bên.
Đến khi đó việc đã xong rồi thì cũng hiểu được ý tốt của chúng ta với bà ấy. Lẽ nào bà ấy còn trách chúng ta hay sao.
Đương nhiên, ông sẽ khó chịu một chút có phải không nào? Vì Nhất Diệp khó chịu thì khó chịu mà. Chút khó chịu này mà cũng không chịu được thì ông còn là Hồng Tà sao?
Lệ Vô Nhai dùng kế khích tướng.
- Làm đi.
Hồng Tà vỗ lên bàn một cái.
- Nhẹ thôi.
Diệp Phàm vội vàng nói, tuy nhiên, đã khuya rồi, tiếng răng rắc vang lên, chiếc bàn nhỏ và cả chén rượu đổ thành một đống đổ nát dưới đất.
9 giờ sáng ngày hôm sau, hai người Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung mỗi người xách một cặp da chạy thẳng đến Uỷ ban Quốc tư.
- Lão ca, hôm nay có lẽ có một trận khẩu chiến đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Thế thì vừa khéo, ta cũng đang muốn xem xem trình độ mồm mép của lão đệ đây.
Cái Thiệu Trung cười ha hả.
- Không phải xem tôi, hai chúng ta không ai không tránh nổi đâu.
Diệp Phàm nói lại.
- Đâu thể như thế, cậu là người đứng đầu, lần này ta đến chỉ là “góp vui” thôi.
Cái Thiệu Trung cười vẻ trên nỗi đau của người khác.
Phòng họp không lớn, Uỷ ban Quốc tư có Cao Nhất Thiên là người đứng đầu, Phó Chủ nhiệm Vạn Nhất Hùng là phó và còn có 3 người làm thư ký.
Còn 3 tập đoàn, Hoành Khồng là Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung.
Cơ khí TQ là Nạp Mãi Đề Lâm và Kiều Báo Quốc.
Điện khí Tây Nam là Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn.
Những người khác Diệp Phàm đều biết, chỉ có Cố Hữu Toàn thì Diệp Phàm tương đối xa lạ. Mắt chim ưng đảo qua ông một lượt, phát hiện người này có lẽ khoảng 50 tuổi.
Hôm nay mặc một bộ vét kiểu La Mông, khuôn mặt hơi giống với Cố Phong Sơn, chỉ có điều cằm dưới hơi nhọn hơn một chút.
Và Diệp Phàm phát hiện, Cố Hữu Toàn cũng đang lén nhìn mình. Có lẽ trong lòng cũng nghĩ như mình chăng.
Trong phòng đặt một chiếc bàn hội nghị hình tròn, ngồi ở chính giữa là hai đồng chí Cao Nhất Thiên và Vạn Nhất Hùng. Thư ký viên ngồi ở góc phía sau lưng.
Ngồi hai phía trái phải của bàn là Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung, phía dưới nữa là Ô Vân Sơn và Cố Hữu Toàn, ngồi phía bên phải là Nạp Mãi Đề Lâm và Kiều Báo Quốc. Nhìn vẻ ngoài cảm giác như là một cuộc họp quốc tế.
- Đều đã đến đủ cả rồi thì bắt đầu thôi.
Cao Nhất Thiên đảo mắt qua một lượt, nói,
- Hôm nay triệu tập mọi người tới đây là vì gần đây trên Bộ cũng đã lo lắng.
Đó là ba tập đoàn lớn các anh có thể thống nhất được hay không, cụ thể thì Đại quy hoạch Hoành Không đang tiến hành, đưa Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam nhập vào trong hạng mục của Đại quy hoạch Hoành Không.
Làm như thế, một là quy mô được lớn hơn, hai là mọi người cũng có thể hỗ trợ cho nhau. Cạnh tranh thị trường ngày càng ác liệt như ngày nay, đi theo con đường quy mô hoá xí nghiệp hoá là tất yếu. Tuy ở trong nước, 3 tập đoàn các anh cũng xem như là những nhà máy đứng đầu cả nước về ngành nghề này, so sánh về quy mô cũng không phải là nhỏ.
Nhưng, so với những nhà máy lớn cùng ngành nghề trên thế giới, các anh còn kém rất xa. Nếu trong khi cạnh tranh gặp phải những nhà máy lớn như thế thì căn bản các anh không có bất kỳ ưu thế nào.
Hiện tại trên cơ sở có tài nguyên lớn nhất, lợi dụng kết hợp ưu thế của các anh như thế nào cũng là một vấn đề mà Bộ luôn phải suy nghĩ.
Bởi vì, ba nhà máy các anh cùng ở trên một tỉnh, đây là một ưu thế. Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ ban đầu của Bộ, không phải trực tiếp quyết định gì cả.
Thực sự phải đi đến thống nhất thì còn phải do những người chịu trách nhiệm của 3 nhà máy các anh ngồi lại bàn bạc với nhau.
Xem xem thống nhất như thế nào, mà Đại quy hoạch Hoành Không chính là một thời cơ.
Sự khởi đầu của Cao Nhất Thiên vẫn có hàm ý nghiêng về Tập đoàn Hoành Không, chỉ có điều là không quá rõ ràng mà thôi. Vị trí thân phận của ông ta lúc này chỉ có thể nói được như vậy.
- Không sai, việc của các anh đều đã đưa lên Uỷ ban Trung ương rồi. Tuy vẫn chưa quyết định, nhưng các đồng chí trên Bộ cũng đều đã nói. Bây giờ điểm mấu chốt là ở 3 tập đoàn các anh. Các đồng chí phía dưới các anh bàn bạc.
Vạn Nhất Hùng bổ sung một câu.
- Trên thế giới đã đi theo hướng nhà máy hoá, tập đoàn hoá, nhưng tình hình của chúng ta không giống như bọn họ.
Cố Hữu Toàn nổ phát pháo đầu tiên.
- Không giống họ, không giống họ như thế nào. Bí thư Cố, tôi chưa thấy có gì không giống trong đó. Ý của Bộ cũng là tốt cho 3 tập đoàn chúng ta, còn với tình thế trước mắt, hợp nhất có lợi cho sự việc cùng nhau phát triển của 3 tập đoàn.
Diệp Phàm nói, đương nhiên là phản ứng lại.
- Hợp nhất, hợp nhất như thế nào. Nói thẳng một câu, bây giờ Tập đoàn Hoành Không các người đang cậy thế lớn tiếng mà thôi.
Cố Hữu Toàn “hừ” nhạt một tiếng nói.
- Bí thư Cố, ông nói như thế tôi thật khó hiểu? Cái gì mà cậy thế to mồm?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất đơn giản mà, Đại quy hoạch Hoành Không bây giờ thế đang rất lớn. Cái gì mà 2 tỉnh 3 khu cùng phát triển.
Còn trình lên trên xin hạng mục công trình trong điểm nữa. Mà gần đây nhân dân ở tỉnh Thiên Vân cũng đều bàn tán về Đại quy hoạch Hoành Không, ti vi, mạng cũng đều coi đây là chủ đề nóng.
Thậm chí có người còn lập thành tổ chuyên gia nghiên cứu về Đại quy hoạch Hoành Không. Đây chẳng phải là thanh thế rất lớn hay sao?
Còn trên thực tế thì sao? Tôi thấy chẳng ra gì cả? Hãy nói về hiệu quả đi, năm ngoái các anh kiếm được bao nhiêu tiền, đóng thuế cho nhà nước được bao nhiêu?
Ô Vân Sơn phối hợp ăn ý với Cố Hữu Toàn “hừ” nhạt nói.
- Không thể đem việc này ra làm đề tài để nói đến được, Tập đoàn Hoành Không chúng tôi tuy lợi nhuận năm ngoái tạo ra không bằng các anh.
Thậm chí còn rất ít, nhưng, so với năm kia và thậm chí là cả chục năm nay thì là đã có một bước tiến rất lớn rồi.
Hơn nữa, các anh cũng đã nói, ưu thế phát triển của chúng tôi rất lớn. Chẳng phải nói gì, năm ngoái tập đoàn chúng tôi đã thu hút đầu tư lên đến cả trăm tỷ.
Vượt qua tổng đầu tư của nhà nước vào Tập đoàn Hoành Không trước kia. Các anh có khoản lớn như vậy không?
Mà tất cả việc kiến thiết này đang được tiến hành, tuy năm ngoái không có cách nào để có hiệu quả ở những phương diện nay, nhưng một khi hoàn thành việc kiến thiết, hiệu quả to lớn sẽ xuất hiện ngay.
Cho đến lúc đó, tôi có thể đoán được, lợi nhuận của Tập đoàn Hoành Không chắc chắn sẽ không kém hơn các tôi. Thậm chí, vượt qua các anh cũng chỉ là việc sớm muộn.
Diệp Phàm đương nhiên cũng ngạo mạn liếc nhìn mấy người kia nói,
- Hơn nữa, một khi việc đệ trình xin hạng mục công trình trọng điểm quốc gia 115 thành công.
Sự hỗ trợ của nhà nước đối với Tập đoàn Hoành Không chúng tôi sẽ mang tính liên tục và rất lớn. 3 tập đoàn xác nhập, cũng là muốn để cho 2 tập đoàn các anh được nằm trong khung có thể nhận được sự ủng hộ đó của nhà nước.
- Chúng tôi không thiếu.
Cố Hữu Toàn “hừ” một câu.
- Đồng chí Diệp Phàm nói đương nhiên là tốt đẹp, tuy nhiên, nếu thực sự việc đại phát triển của Tập đoàn Hoành Không được thực hiện, không phải mấy năm là có thể làm được.
Trước hết các anh phải trả hết được món nợ mấy chục tỷ đang gánh trên lưng đã. Chỉ vấn đề này thì các anh cũng đã mất không ít năm rồi chứ đừng nói đến phát triển.
Đồng chí Diệp Phàm nói chúng tôi có thể được hưởng sự ủng hộ to lớn của nhà nước đối với Đại quy hoạch Hoành Không. Nhưng, có lẽ sự ủng hộ này chưa đến thì ngược lại món nợ của các anh lại “ủng hộ” chúng tôi trước rồi ấy chứ có phải không?
Nạp Mãi Đề Lâm liền hướng vào Diệp Phàm nói, lão đúng là tinh quái, nói là trúng ngay đích.
- Ha ha, Bí thư Nạp. Trả nợ đó là phải giải quyết cho việc trước kia. 3 tập đoàn xác nhập cũng không thể đem toàn bộ số nợ này để đổ lên đầu các anh được có phải thế không nào? Chuyển một phần thì còn có thể. Là một tập đoàn xác nhập, các anh cũng không thể chỉ cần được ủng hộ mà lại không ủng hộ lại chúng tôi được có phải thế không nào?
Nếu Tập đoàn Hoành Không không phát triển được thì các anh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Các anh có thể làm giảm đi gánh nặng của Tập đoàn Hoành Không, thì chẳng phải sẽ thuận lợi phát triển hay sao.
Đại quy hoạch Hoành Không là do Tập đoàn Hoành Không tạo ra, đương nhiên phải xây dựng cơ sở dựa trên Tập đoàn Hoành Không làm chủ đạo.
Cái Thiệu Trung cười nhạt mấy tiếng.
- Trợ lý Cái nói cũng còn có lý một chút, dù muốn xác nhập, đương nhiên là giúp đỡ lẫn nhau dưới cơ sở được hưởng những chính sách và tiền ủng hộ của Đại quy hoạch Hoành Không có phải thế không nào?
Đương nhiên, sự giúp đỡ này cũng phải có tỷ lệ có phải không nào? Tập đoàn Hoành Không nếu ở vị trí trung tâm của 3 tập đoàn, đương nhiên là phải đảm nhiệm trách nhiệm là “anh cả”.
Còn việc nhà máy xác nhập nằm trong khung của Đại quy hoạch Hoành Không và sự phối hợp của 2 địa phương. Đương nhiên cũng phải lấy Tập đoàn Hoành Không làm chủ, về điểm này chúng tôi cũng đã hiểu.
Nếu để chúng tôi làm chủ đạo, như thế một là không phù hợp với nguyên tắc thành lập ban đầu của Đại quy hoạch Hoành Không, hai là, hai địa phương Giang Hoa và Hạng Nam cũng không thể nào nghe theo chúng tôi.
Mà trong đó còn liên quan đến vấn đề vị trí cán bộ ở địa phương. Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam chúng tôi đều là trực thuộc Bộ quản lý.
Mà hai địa phương Hạng Nam và Giang Hoa là trực thuộc sự quản lý của tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Chỉ có cán bộ có liên quan của 2 tỉnh mới có quyền quản lý hai địa phương này.
Kiều Báo Quốc nói.
Chân mày của Nạp Mãi Đề Lâm lập tức nhăn lại. Còn vẻ mặt của Ô Vân Sơn và Cố Hữu Toàn càng thêm căng thẳng.
Tuy lời nói của Kiều Báo Quốc có vấn đề yêu cầu đàm phán phân chia với Tập đoàn Hoành Không, nhưng cũng ngầm chỉ ra 3 tập đoàn xác nhập Tập đoàn Hoành Không không thể không làm lão đại được.
Đương nhiên, bọn họ cũng hiểu mối quan hệ Kiều – Diệp. Hiện tượng này nếu bàn thì bọn họ có quan hệ cũng là bình thường. Nhưng trên bàn đàm phán nếu Kiều Báo Quốc phát ngôn thì sẽ mang tiếng là ăn cây táo, rào cây sung.
- Đồng chí Báo Quốc, lời nói của anh nói ra tôi thây có chút không thông.
Cố Hữu Toàn lại bắt đầu phản pháo Kiều Báo Quốc.
- Có gì mà không thông, nhìn từ xu hướng trong nước và quốc tế, xác nhập là một tất yếu.
Tăng cường sức cạnh tranh trọng tâm, không mở rộng quy mô không nâng cấp thì nhất định sẽ không được. Bộ đưa ra kiến nghị này cũng là đứng trên góc độ phát triển của 3 tập đoàn chúng ta.
Xuất phát từ đại cục, kiến nghị này thực sự là phù hợp với hiện trạng của 3 tập đoàn chúng ta.
Kiều Báo Quốc phản kích lại Cố Hữu Toàn.
- Không sai, gần đây tôi đã đi thành phố Tân Môn. Việc xây dựng mở rộng cảng Tân Môn đã được phê duyệt, đến lúc đó nhà máy tham gia cạnh tranh không ít.
Mà ở Tân Môn có hơn 100 nhà máy trong 500 nhà máy phát triển nhất thế giới cử đại diện trú tại đó.
Bọn họ lẽ nào không muốn có được một “chén canh” hay sao? Còn khi cạnh tranh thì quy mô sẽ là một cơ sở lớn.
Mất đi quy mô thì căn bản chúng ta sẽ không thể tiến được vào vòng 2 của việc cạnh tranh, nói gì đến cạnh tranh thành công.
Trước mắt mà nói, cửa cảng cần một lượng lớn thiết bị máy móc, nếu 3 tập đoàn chúng ta xác nhập.
Tạm thời mà nói, ít nhất Tập đoàn Hoành Không và Cơ khí TQ có thể liên kết tham gia cạnh tranh. Nếu chỉ là liên kết thì sẽ quá rời rạc, sẽ để cho người ta một cảm giác không có áp lực.
Vì thế, xác nhập mới là quan trọng.
Việc xác nhập này không phải là đem Cơ khí TQ xác nhập vào Tập đoàn Hoành Không, trở thành công ty con của Tập đoàn Hoành Không.
Mà là đưa Cơ khí TQ nhập vào Đại quy hoạch Hoành Không, Ban Quản lý được thành lập do Đại quy hoạch để cùng quản lý những tập đoàn trực thuộc và khu vực hành chính.
Mà gần đây Tập đoàn Hoành Không đang thương lượng với hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam thành lập Khu kinh tế Hoành Không. Một khi được thành lập, đương nhiên nó sẽ trở thành một…
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Cố Hữu Toàn rất vô cớ cắt ngang câu nói của Diệp Phàm, nói:
- Cái gì, thành lập Khu kinh tế Hoành Không, vừa chẳng phải là nói Đại quy hoạch Hoành Không, cái gì mà Khu kinh tế Hoành Không, chúng tôi chưa từng nghe qua.