Quan Thuật

Chương 3353: Động thủ




- Đã kiểm tra rồI, chúng ta biết tên Cái Phi Dương đó, có hai đệ tử trẻ tuổi khác là đệ tử phái Hoa Sơn.
Nhưng còn có một lão già tóc dài chúng ta không biết là ai? Hơn nữa, chúng ta cũng không biết được bản lĩnh ra sao.
Đường Thành nói:
- Hơn nữa, hiện giờ quan trọng là không hiểu mục đích của hắn đến thủ đô làm gì? NgườI ta đi lại ở khắp nơi, cũng không thể bắt bọn họ lại có đúng không?
- Haha. Tiêu Sắt Nhất dù thế nào cũng không dám làm bậy lần nữa đâu. Dù sao hắn cũng là người của phái Hoa Sơn.
Nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Phái Côn Lôn có Võ Vệ Sơn, phái Vũ Đường có Dương trưởng lão thần bí, mà phái Hoa Sơn theo lý mà nói ngày xưa là môn phái lớn cùng với hai phái kia, sao lại chỉ có một cao thủ Tiêu Sắt Nhất.
Mấy năm trước không qua được cảnh giới Tiên thiên, hiện giờ mặc dù là đột phá vào được Tiên thiên nhưng cũng chỉ là đệ tử Tiên thiên tầng thứ nhất mà thôi.
Chẳng lẽ phái Hoa Sơn thật sự không có cao thủ?
- Không hẳn là vậy. Phái Hoa Sơn cũng là môn phái võ lâm có nội tình phức tạp, không có khả nana là không có cao thủ.
Tiêu Sắt Nhất chúng ta biết là một trong các cao thủ. Giống như các môn phái lớn đều có các cao thủ không lộ diện.
Phải chờ đến khi nguy hiểm liên quan đến sự tồn vong của môn phái mới xuất hiện, giống như Tàng Thư Lâu phái Võ Đang cũng là một tên đáng sợ.
Hồng Tà nói.
- Trước kia, mặc dù chúng tôi được mệnh danh là ba ác nhân trong mười một người
Thật sự, đây chẳng qua là danh hiệu trên giang hồ gọi thôi, trong giới võ thuật truyền thống của Trung Hoa này, những người đó mới là những người mạnh thật sự.
Ngươi xem, chúng ta cũng không có cách nào làm lay động vị trí của những môn phái lớn này, hơn nữa, họ thường coi thường những người lưu lạc trong giang hồ như chúng ta.
- Chứng minh rằng ngay cả những môn phái lớn, hiện tại càng có thể vẫn có cao thủ.
Hồng tà nói.
- Hồng Lão Tà, bây giờ lại khiêm nhường như thế?
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Đây là sự thật, không phải ta khiêm tốn. con người tôi tuy rằng có chút không đứng đắn, nhưng dù có không đứng đắn cũng phải tìm hiểu nộI tình bên trong. Nếu không tôi lại không biết vì sao tôi chết, có thể là vì gặp phải người của đại môn phái nào đó.
Hồng Tà nói.
- Uy lực của môn phái chính là ở nhân mã đông đảo, hơn nữa, cao thủ ở các cấp bậc đều có.
Từ giai đoạn hai đến Tiên thiên đều có. Hơn nữa, nếu chúng ta tấn công bọn họ, bọn họ còn có thể liên thủ nổi dậy.
Đây chính là lý do vì sao các đệ tử của các môn phái khi ra ngoài không ai dám vi phạm quy định. Song quyền khó địch tứ thủ, người ta mà cùng đánh, chúng ta cũng khó thừa nhận.
Lệ Vô Nhai nói.
- Có phải Tiêu Sắt Nhất đã phát hiện sự đề phòng của chúng ta, cho nên, tạm thời vẫn trong giai đoạn chờ đợi.
Ví dụ, chúng ta mai phục cũng rất dễ bị phát hiện. đối mặt với uy lực của súng ống hiện đại, Tiêu Sắt Nhất cũng có chút rụt rè.
- Hay là chúng ta phòng bị mọi mặt, chờ Tiêu Sắt Nhất đến để gậy ông đập lưng ông, thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Cách này hay.
Hồng Tà vỗ đùi cười nói, Đường Thành và Lý Cường lập tức đi ra ngoài sắp xếp.
Để cho chắc chắn, Phí Thanh Sơn, Vương Nhân Bàng đều tới để tăng cường thực lực. Nhưng, hai người đều đã cải trang nên không sợ bị Tiêu Sắt Nhất phát hiện ra.
Trời lặng lẽ về đêm.
Mấy bóng đen thân thủ nhanh nhẹn tiến vào Hồng Diệp Bảo.
- Nhỡ kỹ, chúng ta phải khống chế vợ con tên Diệp Phàm trước rồi mới nói điều kiện sau.
Bóng đen hừ lạnh nói.
- Hiểu rồi.
Có người nhỏ giọng đáp lại.
- Các vị, đêm hôm vào Hồng Diệp Bảo muốn làm gì?
Đang lúc sắp tản ra bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Tiêu Sắt Nhất quay đầu lại nhìn, phát hiện hóa ra là Diệp Phàm. Người này quả thật đúng là lớn mật, dám một mình đứng trước một đám người.
- Tôi tới để lấy lại đồ của mình.
Tiêu Sắt Nhất liền trở nên thoải mái.
- Đồ của ông? Cái gì là của ông? Nơi này là Hồng Diệp Bảo, là nhà của Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm hừ lạnh.
- Cậu quên rồi sao? Cái hòm kia chính là do cậu cướp đi từ tay tôi. Lúc đó nếu không có cái tên đầu to xấu xí kia ra tay. Chỉ dựa vào mình cậu… thật là không biết trời cao đất dầy?
Vẻ mặt Tiêu Sắt Nhất tràn ngập sự coi thường và khinh miệt.
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi tản ra chung quanh ở phía sau để làm nhiệm vụ canh gác.
- Cái hòm đó là của Sửu Vô Đoan, có liên quan gì đến ông. Ông vốn dĩ cũng là cướp đi từ tay chúng tôi. Diệp Phàm tôi lại đồ của mình thì có gì là sai?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Diệp Phàm, đã muộn thế này sao còn chưa ngủ?
Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh của bánh xe, hai tên đệ tử đang định tiến lên động thủ. Tiêu Sắt Nhất khoát tay:
- Không cần, làm cho bọn họ đi đi, hai tên tàn phế thôi.
Hồng Tà và Lệ Vô Nhai lăn xe tới.
Nhưng hai người vừa đến, đã bị các đệ tử phái Hoa Sơn vây quanh.
- Ngươi… các ngươi là ai? Muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Phàm, chạy đi báo động mau.
Hồng Tà này còn muốn chơi đùa người khác một chút, phát hiện có người vây quanh, bộ dạng của ông ta vô cùng kich động kêu lên.
Đường Thành và Vương Nhân Bàng trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thiếu chút nữa là cười ra thành tiếng.
- Không thể ngờ được Hồng Tà rất biết đóng kịch.
Vương Nhân Bàng nói thầm.
- Bẩm sinh đấy.
Đường Thành nhỏ giọng cười nói;
- Lão già này, có người bị đùa muốn chết rồi.
- Báo được không? Lão tàn phế, nói thật cho ta biết, nếu không…
Câu nói của Tên đệ tử phái Hoa Sơn còn chưa xong, một tiếng kêu giòn vang.
Tên này biểu diễn một màn bay người trên không, người đập vào thân cây ở hậu viên nhà Diệp Phàm, miệng phun máu tươi…
Nhất thời, Tiêu Sắt Nhất hai mắt trợn tròn.
- Lão tàn phế, giấu nghề hả.
Tiêu Sắt Nhất hừ nói, cũng không xem Hồng Tà là cao thủ hạng nhất.
Rầm…
Hồng Tà ngồi xe lăn tung một quyền thẳng đến bụng Tiêu Sắt Nhất, Tiêu Sắt Nhất cũng một quyền xông tới.
Bởi vì lão Tiêu rất muốn nghe tiếng xương vỡ vụn của lão tàn phế râu ria xồm xoàm này.
Nhưng, giết giết…
Tiêu Sắt Nhất liên tục lui vài bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhất thời, đồng tử co rút lại, cả người sững sờ.
Bởi vì chính mình mới là người bị đánh.
Thế giới này làm sao vậy?
Một tên tàn phế cũng có thể tự nhiên đánh được một người xuống núi tự nhận là cao thủ hạng nhất trở nên thảm hại như vậy.
Hơn nữa, Tiêu Sắt Nhất cảm thấy da đầu ngứa ran, hai chân có cảm giác bị gãy. Có thể thấy được một quyền vừa rồi của lão tàn phế mạnh như thế nào.
Tiêu Sắt Nhất… không… chắc chắn là vừa rồi do mình khinh địch mà thôi. Vì thế, lần này sẽ chuẩn bị cẩn thận.
Đây là do Tiêu Sắt Nhất dùng một chút nội khí để ngưng kết cỏ cây và bùn lại với nhau.
Đừng thấy đây chỉ là cỏ và bùn, nhưng dưới sự ngưng hợp của nội khí, nó tuyệt đối cứng không thua gì sắt thép.
- Ha ha ha… đã lâu lắm rồi không như thế này.
Hồng Tà càn rỡ cười lớn, người mang theo cả xe lăn bay lên không.
Lại quỷ dị trượt qua chỗ Tiêu Sắt Nhất đang ngưng tụ bùn với cây cỏ
Nói thì chậm nhưng thật sự thì rất nhanh.
Trong chớp mắt, Tiêu Sắt Nhất cảm giác trước mắt có một bóng người đi đến, một tiếng kêu giòn vang, Tiêu Sắt Nhất phun ra một ngụm máu tươi, người bị Hồng Tà đánh bay đi đến mấy chục thước, rơi xuống trượt thêm ba bốn mươi thước mới có thể ngừng lại được.
Tiêu Sắt Nhất choáng váng rơi xuống, trên mặt dính đầy máu tươi.
Hiển nhiên, vẻ mặt của Tiêu Sắt Nhất trở nên đỏ bừng. Bởi vì vừa rồi bị ma sát như vậy, vải vóc gì cũng không thể chịu được. Đương nhiên, toàn bộ mông máu chảy đầm đìa lộ ra ngoài.
Mà Hồng Tà lạnh lùng ngồi trên xe lăn cách đó mấy chục thước trừng mắt nhìn lão Tiêu.
- Lão tàn phế, ta liều mạng với ngươi!
Tiêu Sắt Nhất bị mất mặt, không còn nhớ tới sự lợi hại của lão tàn phế nữa.
Mông này so với dung mạo còn quan trọng hơn, bị như vậy trước mặt đệ tử, còn gì mất mặt hơn?
Lúc này, Tiêu Sắt Nhất nhảy lên không cao chừng hơn mười thước. Sau đó lao xuống, quỷ dị co người lại, nhìn trên không giống như bộ dạng của một người mang bảo kiếm đâm về phía Hồng Tà.
Không khí xung quanh đều hơi ấm lên, không khí bao quanh Tiêu Sắt Nhất giống như bị cái gì bổ ra, liều mình bỏ chạy ra xung quanh.
- Người kiếm hợp nhất, tuyệt học phái Hoa sơn cũng không có gì hơn.
Hồng Tà ngẩng đầu, khinh thường nói, sau đó lại tung một quyền hướng lên không trung, giống như từ bên trong phóng ra một trái bom.
Âm thanh lần này lại không quá vang, chỉ giống như tiếng sấm rền.
ầm…
A…
Máu tươi Tiêu Sắt Nhất bắn tung tóe quanh mình cả trăm mét giống như mưa.
Còn Tiêu Sắt Nhất giống như chiếc cối xay gió bị Hồng Tà một tay quay tròn trên không, không biết bị xoay bao nhiêu vòng, sau đó hét lên ném xuống đất.
- Sư phụ!
Cái Phi Dương vừa nhìn, liều mình lao lên cứu sư phụ Tiêu Sắt Nhất.
- Cút sang một bên.
Hồng Tà hừ một cái, vung tay tát một cái khiến Cái Phi Dươngbay đi mấy chục thước, lộn người và rơi xuống đất.
Nhìn thấy Tiêu Sắt Nhất bị đánh cho tơi bời, chính lúc này, một lão già đầu tóc bù xù nãy giờ đứng nhìn không nói tiếng nào bỗng duỗi tay, nhấc cả người Tiêu Sắt Nhất đang bị thương đi.
- Hả?
Hồng Tà vừa nhìn thấy,lên tiếng, trở tung chiêu hút Tiêu Sắt Nhất trở lại, không để người mang Tiêu Sắt Nhất đi mất.
Toàn thân Tiêu Sắt Nhất đứng ở trong không trung.
Nhưng áp lực đối diện rất lớn. xe lăn của Hồng Tà rên rỉ, dưới áp lực, một tiếng răng rắc phát ra, cuối cùng gẫy vụn ra.
Cả người Hồng Tà ngồi dưới đất.
Nhưng Tiêu Sắt Nhất vẫn chậm rãi mà đi về phía Hồng Tà.
Lệ Vô Nhai vừa thấy, một bóng đen bay đến bên cạnh Hồng Tà, tung ra một chưởng, hai người cùng hợp lực để đánh lại Tiêu Sắt Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.