Quan Thuật

Chương 3377: Chắc chắn anh đã nợ tiền của người ta




- Mẹ nhà mày chứ.
Diệp Phàm tức giận đỏ mắt, vừa chuyển tay, dùng ba cỗ lực từ người Tiêu Sắt Nhất kéo ra tấn công về phía cột nước.
Thủy công đi ra, ba cỗ lực lớn lôi nước từ trong đầm lên hình thành nên một ngọn thương dài, to như chiếc đèn dầu đập về phía cột nước.
Tiếng động quái dị truyền đến.
Ngọn thương chỉ đi vào cột nước được chừng nửa mét rồi như bị một vật gì đó cứng rắn chặn lại.
Ba người Hồng Tà, Lệ Vô Nhai và Diệp Phàm dồn lực cho ngọn thương bằng nước, nhưng vẫn không thể tiến vào sâu hơn.
Nhất thời, hình như cầm cự được.
Tiêu Dương Thiên chạy nhanh qua kéo Tiêu Sắt Nhất sang bên cạnh, nhưng vừa đến chỗ cách người Tiêu Sắt Nhất mười thước, một cỗ lực truyền đến, ba~ mấy tiếng giòn tan.
Cột nước phân ra hình thành nên một bàn tay liên tục tát vào mặt Tiêu Dương Thiên, mặt mũi lão già này nhất thời sưng vù.
Cuối cùng ba~ vài tiếng, Tiêu Dương Thiên bị đạp cho bay xa cả trăm mét.
- Trả tiền cho ta…trả tiền cho ta.
Lúc này truyền đến giọng nói lần trước của cô gái kia.
Mọi người đều hướng mắt đến chỗ phát ra tiếng nói, nhất thời trợn tròn mắt.
Vẫn là cô gái đêm hôm trước, nhưng lúc này cô gái mặc một bộ quần áo giống như con gái nông thôn, trên đầu gài bím tóc, đứng trên cột nước. Giống như một long nữ vậy.
- Tiền gì mà tiền, ông đây không biết cái gì cả.
Diệp Phàm mắng.
- Trả tiền cho ta…
Cô gái căn bản không phản ứng Diệp Phàm, vẫn tiếp tục nói câu đó.
- Cô gái, cô phải nói rõ một chút, chúng ta không biết tiền gì cả.
Hồng Tà trên đầu bốc khói trắng, thở hổn hển nói.
- Trả tiền cho ta…
Cô gái hình như tức giận, đá một chân xuống cột nước. Nhất thời, cột nước tản ra, giống như hoa trên trời tung bay xuống.
Ba~…
Nhất thời đám người Diệp Phàm đều bị ướt sũng. Vẫn là ba cỗ lực lớn hợp lại, dùng tám thành công lực để tấn công lại, nếu không, tất cả mọi người đều đã bị thương.
- Trả tiền cho ta…
Cô gái tiếp tục hỏi, bọt nước vẫn tiếp tục bắn lên mọi người.
- Ha ha, cô gái này thật kỳ lạ. Hình như vẫn còn thủ hạ lưu tình đối với mấy người, ta nói này Diệp Phàm, có phải ngươi nợ tiền cô ta thật hay không?
Lúc này truyền đến tiếng cười nói của Lô Định Tông, hơn nữa khẩu khí còn như thể đang vui mừng trước nỗi đau của người khác vậy.
- Tiền bối, mau giúp một tay, nếu không, chúng tôi chắc mệt chết với cô gái này.
Diệp Phàm vội nói.
- Rốt cuộc ngươi có nợ tiền của cô ta không?
Lô Định Tông tiếp tục cười hỏi.
- Nợ cái gì mà nợ, tôi có tỷ mấy, đâu nợ tiền cô ta, đúng là vớ vẩn mà.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng là kỳ lạ, thôi được rồi, ta giúp cậu một phen. Sự trợ giúp này có thể sẽ tổn thất một thành hồn khí của ta.
Lô Định Tông thở dài.
Một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, Diệp Phàm nhất thời cảm giác được trên người mình tràn ngập sức mạnh. Lần này đã dung hợp kình lực của Lô Định Tông.
Diệp Phàm một lần nữa ngưng tụ dồn lên ngọn thương nước, ba~ một tiếng.
Lần này đã hiệu quả, quanh mình không khí đều đang run rẩy. Ngọn thương nước thế như chẻ tre, xuyên thấu lên cô gái đang đứng lên cột nước mà đi.
Rầm…
Diệp Phàm một chưởng đập qua, cột nước nhất thời bị đánh tan, con cô gái kia phải lui lại mấy chục bước.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia sợ hãi, sau đó quay đầu lại, rồi theo cột nước định tấn công lại.
- Ngươi đánh ta, huh u… ngươi đánh ta, ta phải tìm người ca ca tốt kia…
Cô gái bỗng khóc lên.
Cuối cùng một chưởng đập vào mặt mà đến.
Tiếng rầm lớn vang lên, cô gái bị đánh cho lui lại mấy trăm mét đập vào vách đá sau thác nước. Cô gái kêu khóc nói:
- Trả tiền cho ta…ngươi đánh ta, ngươi là người xấu, ta muốn tìm người ca ca tốt…
Sau mấy phút, không thấy bóng người đâu cả.
- Đúng là vớ vẩn, tiền gì mà tiền, vớ vẩn…
Diệp Phàm vuốt tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ.
- Khụ khụ… Diệp tiên sinh, có nhiều không, phái Hoa Sơn chúng tôi vẫn còn tiền, có thể góp cho cậu mượn…
Tiêu Dương Thiên ho khan vài tiếng, hỏi.
- Ông nghĩ tôi giống một con nợ lắm sao?
Diệp Phàm có chút buồn bã nói.
- Diệp tiên sinh đương nhiên không thiếu tiền, lần trước không phải vừa lấy đi ba trăm triệu từ phái chúng tôi hay sao?
Tiêu Thanh Hồng châm chọc nói.
- Đó là vì các người đáng phải trả như vậy mà, nếu không phục thì lúc nào chúng ta luận bàn chút là được.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Tiêu Thanh Hồng sửng sốt, liền im miệng, mọi người của phái Hoa Sơn đều lộ vẻ phẫn nộ.
- Được rồi Thanh Hồng, đừng nói đến chuyện cũ nữa.
Tiêu Dương Thiên cười nói.
Đợi đến lúc vết thương của Tiêu Sắt Nhất tốt hơn một chút thì trời đã sáng rồi.
Hai bên cùng hẹn hai tháng sau sẽ đi Đại Tuyết sơn, Diệp Phàm sau đó trở về khách sạn.
- Quá kiêu ngạo, tên này kiêu ngạo quá mức rồi.
Tiêu Tuế Tùng phẫn nộ nói.
- Kẻ nào nắm đấm mạnh thì kẻ đó có đạo lý, thử nghĩ xem, trong phái chúng ta liệu ai có thể đánh thắng được cô gái ngốc kia?
Tiêu Dương Thiên hừ lạnh nói.
- Chẳng có ai cả, cô ta quá lợi hại. Diệp Phàm hợp lực của hai lão già mới đánh thắng được. Cô ta rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào chứ, thật đáng sợ.
Cái Phi Dương bộ dáng phát hoảng nói.
- Đúng vậy, người ta có thể đánh thắng cô gái đó nên còn có “tư cách” để mà kiêu ngạo. Hai lão già đi theo Diệp Phàm các người cũng biết lai lịch rồi đấy, chúng ta một chọi một cũng chưa chắc đã thắng. Còn về cô gái ngốc kia, tôi nghi không chỉ là đạt tới Tiên thiên đại viên mãn đâu.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Chẳng lẽ là bán niệm khí?
Tiêu Sắt Nhất hỏi.
- Rất có thể.
Tiêu Dương Thiên nói.

- Cô ta rốt cục là từ đâu đến, đúng là quá kỳ lạ.
Diệp Phàm vừa ngồi xuống ghế trong đại sảnh liền buồn bực hỏi.
- Cậu thật sự không nợ tiền cô ta chứ?
Hồng Tà cũng dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn Diệp Phàm.
- Tôi nói này hai vị, đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, không phải tôi đã nói nhiều lần rồi sao?
Diệp Phàm thực sự có chút khó chịu.
- Đúng là kỳ lạ, một cô gái Hàn Quốc, thân thủ cao như vậy, còn ngốc nghếch nữa chứ. Sao lại lợi hại hơn cả chúng ta nhỉ? Diệp Phàm không nợ tiền rồi, không phải nợ tình chứ?
Lệ Vô Nhai nói.
- Tôi sẽ coi trọng cô gái ngốc này…tôi nói này Lệ tiền bối, ông dùng ánh mắt gì vậy?
Diệp Phàm nhất thời phát hỏa.
- Ha ha, cô gái này trông cũng không ra sao cả…bị cô ta dính vào như vậy thì cũng phiền toái đấy. Cũng may mà có hai chúng tôi ở đâu, nếu không không biết đã có kết quả gì rồi.
Hồng Tà nói.
- Chắc Lô Định Tông cũng tương trợ cậu chứ, nếu không, ba chúng ta chắc cũng không đủ tầm. Cô ta ít nhất cũng phải đạt đến bán niệm khí, trên đời này xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy, đúng là quỷ dị.
Lệ Vô Nhai thở dài.
- Ừm.
Diệp Phàm gật đầu.
- Quả nhiên như vậy.
Hồng Tà thở dài, vẻ mặt khá buồn bực.
Vào ngày trôi qua, tất cả mọi thứ đều bình an.
Mà Kiều Báo Quốc vội dẫn đoàn trờ về, hơn nữa đồng thời lấy được đơn hàng hai tỷ. Đương nhiên, Kiều đại anh hùng trở về đã nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh.
- Khoe khoang cái gì chứ?
Ô Vân Sơn của Điện khí Tây Nam hừ lạnh nói, vẻ ghen ghét hiện rõ trên khuôn mặt, ai cũng có thể nhìn ra.
- Người ta có tư cách để khoe khoang mà, lần này Cơ khí TQ và Tập đoàn Hoành Không liên thủ giành được đơn hàng hai tỷ. Mà Cơ khí TQ chiếm 60%, lấy về đơn hàng 1,6 tỷ. Chỉ với số tiền đó thôi cũng đủ để bọn họ sản xuất một thời gian rồi. Cơ bản hoàn thành nhiệm vụ một quý của Cơ khí TQ.
Tôi thấy liệu có phải dính đến tập đoàn Hoành Không hay không? Tuy rằng bề ngoài đó là công lao của Kiều Báo Quốc. Trên thực tế tôi thấy căn bản là không phải, nghe nói bên Tân Môn đầu tiên đã đặt đơn hàng mấy trăm triệu cho tập đoàn Hoành Không. Bởi vì, Hạng Nam trước kia chính là thành phố chi viện của Tân Môn. Hiện tại Hạng Nam quy về khu kinh tế Hoành Không, đương nhiên Khu kinh tế được lợi. Cha của Lam Tồn Quân ở cảng Tân Môn, cha dùng quyền lực để cho con lập chiến tích là chuyện bình thường mà.
Ô Vân Sơn nói.
- Chiến tích lần này không trực tiếp rơi lên người Lam Tồn Quân, phỏng chừng Khu kinh tế nhất định sẽ bù đắp cho y. Sẽ ủng hộ Lam Tồn Quân ở một phương diện khác.
Cố Hữu Toàn nói.
Sau khi Kiều gia đại viện nhận được tin tức này đương nhiên cũng vui mừng. Vợ của Kiều Báo Quốc là Tô Hương Linh vừa về nhà đã thông báo tin này cho mọi người.
- Nhìn thấy không, Báo Quốc vừa xuống đã đánh được một trận đẹp rồi.
Vợ Kiều Viễn Sơn – Diệp Dung cười nói.
- Ừ, tuy nhiên, cũng không thể vì thế mà lên mặt được. Mà phải tiến thêm một bước nữa.
Kiều Viễn Sơn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.
- Cái ông này, vẫn cứ cái giọng đấy. Báo Quốc giành được thành tích thì ông cũng được nở mày nở mặt chứ sao. Phải cổ vũ nó mới đúng chứ.
Diệp Dung có chút bất mãn nói.
- Bà thì biết cái gù, chuyện lần này Diệp Phàm đã chiếu cố nó rất nhiều.
Kiều Viễn Sơn hừ nói.
- Ba, lần này là Báo Quốc dẫn đội đi mà. Diệp Phàm ở tổng bộ chứ không đi Tân Môn, tại sao lại nói cậu ấy giúp đỡ chứ?
Tô Hương Linh nói.
- Không đi Tân Môn, lúc nó đi phải để cho con nhìn thấy à? Con có biết Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Phong là cha của Lam Tồn Quân, bạn tốt của Diệp Phàm không? Được rồi, không nói nữa.
Kiều Viễn Sơn khoát tay nói.
- Viên Sơn, vậy ông không được bạc đãi Diệp Phàm. Trước kia chúng ta có thành kiến với nó, hiện tại đã là người một nhà, phải giúp nó mới được. Nó cũng không dễ dàng, từ một người không có bối cảnh mà có được ngày hôm nay, thật không dễ dàng gì.
Diệp Dung nói.
- Về sau, hai anh em nó còn phải giúp đỡ lẫn nhau.
- Đúng vậy, ba.
Tô Hương Linh cũng nói xen vào.
Sự “bày tỏ” của Kiều gia đại viện không lâu sau đã đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.