- Cần quần làm gì?
Lang Phá Thiên khó hiểu liền hỏi.
- Nói bé thôi, nói nhiều như vậy làm gì, mau đi đi.
Diệp Phàm hở nửa bên mặt vào khe cửa hừ nói.
- Khà khà, xong việc rồi?
Lang Phá Thiên nhìn thấy hai mắt liền đổi màu, nhưng lại hỏi:
- Tôi nói này Diệp Phàm, anh không chiếm đoạt cô ấy chứ? Phiền to đấy anh định rước cái phiền vào người hay sao?
- Vớ vẩn, tôi giúp cô ra đột phá có phải đánh nhau đâu. Hơn nữa, lại không dám nặng tay đánh cô ta bị thương. Cho nên, cứ như vậy mà xé quần áo cô ta.
Diệp Phàm nói với vẻ đứng đắn.
- Vậy xé như thế nào?
Lang Phá Thiên kì lạ hỏi.
- Xé cho nhau thôi, có cách, tôi đâu đại mất mặt rồi. Nhưng, hiện tại cô ấy đột phá đến 8 đẳng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể, từ 5 đẳng đến 8 đẳng, bay cũng khó mà lên được.
Lang Phá Thiên liền ngây người ra.
- Cơ thể của cô gái này rất đặc biệt, nên cũng phải dùng cách đặc biệt để giúp cô ấy đột phá. Nếu không, tôi cũng không gây áp lực lâu thế đâu. Một người 5 đẳng đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Hiểu rồi, cơ thể của cô ta đặc biệt, còn anh thì dùng cách đặc biệt. Cuối cùng quần áo của hai người đều rách, đây là cách làm hại đặc biệt đấy. Tôi đi lấy quần áo đây.
Lang Phá Thiên nói xong câu này còn nhanh hơn thỏ, nhưng vẻ mặt đúng là rất đen tối.
Một lúc sau đã lấy được quần áo.
- Áo của tôi cho anh mặc, còn Lãnh Băng Băng cứ mặc đại một bộ quân trang nữ. Nhưng Diệp Phàm anh gặp phiền phức rồi.
Vẻ mặt của Lang Khiến Thiên vừa kì lạ vừa vui như nhìn thấy người khác gặp tai họa.
- Phiền cái rắm ấy! Tôi mà sợ à?
Diệp Phàm còn lợi hại hơn, loảng xoảng đóng cửa lại.
- Mặc vào đi, chuyện này, tôi không giải thích rõ với cô được. Nói thế này đi, tôi muốn giúp cô đột phá...
Diệp Phàm nói ra nguyên nhân.
- Hôm nay, miệng lưỡi anh có dẻo đến mấy cũng đừng hòng mà lừa được tôi, anh là đồ khốn, tôi còn chưa cho anh hôn, anh đã làm rồi, anh là tên khốn nạn. Tôi đá chết anh.
Lãnh Băng Băng xông lên.
Diệp Phàm điểm nhanh điểm huyệt cô ta khống chế trong một khoảng thời gian, mấy phút sau có thể tự hóa giải. Phiền Phàm nhanh chóng mặc quần áo rồi ra ngoài.
- Mặc kệ cô ta sao?
Lang Phá Thiên rụt cổ hỏi.
- Lo thế nào đây? Tình hình bây giờ đi nhanh cho thoát. Chuyện sau đó anh sử lý tốt là được. Tôi đi trước còn phải đến núi Võ Đang, phiền rồi!
Diệp Phàm vừa nói xong vội vàng đi.
- Hả, Diệp Phàm, chậm thôi, chúng ta cùng đi.
Lang Phá Thiên vội gọi.
- Đây là mệnh lệnh, cậu xử lý đi.
Diệp Phàm nói xong, vẻ mặt lại nghiêm túc:
- Đây là tôi bồi dưỡng cao thủ cho cậu, cậu phải cảm kích chứ.
- Vâng, vâng cảm kích!
Lang Phá Thiên gật đầu, phát hiện không thấy bóng Diệp Phàm đâu nữa.
- Cái tên này ăn ốc còn không tự đi mà lo liệu lại còn mắt mình đổ vỏ?
Lang Phá Thiên ngồi xổm bên cạnh cửa bắt đầu hút thuốc.
Diệp Phàm đã quay về thành phố Việt Châu. Người này vốn là muốn đi thăm sơn trang Yến Nguyệt Than. Nhưng bây giờ, lại không dám ở lại mà đi luôn. Vừa có máy bay nhất định phải đi luôn.
Hơn 2 tiếng sau, cánh cửa từ từ mở ra. Lang Phá Thiên đứng ngoài cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
- Chúc mừng cô, Tiểu đoàn trưởng Lãnh.
Lang Phá Thiên vội cười. Nhưng phát hiện nửa bên mặt của cô ta sưng lên, khiến anh ta kinh hãi tự hỏi chẳng lẽ là Diệp Phàm đúng là dùng sức đánh sao? Không thể nào, người này không phải như thế?
Chắc là không phải.
- Bạn tốt Diệp Phàm của anh đâu rồi?
Lãnh Băng Băng hỏi một câu.
- Anh ta có việc đi trước rồi, anh ta giao cho tôi, chuyện này...
Lang Phá Thiên nói không lên lời.
- Các anh là đồ khốn khiếp, không ai tốt cả.
Chửi mắng một câu, Lãnh Băng Băng giậm đất một cái sau đó hung hăng dẫm mạnh lên giày của Lang Phá Thiên rồi quay người đi mất.
- Cô à, ôi chân của tôi!
Không biết có bị rách da không, đau quá! Diệp Phàm, anh là đồ...
Lang Phá Thiên kêu lên thảm thiết, chạy vội đi tìm một cái ghế trong phòng rồi ngồi xuống xem chân của mình có bị sao không.
Nhưng anh ta liền ngây người ra nhìn xung quanh.
- Tình hình quá thảm, phấn kích quá!
Hai mắt Lang Phá Thiên chớp lia lịa, tìm tòi một lúc cuối cùng thở dài:
- Lạ thật, sao không thấy đỏ. Chẳng lẽ Lãnh đại tiểu thư của chúng ta đã không phải là “chỗ” Diệp Phàm đúng mà xui thật. Từ trước đến giờ anh ta chỉ hiểu đến “chỗ”. Xui to rồi, là “hàng vỉa hè” rồi.
- Ôi, cái chân của tôi.
Giờ anh ta mới nhớ đến cái chân của mình, bỏ giày ra suýt nữa thì chửi bậy, chân sưng hết lên.
- Quái lạ, cái chân này sao hôm nay lạ tốt thế?
Lúc này Diệp Phàm đang thực hiện kế hoạch thần hành thái bảo.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Phàm cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí.
Diệp Phàm dùng thuật thi triển khinh thân chạy nahnh về phía trước. Bây giờ ở Bức Công, một cú nhảy có thể đi xa mấy trăm dặm, nhanh hơn cả thần thiên ở đất liền.
- Ha ha, cách của cậu tuy linh hoạt nhưng vẫn còn thiếu hụt nhiều.
Lúc này lại có tiếng của Thiên Hạo Tử truyền đến.
- Nói thế là sao?
Diệp Phàm vừa chạy như bay vừa hỏi. Dù sao bây giờ mới là tơ mờ sáng cũng không lo sẽ có người phát hiện. Mặc dù có người phát hiện cũng sẽ cho là ma mà giật mình chạy mất.
- Tôi phát hiện hình như cậu không chỉ có một cái đan điền?
Thiên Hạo Tử nói.
- Đúng vậy, nhưng cầm cái này giống như chỉ có thể giữ nội khí nhiều hơn thôi, ngoài ra cũng không có tác dụng nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Cậu sai rồi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Sao lại nói thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu nói cho tôi nghe trước cậu có bao nhiêu đan điền?
Thiên Hạo Tử nói. Vì thế Diệp Phàm đã nói ra chuyện Thuật Luyện hồn Cửu cung của người Tây Hạ.
- Không thể không nói, cậu đúng là một thiên tài. Tự nhiên lại nghĩ ra cách quỷ dị như vậy.
Thiên Hạo Tử nói với vẻ khen ngợi.
- Đúng vậy, kỹ thuật này đúng là chỉ có thiên tài mưới sáng tạo ra. Nhưng, tôi lại luôn cảm thấy đan điền kia bên ngoài vẫn không rốt bằng tự nhiên sinh ra. Hơn nữa, trước mắt cũng chỉ phát hiện ra tác dụng dự trữ của nó ngoài ra không có phát hiện gì thêm.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, bàn chân quá trắng của cậu không chỉ có một đan điền. Tác dụng của chỗ có hai cái này là rất lớn. Tôi nhớ ở thời đại của chúng tôi cáo cao thủ võ lâm tên là “ Thái Bảo Thần Hành”.
Thiên Hạo Tử cười nói.
- Thái Bảo Thần Hành, ông ta chạy với tốc độ kinh người.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, cùng đẳng cấp với ông ta còn một cao thủ khác, nếu cần chạy tốc độ cũng không được bằng 3 ông ta.
Cho nên, y rất gian xảo. Một khí đánh không được thì bỏ chạy, mà chạy thì không ai đuổi kịp.
Nhưng cuối cùng vẫn bị người ra bao vây mà chết. Nếu lại chạy thì tứ phía đều có người cậy chạy cũng không thoát được.
Lúc đó ông rất tự tin, nếu không sớm đã trốn đi không ai có cách nào mà bắt được ông ta.
Thiên Hạo Tử thở dài.
- Hình như quan hệ của ông với ông ta cũng không tồi lắm thì phải?
Diệp Phàm thấy lạ liền hỏi.
- Không phải là không tồi mà ông ta vốn là sư huynh của tôi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm đã hiểu.
- Nhưng, thuật chạy đó cũng chết theo ông ta. Đến một đồ đề cũng không có, thật là đáng tiếc.
Thiên Hạo Tử thở dài.
- Dù sao cũng không có đồ đệ, dạy cho tôi cũng được.
Diệp Phàm cười vẫn chạy mà nói.
- Dạy cho câu thì được nhưng, cậu không được bôi nhọ thanh danh của huynh ấy.
Thiên Hạo Tử nói với vẻ rất nghiêm túc.
- Ông xem tôi là như như thế sao?
Diệp Phàm dừng lại thở hổn hển.
- Ừ, tôi thấy cậu cũng khá nếu không đã không dạy cho cậu. Thực ra, bộ pháp môn này của sư huynh tôi chính là chính là lấy biểu hiện của nội khí trong cơ thể dùng đến cực điểm.
Huynh ấy có thể thông qua lỗ huyệt vận chuyển toàn bộ nội khí xuống chân để đi. Sau đó đánh khí xuống đất, cứ như vậy toàn thân nhẹ như khí tốc độ chạy đúng là kinh người.
Còn thuật thần đi lợi hại ở chỗ làm sao để khí xuống được bàn chân. Người học võ bình thường đều có thể làm được điều này.
Nhưng, muốn đế cho khí đó sinh sôi người học võ cần phải có sức manh để vân dụng nó thành thạo.
Còn phương pháp của sư huynh tôi có thể vận dụng được tất cả.
Thiên Hạo Tử nói.
- Vậy chắc là tiền bối đã nghiền ngẫm thấu phương pháp này từ lâu rồi nhỉ?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Là con đường nhất định phải suy xét cẩn thận, nói là nghiền ngẫm hiểu thấu thì chưa thế. Tôi có thể nói thế này, nghiền ngẫm hiểu được 3 phần.
Nếu bây giờ tôi còn sống, so với người học võ cùng đẳng cấp cũng phải nhanh gấp đôi. Nhưng vẫn không thể đạt được đến tốc độ như của sư huynh tôi.
Hơn nữa, bộ kỹ thuật này rất khó luyện không phải luyện trong ngày một ngày hai mà thành được, có một chút sở trường ít nhất cũng phải luyện mất 10 năm.
Tôi biết cậu không đợi được lâu như vậy. Hơn nữa, xã hội hiện đại có ô tô, máy bay ai còn muốn hao tâm tổn sức đi tìm học võ công mất chục năm này chứ.
Thiên Hạo Tử nói.
- Cũng đúng, nhưng vẫn rất có tác dụng. Nếu gặp kẻ thủ mà lại không có ô tô máy bay dùng hai chân vẫn có tác dụng. Hơn nữa, nếu có thể chạy như vậy, tốc độ công kích địch cũng nhanh hơn nhiều, cơ thể cũng linh hoạt hơn, đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, nhưng sau khi tôi phát hiện chỗ bí mật dưới lòng bàn chân của cậu thì đã nghĩ sẽ truyền cho cậu cái này rồi. Chỉ cần có thuật thần đi này, chỉ cần cậu bỏ thời gian một chút cũng lĩnh hội được rất nhiều.
Bởi vì, tôi phát hiện cậu đã có thể vận khí dưới lòng bàn chân một cách linh hoạt. Nói thẳn ra là cậu đã lĩnh ngộ được điểm quan trọng của thuật này rồi.
Những cái khác chính là khống chế tốc độ của phương hướng mà thôi...
Thiên Hạo Tử đem thuật thần hành truyền cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm thử một lần suýt hoảng.
Lúc không có thuật thần đi nhảy một cái cao mấy chục thước. Nhưng khi vận dụng thuận thần đi nhảy một bước có thể cao lên không trung đếm mấy trăm dặm.
Diệp Phàm đúng là bị hoảng sợ. Vừa mới nói phải nắm được tốc độ, đến lúc rơi xuống Diệp Phàm lại cong như cây đại thụ, khiến Diệp Phàm một lúc lâu không bò dậy được.
- Đã nói với cậu phải nhẹ một chút, hơn nữa phải nắm được tốc độ. Nhưng cậu không nghe lời, là một cao thủ mà bị ngã chết đúng là thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Thiên Hạo Tử cười chê.