Quan Thuật

Chương 3436: Nội phong giới




- Đúng vậy, năm đó phái Võ Đang còn chưa chính thức là một môn phái chỉ có 7 người bọn họ. Xưng là Thất đạo thái cực.
Mà thuật phong giới lại tên là “ giới pháp Thái Cực Phong ”. Vì vậy mà trước mắt tôi cũng có thể chế tạo ra trong phạm vi lòng bàn tay.
Nếu tôi đoán không sai, trong số 7 người bọn họ, chắc chắn có di hài của Tam Hóa đại sư. Nhưng nghe Tam Hóa đại sư nói năm đó ông ta chỉ là một người yếu nhất trong 7 người.
Mà hồn khí của Tam Hóa đại sư trong tượng đồng vẫn còn tồn tại đến bây giờ, lẽ nào 6 người bọn họ lại không may mắn bằng 1 Tam hóa đại sư sao?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Thực ra chuyện này rất kì lạ, trước khi linh hồn của Tam Hóa Cường tam biến, vẫn còn có mấy khả năng nữa.
Có lẽ hồn khí của 6 người bọn họ tồn tại trong cái Phong giới này. Hoặc nói cách khác đó cũng có thế là nơi bảo vệ họ.
Dù sao mỗi người một hoàn cảnh không giống nhau. Hơn nữa công lực của cậu cao cũng không có nghĩa là cậu có thể tìm được một linh hồn thích hợp làm nơ cậu sinh tồn.
Giống như không ít những cao thủ Thoát thần cảnh của thời cổ đại, hồn khí vẫn còn có thể ở trêm mấy người đến tận bây giờ. Tuyệt đại đa số là không tìm thấy chỗ hoặc vật mà hồn trú ngụ.
Mặc dù có nhưng mấy ngàn năm trải qua mưa gió hồn khí cũng tan biến mất.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tiền bối phát hiện ra hồn khí của bọn họ tồn tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tạm thời thì chưa, nhưng cũng không phải là không có phát hiện gì. Có lẽ là cách giấu của bọn họ cũng không chắc chắn lắm. Nhưng, có thể là đã chết thật rồi.
Thiên Hạo Tử nói.
Bốn người Diệp Phàm cách quan tài khoảng hơn 100m nhưng cũng không dám tùy tiện bước qua. Dù sao, nếu như đúng là phần mộ của tổ sư phái Võ Đang thật thì chắc chắc người ngoài bố trí tấn công.
Đặc biệt những người này đều là cao thủ, nếu không cẩn thận tính mạng cũng sẽ không còn.
Vì thế Diệp Phàm khống chế con dơi thẳng đến miệng quan tài.
- Bàng...
Con dơi giống như đâm phải một tấm màng thủy tinh, Diệp Phàm thử một lần nữ còn biến con dơi thành một nam châm, nhưng chỉ có cảm giác tử khí lạnh truyền từ con dơi lại.
- Mau thu về nếu không con dơi của cậu sẽ đóng thành băng đấy.
Thiên Hạo Tử đột nhiên nói.
- Có thể phía trước là phong giới, tôi nhìn thấy hình như có màu xanh nhạt, rất nhạt, hình như có hơi nước màu xanh nhạt bảo vệ bên ngoài quan tài.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, bên trong còn có phong giới bảo vệ quan tài. Chưa biết chừng đại Phong giới trong này còn lợi hại hơn cả bên ngoài đấy chứ. Có phải vừa rồi cậu nhắc đến xương lạnh không?
Thiên Hạo Tử nói.
- Đúng vậy, lẽ nào cái tiểu phong giới này là dùng để dung hợp hàn băng làm nội khí sao?
Diệp Phảm hỏi.
- Rất có thể, nhưng mấy cái miệng quan tài cũng không có gì đẹp. Chỉ là cho những người phái võ Đương các cậu cùng cũng không chắc chắn được.
Thiên Hạo Tử nói:
- Hơn nữa, cậu lấy mấy cái thi thể này làm gì? Nếu như khảo cổ thì vẫn có chút giá trị nghiên cứu đấy.
- Để nghĩ cách vào xem thế nào, nếu không một chuyến đi uổng công rồi còn suýt nữa mất mạng.
Diệp Phàm nói.
4 người bắt đầu chuyển động một vóng xung quanh quan tài, phát hiện toàn bộ cái phong giới này là hoa cỏ cây cối, ngoài ra quan tài không có bất cứ vật gì khác.
Hơn nữa, con dơi của Diệp Phàm bay lên không trung lại có phát hiện mới, rừng cây này hình như kết thành một hình có 6 mặt vây quanh lấy 7 cái quan tài làm trung tâm.
- Không phải là một cái máy trận pháp lớn đấy chứ?
Thiên Hạo Tử cũng cảm nhận được cái gì đó.
- Ừ, có hơi giống, không phải phái Võ Đang có Cửa cung bát quái trận là nổi tiếng nhất sao? Trận pháp 6 cạnh này không phải là hình ảnh của Cửu cung bát quái trận nguyên thủy nhất đấy chứ? Còn Thất đạo thái cực xếp như vậy là biểu thị cái gì? Hay là để phòng bị? Chẳng qua là trong đó quá bí ẩn, thực sự là đoán không ra.
Diệu Phàm suy nghĩ.
- Tôi đang nghĩ, Thất đạo thái cực chính là để bảo vệ hồn khí của Tam Hóa. Có thể Thất đạo thái cực năm đó gặp phải nguy cơ nào lớn chăng khiến linh hồn của 6 người bọn họ đều tan biến.
Còn xếp thành trận pháp như thế này là để chống những nguy cơ từ bên ngoài. Chăng qua là người hiện đại xem quá qua lao trên thực tế vẫn chưa mở quan tài hoặc khởi động mà thôi.
Hơn nữa, chỗ nào là phần mộ của phái Võ Đang, có lẽ cái phong giới này vẫn còn một mục đích, đó chính là bảo vệ phái Võ Đang.
Chỉ là người chết hết rồi còn bảo vệ sao được nữa. Nếu đối đầu với kẻ thù mà không có phong giới công kích thì chẳn phải là vô dụng sao?
Có thể là Thiên Hạo Tử suy đoán hoặc là nghi ngờ khó giải.
- Chuyện này không rõ nữa. Những chuyện quá xa về trước đến giờ còn ai hiểu được chuyện này.
Diệp Phàm thở dài.
Trừng mắt lên nhìn phát hiện Dương Đinh Thiên không chịu nổi đi về phía trước. Diệp Phàm cũng không nói phá, chỉ là muốn để cho nó ngã một cái.
Quả nhiên, lúc Dương Đinh Thiên tiếp cận vào phong giới là vì tâm tràn nó có chút căng thẳng, hơn nữa không phát hiện ra nguy hiểm gì nó cũng vội bước qua.
Nhất thời Diệp Phàm ngẩn cả người ra, bởi vì đột nhiên Dương Đinh Thiên lại rẽ sang một bên khác.
Hình như Dương Đinh Thiên cũng cảm nhận được cái gì đó không giống thử lại một lần, người này đánh một trưởng.
- Bùm
Không phải là phong giới bị phá mà là cả người Dương Đinh Thiên bị một tầng bảo vệ của phong giới phản lại làm cho ngã chỏng vó. Hơn nữa, trên người y đột nhiên trong nháy mắt lại có thứ màn sương gì đó.
Ngoài ra, có lẽ là do lực phản kích của phong giới khiến cơ thể y run lên. Sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn quan tài của tổ tiên. Vả lại người này còn hay bị sốt rét.
- Ha ha ha...
Hồng Tà phá lên cười.
- Có phải rất lạnh không?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất lạnh, có cảm giác người bị đông cứng lại.
Dương Đinh Thiên không để ý đến Hồng Tà đang cười. Y bị cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.
- Tiền bối, tôi có thể cảm giác được có phong giới. Vì sao mà không phát hiện được một chút dấu vết nào bên trong phong giới vậy?
Diệp Phàm hỏi:
- Vừa rồi là con dơi đến mới cảm nhận được.
- Phong giới cũng chia làm các trình tự, cấp bậc, với khả năng của cậu có thể phát hiện ra phong giới cấp thấp. Như cái phong giới này thuộc về cấp trung, cậu không phát hiện được. Hơn nữa, cảnh giới của Dương Đinh Thiên có một nửa đương nhiên cũng không phát hiện được. Cái này cũng nói rõ năng lực cảm giác của Dương Đinh Thiên chưa chắc đã mạnh hơn cậu. Bởi vì, cậu có con dơi và đôi mắt ưng khác người thường.
Thiên Hạo Tử nói.
- Cười cái gì, có bản lĩnh thì ông thử lại đây xem có đến được bên quan tài không?
Thấy Hồng Tà vẫn cười, Dương Đinh Thiên giận, mặt đỏ bừng lên nói.
- Vừa rồi có người làm kẻ ngốc, chúng tôi là những người thông minh.
Hồng Tà cười nói.
- Hừ, không có bản lĩnh thì chính là không có bản lĩnh còn ở đây xưng xỉa gì chứ.
Dương Đinh Thiên hừ lạnh nói.
- Diệp, cậu giải quyết chuyện này thế nào?
Hồng Tà quay hỏi Diệp Phàm.
- Bên trong có nội phong giới, có lẽ lực mạnh hơn bên ngoài rất nhiều. Chúng ta sao có thể vào được, nhìn đi!
Diệp Phàm nói có chút bực mình, không thể tưởng tượng được từ thời thượng tổ các lãi tổ tông còn làm ra nấm mồ như vậy.
Tuy có thể bên trong có bí mật nhưng bí mật này lại không có cách nào biết được, đương nhiên là tâm trạng khó chịu. Nhưng Diệp Phàm vẫn cung kính dập đầu về phía Thất đạo thái cực rồi chuẩn bị dời đi.
Dù sao cũng vẫn đang làm hương hỏa cho Tam Hóa đại sư mà.
Đúng vào lúc này, Diệp Phàm đột nhiên cảm giác thấy cơ thể mình run lên bần bật, rồi két một tiếng. Cái miệng quan tài kia hé mở còn có ánh sáng.
Không lâu sau, một đường ánh sáng màu xanh biếc hiện lên trên người Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, cái gì trên người cậu vậy? Mau tránh ra!
Hồng Tà vừa nhìn thấy đã vội thét lớn.
- Đây là phong giới đang tiến hành kiểm tra cậu, không phải sợ. Chắc là không có ác ý gì, nếu công kích thì cậu sớm đã xong đời rồi.
Giọng nói của Thiên Hạo Tử truyền đến.
Diệp Phàm khoát tay về phía Hồng Tà, phát hiện ra trên trưởng môn thái thượng cũng có một màu xanh biếc đang hiện ra, giống như màu của ngọc bính đang phát sáng xuyên thấu qua.
Lúc trên Thái thượng chưởng môn phát ra màu xanh biếc, Diệp Phàm cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ, quay đầu lạ nhìn đã tới bên cách quan tài mưới mấy mét. Quay đầu lại nhìn đã thấy Dương Đinh Thiên dập đầu 3 cái về phía quan tài vừa rồi mình dập đầu. Ý còn tưởng Diệp Phàm làm như thế mới vào được.
Nhưng Diệp Phàm thầm cười lạnh, biết là Thái thượng chưởng môn nổi lòng tham. Nếu không sao có thể vào được.
Quả nhiên, sau đó Dương Đinh Thiên cũng vào trong phong giới, nhưng suýt nữa y bị ngã sấp xuống. Tính của y nóng nảy, lại đến đây dập đầu mưới mấy cái nhưng vẫn không thể nòa đến được phong giới.
Dưới ưng nhãn của Diệp Phàm, hắn đã mơ hồ nhìn thấy ngoại hình của người trong quan tài. Diệp Phàm cũng cung kính vái 3 cái, lần này không có động tĩnh gì.
Đi đến gần quan tài hơn, phát hiện người trong đó toàn thân mặc một bộ trang phục trắng muốt, nhìn qua là một người đàn ông khoảng 20 tuổi, dáng vẻ nho nhã, thậm chí có thể nói là một người đàn ông đẹp thời cổ đại.
Nhưng, Diệp Phàm đi về phía bên cạnh người dó thì khiếp sợ suýt nữa thì dụng mất cằm. Bởi vì bên cạnh người đàn ông đó là một vật hình đĩa, giống như đĩa bay của người ngoài hành tinh trên TV, giống y như từ một khuôn mẫu đúc ra.
- Cổ nhân cũng chơi đĩa bay cơ à?
Diệp Phàm tự hỏi.
- Lạ thật, sao bên cạnh ông ta lại có thứ này?
Lúc này tiếng khiếp sợ của Thiên Hạo Tử truyền đến.
- Thứ này là gì thế?
Diệp Phàm hỏi
- Chính là cái đĩa đĩa gì đó, không phải trước kia tôi đã nói với cậu rồi sao? ở nien đại của chúng tôi không phải là có cái kì lạ đó, có người phát hiện ra còn đăng báo sau đó còn đưa quân đội của triều đình đén, người đã chết được hơn một ngàn năm rồi. Sau đó cũng không phát hiện ra thứ này nữa.
Thiên Hạo Tử nói.
- Cái này chính là đĩa bay mà người hiện đại chúng tôi nói đến, tiếng anh tên là Ufo. Chuyện đồn đại thật mơ hồ, cũng chụp rất nhiều ảnh.
Nhưng không có một bức ảnh nào có thể chứng minh thực sự. Cũng có người nói đây là sinh vật thông minh của người ngoài hành tinh đưa đến.
Dù sao, theo truyền thuyết của người hiện đại chúng tôi vũ trụ hoặc máy bay cũng không đạt được đến sức bay như vật này.
Hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Cách bay của bọn chọ chính là là do nguyên lý động lực học không khí
Diệp Phàm nói.
- Nếu như kì nhân đó ở vào triều đại của chúng tôi thì chắc là đã gặp người ngoài hành tinh rồi, còn quân đội đi đánh bọn họ cuối cùng lại bị trả thù.
Nếu như thứ này so với sản phẩm công nghệ hiện đại còn mơ hồ hơn thì không cần nói đến những cái khác, người ta làm súng máy đến có thể một lúc tiêu diệt được mấy trăm người ngựa của triều đình rồi.
Thiên Hạo Tử nói:
- Nhưng, bên cạnh Thái cực thất đạo sao có cái này nằm đây nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.