- Lực Văn, hãy làm cho thật tốt nhé, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ không làm gì anh đâu. Chúng ta còn trẻ, người ta nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chúng ta không cần chờ ba mươi năm, tôi xem chỉ cần ba năm là đủ rồi.
Diệp Phàm khuyên nhủ, vừa nhìn lướt qua Đoàn Hải.
Phạm Xuân Hương biết trong lòng Diệp Phàm đang buồn phiền, chỉ lặng lẽ đi vào rót thêm rượu rồi đi ra.
- Đoàn Hải, anh đi báo cho tổng giám đốc Hồ bảo y sáng mai triệu tập toàn thể công nhân viên chức cán bộ nhà máy giấy tập trung ở nhà máy.
Lực Văn, anh báo cho Phương Nghê Muội nói cho toàn thể nhân viên chính quyền đúng 8 giờ sáng tập trung ở trụ sở chính quyền.
Ánh mắt Diệp Phàm chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn rồi biến mất.
- Cục trưởng Diệp, anh muốn làm gì cứ bảo tôi chuẩn bị. Mẹ kiếp! Coi như tôi nhìn thấu cõi đời này rồi.
Đoàn Hải bực tức mắng.
- Có gì đâu! Đoàn Hải, làm gì nào? Một chút thử thách nhỏ như vậy mà làm anh gục ngã thì thật không đáng mặt nam tử hán.
Đầu rớt xuống thì đã sao, mười tám năm sau lại là một hảo hán, bọn họ đâu có bộ dạng như anh?
Cho dù phải đi làm một quan thôn chúng ta cũng phải sống tốt, các anh chờ đi, không lâu sau Diệp Phàm tôi sẽ cuốn đất trở lại, uống, cạn chén!
Diệp Phàm hào sảng giơ chén, một hơi cạn sạch, cả gương mặt giống như bắt lửa
- Đoàn Hải, đừng nói gì nữa, Cục trưởng Diệp tự có sắp xếp. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Trịnh Lực Văn vẫn còn bình tĩnh.
- Ừ! Lúc tôi còn tiền nhiệm đã có hứa hẹn, các anh chắc cũng còn nhớ thi khi thu hồi tiền bồi thường lùi đường sẽ không đụng đến số tiền 200 vạn dùng để sửa đường thôn đập Thiên Thủy. Tấm chi phiếu ấy tôi còn cầm đây, nếu như có người nào hỏi cứ bảo đến tìm tôi.
Diệp Phàm hừ lạnh, hai mắt lóe lên như hai con dao làm Đoàn Hải và Trịnh Lực Văn khiếp hãi, thầm nghĩ, " Lợi hại, ánh mắt làm sao có thể sắc như dao vậy, có thể giết người."
- Được! Để sáng sớm mai tôi giao cho anh.
Trịnh Lực Văn gật đầu.
- Lực Văn, ngày mai anh đem số tiền 100 vạn mà chủ nhiệm Mã Cái Thiên lấy bên hải quan ra. Cứ theo như hứa hẹn ban đầu của tôi phát một phần cho công nhân nhà máy, một phần cho nhân viên chính quyền đón năm mới, tôi chắc 60 vạn là đủ.
Diệp Phàm thu xếp.
Diệp Phàm lúc vừa nhận chức Chủ tịch thị trấn đã hứa hẹn là phát cho công nhân nhà máy giấy và nhân viên chính quyền ba tháng tiền lương và một phong bao lì xì năm mới, hẹn vào trước tết sẽ phát. Đã vậy thì sáng sớm ngày mai phát luôn, quyết không thể cho Hoàng Hải Bình quá nhiều tiền cho y tiêu xài.
- Cục trưởng Diệp, lúc bên hải quan chuyển khoản tiền ấy đã nói là dùng đúng việc, hơn nữa hơn một nửa trong đó là do Mã Cái Thiên chịu trách nhiệm, bởi vì tiền kia là Mã Cái Thiên lấy được.
Nếu như chúng ta lấy ra làm tiền lương và phúc lợi sẽ thành tham ô công khoản rồi, e là bất lợi đối với anh.
Hôm qua tôi điều tra ra được khoản tiền 200 vạn mà anh đánh cuộc với Cục trưởng Vương Thiên Lượng của Cục Tài Chính thành phố thì huyện đã lấy đi 100 vạn, 100 vạn đã phân về chúng ta.
Hiện giờ quy hoạch giao thông của Lâm Tuyền chắc không thể thực hiện, khoản tiền này có thể vận dụng linh hoạt, cho dù sau này Hoàng Hải Bình có biết được cũng đành chịu.
Chúng ta cũng không phải là tham ô, hơn nữa không chuyển giao anh. Với cương vị là Chủ tịch thị trấn, anh vẫn có thể làm xong một chuyện cuối cùng.
Trịnh Lực Văn về phương diện quản lý tiền bạc rất lão luyện, chỉ ngay ra điểm mấu chốt.
- Tốt! Tốt! Lực Văn đề nghị rất tốt, cứ làm như thế đi.
Diệp Phàm cười rồi cả ba cùng cạn chén.
- Lực Văn à, anh cứ thế thì đắc tội với Hoàng Hải Bình mới nhậm chức Chủ tịch thị trấn mất, ngày sau chắc cũng không hay ho gì.
Diệp Phàm cảm thấy không đành lòng.
- Đắc tội thì như thế nào? Tôi đoán chừng là đời giám đốc sở đến đây cũng chấm dứt. Nếu như bọn họ không buông tha thì tôi đi cùng với anh lên Cục Tôn giáo, coi như là vào huyện thành, ha ha ha.
Trịnh Lực Văn rất bội phục Diệp Phàm, vì thế từ lúc xảy ra chuyện đến giờ luôn kiên quyết đi theo Diệp Phàm.
- Không sai! Tôi cũng đi, uống uống uống.
Đoàn Hải cũng buông thả, hiện giờ Diệp Phàm ngã, thế nhưng Diệp Phàm chính là người kéo gã trở lại làm người sau khi đắc tội với người ở văn phòng huyện ủy bị nhét vào thôn đập Thiên Thủy.
Đoàn Hải khi đó cho là cuộc đời này coi như chấm dứt, sau lại được Diệp Phàm thưởng thức, cho nên sớm đã có một ý niệm chết vì người tri kỷ.
Diệp Phàm đi rồi thì chắc gã cũng bị nhét vào một xó xỉnh nào đó, đã vậy heo chết sao còn sợ nước nóng.
Cả ba người uống cũng hơi nhiều, sau đó ngà ngà ra về.
Diệp Phàm vừa đi ra Xuân Hương tửu lâu thì nhận được điện thoại của Phương Nghê Muội, bắt máy thì nghe cô dịu:
- Anh Diệp, buổi tối đến chỗ này, em sẽ tắm cho anh.
- Rửa, tốt, rửa thì rửa.
Diệp Phàm cười dâm đãng, cảm giác hạ thân nóng bừng, quay đầu lại không thấy ai thì thuận chân rẽ vào một hẻm nhỏ.
Phương Nghê Muội ở tại nhà một bà con xa, không lâu sau thì Diệp Phàm chạy đến, đang định khẽ đẩy cửa sau xông vào thì chợt nghĩ đến cái gì ngây người ra, thầm nghĩ, " Mình sao có thể trơ trẽn vậy, chẳng phải tối hôm ở thôn Quy Lĩnh đã nói cô ấy không phải bạn gái mình rồi giờ còn mò mặt vào đây. Ai! Lửa này hãy tìm Xuân Hương giải vậy."
Diệp Phàm do dự, lại nhớ tới thân hình kiều diễm của Phương Nghê Muội, tới đêm điên cuồng của hai người trên xe lam, hơn nữa rượu đang còn bốc phừng phừng làm cơ thể nóng ran không dứt.
Thế nhưng e là chỉ có thể để cho lửa dục thiêu đốt mà thôi, bởi vì tính ra từ hôm trước đến giờ chắc Phương Nghê Muội vẫn chưa hết ngày đèn đỏ, đến lúc đó không thể động thì càng thảm hơn.
Còn đang suy nghĩ thì cánh cửa khép hờ chợt mở, phía trong một cái đầu thò ra, chẳng phải Phương Nghê Muội thì còn là ai.
Cô mặc một chiếc áo ngủ hờ hững không có áo con khiến đôi mắt ưng của Diệp Phàm có thể nhìn thấy đôi nhũ hoa bên trong.
- Chán anh, có phải còn lo gì không?
Phương Nghê Muội giận dỗi, nhìn chăm chăm vào Diệp Phàm.
- A!
Cô khẽ kêu một tiếng duyên dáng rồi bị Diệp Phàm kéo vào trong ngực, ép sát vào tường rồi hôn ngấu nghiến.
Bàn tay của Diệp Phàm thành thục đi vào trong áo ngủ của Phương Nghê Muội, nhằm trúng mục tiêu là hai đỉnh núi cao vút của cô, chỉ thoáng sau Phương Nghê Muội đã thở hổn hển.
- Không được, lên lầu.
Phương Nghê Muội chợt tỉnh, phát hiện cửa sau cũng chưa đóng liền nói khẽ:
- Tối nay dì em không ở nhà, lên lầu đi.
- Tuân lệnh, ha ha!
Diệp Phàm cười quái dị, tiện tay đóng cửa lại rồi ôm xốc Phương Nghê Muội lên lầu, vừa mở cửa ra thì đứng ngây như phỗng.
Bên trong là một thế giới màu hồng vô cùng ấm áp. Giường gỗ được sơn màu phấn hồng, chiếc chăn màu hồng còn thêu hình một đôi uyên ương, đầu giường có đặt một con búp bê lớn màu hồng, cả chiếc bàn và tủ trang điểm cũng là màu hồng.
Thế giới màu hồng vốn là thế giới của tình ái.
Diệp Phàm hiểu được đây là do Nghê Muội cố ý bố trí thành, bởi vì cô thích nhất màu phấn hồng, đại biểu cho lãng mạn.
Diệp Phàm cũng không phải là người tinh tế để hiểu được sự lãng mạn, nhưng trong thế giới màu hồng này hắn cảm thấy cả người rạo rực chỉ muốn buông thả.
Diệp Phàm thậm chí có cảm giác thư thái như được trở lại trong vòng tay ấm áp của mẹ, chẳng qua nơi đây còn nhiều ý vị kích thích.
Không thể không nói Phương Nghê Muội rất tinh tế, ở đây không có điều hòa, nếu như trời lạnh thì trong phòng cũng sẽ rất lạnh.
Không biết cô từ đâu đem về một cái lò sưởi điện lớn đặt ở góc phòng, chắc là đã mượn cả đêm nay.
- Anh! Thích không?
- Thích!
Diệp Phàm ngây ngô đáp.
- Từ Quy Lĩnh trở lại, chạy đường dài như vậy chắc trên người rất nhiều mồ hôi, để em lau cho, anh uống trà đi đã.
- Ừ!
Nghê Muội căn bản không tránh né sắc lang, rất tự nhiên cởi bỏ áo khoác ngoài ngắn để lộ ra chiếc áo ngủ mỏng manh không che được nhũ phong cao vút.
Theo hơi thở mềm mại, chiếc áo ngủ cũng rất tự nhiên rơi xuống nền nhà.
Ánh mắt tham lam của Diệp Phàm nhìn trừng trừng vào cặp chân thon dài của Nghê Muội và đỉnh tam giác mê người.
Chiếc quần con nhỏ bé không che kín được đám cỏ bên trong, cặp mắt bén nhạy của Diệp Phàm có thể nhìn thấy cả khe rãnh sâu thẳm khiến người ta muốn ứa máu, nuốt nước miếng ừng ực.
- Trời ạ!
Trong lòng Diệp Phàm điên cuồng gào thét, vội vàng giả bộ cúi xuống lau mồ hôi, thật ra thì để ngăn cho máu mũi chảy ra, mắng thầm, " Mẹ kiếp! Thật là quá mất mặt, vừa nhìn thấy đàn bà thì chảy cả máu mũi, cứ như vậy thì chẳng mấy chốc mà mình mất hết cả máu? Bình tĩnh, bình tĩnh, ông đây là cao thủ quốc thuật, đại cao thủ, ai! Còn phải gia tăng tôi luyện tâm tình rồi."
" Ào ào", tiếng nước chảy từ phòng vệ sinh truyền tới đôi tai Diệp Phàm khiến hắn mê man bất định, chỗ kín dựng lên cứng ngắc.
Đã mấy lần hắn định nhảy bổ vào đẩy luôn cánh cửa khép hờ để trực tiếp thi hành chính đạo.
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều về biểu hiện khác thường hôm nay của Nghê Muội, cuối cùng cũng hiểu ra người ta đang phát tín hiệu cho mình, coi như là lần nữa mở rộng cửa cung vì lần trước trên xe đã phá cửa cung.
Từ lúc bắt đầu nói nhà đêm nay chỉ có hai người, đến lúc không tránh né cởi quần áo, cho đến khi đi vào nhà tắm không chốt cửa đều là các chứng cứ nguyện ý với Diệp Phàm, chỉ cần hắn đồng ý là Nghê Muội sẵn lòng dâng hiến.
- Kỳ quái, Nghê Muội chẳng phải nói là đang tới ngày sao, còn kích thích mình như vậy. Nghe nói mỗi lần như vậy của phụ nữ đều kéo dài bốn, năm ngày, sao chỉ mới hai, ba ngày đã xong. Chẳng lẽ để cho mình ngắm."
Diệp Phàm đứng đó đoán mò dụng ý của Phương Nghê Muội tối nay.
"Tý tách!", tiếng nước chảy mê người cuối cùng cũng dừng lại. Cánh cửa mở ra một tiếng két, Phương Nghê Muội chỉ khoác hờ một chiếc khăn tắm, mùi thơm xông lên làm Diệp Phàm thở dốc.
- Anh! Anh cũng tắm đi chứ.
Phương Nghê Muội cười xấu hổ, cả người sẵn sàng như một đóa hoa vừa nở.
- Không! Anh ngồi đây thôi, cũng không ra nhiều mồ hôi mà.
Diệp Phàm lạnh toát, lập tức từ chối, chỉ e vừa cởi bỏ quần áo thì không nhịn được, chi bằng thưởng thức một chút rồi về tìm Thái Tây Thi giải quyết.
- Xem anh đó! Đầu đầy mồ hôi còn nói là không, mau tắm đi, em đã chuẩn bị sẵn quần áo rồi.
Phương Nghê Muội thấy Diệp Phàm vẫn ngồi yên trên giường không có phản ứng thì gương mặt lập tức buồn bã, nước mắt nhanh chóng ứa ra.
- Nước mắt của phụ nữ là vũ khí có lực sát thương lớn nhất với đàn ông, không khác gì một trái bom hạt nhân.
Diệp Phàm cuối cùng vẫn không cưỡng được, đi vào phòng tắm.
Vừa cởi hết quần áo thì thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, người tiến vào dĩ nhiên là Phương Nghê Muội.
- Anh, để em giúp anh tắm rửa.
Phương Nghê Muội giống như một nha hoàn, đứng ở bồn tắm đưa tay kỳ cọ cho Diệp Phàm.
- Ừ! Nghê Muội, tay của em thật mịn, thật thoải mái.
Diệp Phàm khép hờ lên hai mắt, tùy ý để cho Phương Nghê Muội di chuyển trên người.
Dần dần hắn có phản ứng, cầm lấy tay Phương Nghê Muội kéo luôn vào trong bồn tắm, hai người cứ vậy nô đùa một hồi.
Tuy nhiên Diệp Phàm cuối cùng vẫn không chạm vào bộ phận thần bí nhất của Phương Nghê Muội.
Nghê Muội nói cô đang tới ngày thì hắn làm sao mà động vào đó, làm đàn ông là phải tôn trọng phụ nữ, có như vậy mới ra phong phạm quân tử.
Đợi đến lúc Diệp Phàm thay xong bộ y phục hàng hiệu thất lang do đích thân Nghê Muội mua thì thoáng cái đã trở nên hào hoa phong nhã.
Bởi vì ngày hôm trước, Diệp Phàm cùng leo núi với Phương Nghê Muội ở thôn Quy Lĩnh, y phục đã trở nên xộc xệch.
" Phật dựa vào kim trang, người dựa vào y trang", nhìn Nghê Muội lăng xăng chỉnh lại y phục cho mình, Diệp Phàm cảm thán.