Quan Thuật

Chương 3466: Một Phó thường trực mới đến




- Mong là vậy.
Thiết Chiêm Hùng cười nói:
- Tôi đã quay lại đi làm rồi.
- Không nghỉ ngơi nữa sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không. Dù sao cơ thể cũng hồi phục rồi. Tuy rằng mất võ công, nhưng cơ thể tôi với người bình thường vẫn khỏe hơn nhiều.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, sắc mặt chợt trầm xuống:
- Nhưng vẫn chưa có tin tức gì về người tấn công ngày hôm đó.
Hôm qua tôi cũng đã hỏi sếp Cung, ông ấy cũng rất lo lắng. Nói là những cao thủ này có lẽ là thân thủ rất cao cường, tổ đã giăng lưới rồi nhưng mà vẫn chưa thu được chút tin tức có ích nào.
Hơn nữa, tổ cũng đã phái người đến núi Côn Lôn. Kết quả là cũng tay không trở về.
Những tên đó không để lộ một chút dấu vết nào. Ngược lại chỉ trách tổ chúng ta đã đi dọa dẫm hai cao thủ của bọn họ.
- Do bọn họ nói đi, là bọn họ tự tìm chuốc lấy thôi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, mặt cũng trầm xuống.
- Chuyện này không làm rõ thì rất nguy hiểm với chúng ta. Hơn nữa, một trong hai người đó còn bị cậu chặt đứt ba ngón tay, việc này, hắn chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Em nghi ngờ, bọn họ có phải đang chuẩn bị thực hiện âm mưu thứ hai.
Diệp Phàm nói.
- Âm mưu thứ hai?
Thiết Chiêm Hùng lẩm bẩm như đang suy nghĩ:
- Vậy thì việc này phải đề phòng thật cẩn thận. Chỉ sợ bọn họ nhằm vào Hồng Diệp Bảo của cậu.
- Có Hồng Tà và Lệ Vô Nhai ở đó nên chuyện đó em cũng không lo lắm. Dù sao, nếu tấn công cũng còn có quốc gia, bọn chúng sẽ phải dè chừng. Giống như lần trước cũng chỉ là đánh lén. Bọn chúng chắc chắn cũng không ngờ thực lực của chúng ta mạnh như thế. Ít nhất cũng phải rụt rè một chút. Hơn nữa, Hồng Diệp Bảo ở trung tâm của Tam Hoàn, là khu vực sầm uất.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, lực lượng của quốc gia thì môn phái hoặc cao thủ nào cũng đều phải kiêng nể. Bọn chúng sẽ dè chừng điểm này. Hơn nữa, có lẽ bọn chúng cũng không muốn nhằm vào Hồng Diệp Bảo thật. Cho nên, mới tấn công ở ngoài. Tôi nghĩ, cậu là mục tiêu lớn nhất của bọn chúng. Cho nên, cậu phải chú ý một chút khi ở một mình.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm bay thẳng đến tỉnh Thiên Vân. Vừa xuống máy bay liền gọi tỉnh trưởng Khúc Chí Quốc đến văn phòng tỉnh.
- Cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về là tốt rồi.
Diệp Phàm vừa đặt mông ngồi xuống Chủ tịch tỉnh Khúc liền nói.
- Vâng. Nhiệm vụ bí mật lần này có thể hoàn thành được coi như là có chút may mắn.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Lần này cậu trở về phải lập tức sắp xếp một chút, cấp trên rót xuống 16 triệu để giúp đỡ tài chính cho tập đoàn Hoành Không xây dựng công trình trọng điểm của quốc gia. Tiền này phải sử dụng như thế nào, dùng vào đâu, phân phối thế nào, cậu phải suy nghĩ rõ ràng.
Vẻ mặt của Chủ tịch tỉnh Khúc nghiêm túc.
- Chủ tịch tỉnh Khúc cho rằng như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, việc này là chuyện của tập đoàn Hoành Không mà. Cậu hỏi tôi thì tôi làm sao hiểu được. Hơn nữa, tỉnh luôn cho các cậu quyền tự quyết định lớn nhất đúng không? Chúng tôi nên để cho xí nghiệp các cậu tự làm.
Chủ tịch tỉnh Khúc ranh ma cười.
- Tôi còn tưởng Chủ tịch tỉnh Khúc phải nhắc nhở điểm nào cần chú trọng chứ chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, không có điểm trọng yếu. Cậu cảm thấy cái gì quan trọng thì là quan trọng. Cậu là chủ nhiệm Ban quản lý, chuyện phân bố tài chính là quyền của cậu mà.
Chủ tịch tỉnh Khúc cười nói.
- Nhưng cấp trên của Khu kinh tế là tỉnh mà.
Diệp Phàm cười nói, cảm thấy Khúc Chí Quốc hôm nay đặc biệt thân mật hơn mọi hôm.
- Đúng là cấp trên, nhưng, đối với Khu kinh tế Hoành Không thì tỉnh giao cho các cậu quyền quyết định lớn nhất. Nếu không, các cậu lại nói chúng tôi chỉ đạo vớ vẩn.
Khúc Chí Quốc cười ha ha.
- Sao có thể nói như vậy, việc mở rộng công việc của chúng tôi không thể tách khỏi tỉnh được.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng rồi, còn có một việc chưa nói với cậu. Bởi vì cậu đi làm nhiệm vì bí mật nên không dùng điện thoại rồi. Cho nên, ý của Bí thư Ninh là chờ cậu trở về báo tin cho cậu một tiếng là được.
Chủ tịch tỉnh Khúc cười nói.
- Vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Đông chỉ Bố Hoa Thanh đã điều đi rồi.
Khúc Chí Quốc nói.
- Tỉnh trưởng Bố điều đi, đi đâu?
Diệp Phàm sửng sốt, hỏi.
- Nhậm chức phó chủ nhiệm văn phòng khai thác tây bộ của Quốc vụ viện. Ông ta đến đó là chuyện tốt đối với tỉnh Thiên Vân chúng ta. Dù sao, tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng là một trong những tỉnh mở rộng của tây bộ.
Tỉnh trưởng Khúc nói.
- Điều đó đương nhiên, từ khi đi sâu vào thực hiện chính sách thực hiện phát triển mở rộng của tây bộ, giao thông của tỉnh chúng ta đang tiếp tục được đẩy mạnh.
Trong “Dự thảo thực hiện kế hoạch phát triển giao thông vận tải đường bộ, đường thủy của tây bộ” của Bộ Giao thông vận tải công bố, tỉnh chúng ta đã tăng thêm được 12 đường cao tốc, thêm hơn 5300 km công trình xây dựng đường cao tốc quốc gia.
Đã đưa ra chiến lược xây dựng đường quốc lộ trọng điểm mười năm tới của khu vực Tây bộ, đường quốc lộ trọng điểm bao gồm khung đường quốc lộ “tám dọc, tám ngang”
Khu vực kinh tế trọng điểm làm tuyến đường quốc lộ nối với các vùng nghèo, vùng sâu vùng xa đặc biệt khó khăn, đường giao thông vận tải quốc tế… bốn cấp độ đường cao tốc quốc gia.
Tỉnh Thiên Vân chúng ta nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ trong bốn cấp độ này. Đã có thêm hơn 8600 km, trong đó có hơn 5300km là đường mới.
Trong khung đường quốc lộ “Tám dọc tám ngang” có 6 con đường dọc, 2 đường ngang đi xuyên qua tỉnh chúng ta, tổng lộ trình khoảng 5133km.
Điều này đối với tỉnh Thiên Vân chúng ta mà nói thì là cơ hội quan trọng. Mà sau khi Chủ tịch tỉnh Bố được điều đi thì tỉnh chúng ta chính là nơi mà ông ấy đã từng công tác.
Luôn luôn có cảm tình đúng không?
Diệp Phàm cười nói. Thật ra, trong lòng lại nghĩ khác.
Chỉ sợ đến lúc đó Bố Thanh Hoa lại làm việc gì gây phiền phức đến đại quy hoạch Hoành Không. Có lẽ là tỉnh trưởng Khúc cũng có lo lắng này.
Dù sao, khi ở tỉnh, Chủ tịch tỉnh Khúc và Chủ tịch tỉnh Bố vừa là đồng nhiệp nhưng cũng là đối thủ. Mà chính mình trước kia cũng có khá nhiều thủ đoạn đối với Bố Thanh Hoa.
Hơn nữa, có vẻ như Chủ tịch tỉnh Bố cũng chưa từng thắng. Hiển nhiên, bây giờ có quyền ở trong tay có giở thủ đoạn với đại quy hoạch Hoành Không hay không thì không nói trước được.
- Ha ha, cậu có ý kiến gì phải không?
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Đương nhiên là có, ngài xem, trong đại quy hoạch Hoành Không của chúng ta không có tiền quỹ xây dựng đường nhất định.
Hơn nữa, quy mô cũng không nhỏ. Mà hiện giờ từ tỉnh thành đến trụ sở của tập đoàn Hoành Không chỉ có 2 con đường, một chuyến đi phải vài giờ mới có thể đến được.
Chưa nói đến sự lãng phí thời gian mà người ta cũng sẽ không thích. Tỉnh chúng ta cũng không có nhiều đất, cho nên, nếu như có thể xây dựng được đường cao tốc thì sẽ đẩy mạnh sự phát triển của Khu kinh tế Hoành Không. Nếu như có thể làm được cao tốc đi qua Khu kinh tế Hoành Không thì sẽ mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế không thể ngờ được.
Đồng thời, trong đại quy hoạch Hoành Không thì du lịch chiếm tỉ lệ lớn nhất. Mọi người đến đây du lịch, điều kiện đường xá như vậy sẽ khiến cho người ta lo ngại.
Như có một số người bị say xe, vừa thấy đường của chúng ta đã sợ rồi. Nếu như có đường cao tốc thì tình hình sẽ khác.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tôi biết. Cậu vừa nghe tin này sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện. Không riêng chuyện đường, còn có sự hỗ trợ các hạng mục trọng điểm khác…
Chủ tịch tỉnh Khúc cười nói.
- Đúng vậy, nếu như tài chính có thể cấp cho riêng mảng giao thông thì hạng mục trọng điểm của chúng ta có thể tiết kiệm được. Trong đại quy hoạch Hoành Không chỉ đưa vào kế hoạch xây dựng đường quốc lộ đã là trên dưới mười triệu rồi. Nếu như có thể rót xuống số tiền đó xuống tỉnh, vậy là lại có thể khai thác lĩnh vực và thị trường mới, đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ý tưởng này không tồi. Nhưng quy hoạch của các cậu đã xong rồi, người ta có chịu rót tiền hay không cũng khó nói. Việc này, chờ cậu đi làm việc với Bố Thanh Hoa, về đại quy hoạch Hoành Không của các cậu thì ông ấy là hiểu rõ nhất.
Chủ tịch tỉnh Khúc cười nói.
- Một thời gian nữa tôi sẽ sắp xếp thời gian đi. Nhưng, không biết người tiếp nhận chức vụ của ông ấy là vị nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Khương Quân Sơn.
Chủ tịch tỉnh Khúc cười nói.
- Khương Quân Sơn?
Sau khi Diệp Phàm nhắc lại vẫn nghi ngờ.
- Có lẽ cậu vẫn chưa từng nghe nói đến người này.
Chủ tịch tỉnh Khúc nói.
- Đúng vậy, chưa từng nghe nói, không biết Chủ tịch tỉnh Khương vốn là từ đâu lên?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, đường đường là chủ tịch thành phố Kim Lăng, cậu đã quên rồi. Xem ra gần đây cậu đúng là bận thật.
Khúc Chí Quốc cười nói, tỏ vẻ thoái mái. Nhưng Diệp Phàm hiểu, trong lòng Khúc Chí Quốc không thể thoải mái được.
Bởi vì Bố Thanh Hoa vừa đi, Khương Quân Sơn này đã đến, nếu như thế lực hơn Bố Thanh Hoa thì khó rồi. Chính quyền tỉnh này, không thể một chốc lát mà có thể hòa hợp được.
- Thật đúng là vậy.
Diệp Phàm vỗ đầu, cười.
- Sáng ngày mai, tỉnh phải mở cuộc họp các ban, 9h cậu tới họp đấy.
Tỉnh trưởng Khúc nói.
Bởi vì phải đi họp nên Diệp Phàm cũng không về. Vừa về tới khách sạn, Diệp Phàm liền gọi điện thoại cho Cổ Thiên Tắc nhà họ Cổ, cười nói:
- Giám đốc Cổ thời gian gần đây thoải mái chứ.
- Đâu có, tôi có thể so sánh được với tỉnh trưởng Diệp sao? Chưa cần nói cái khác, tỉnh trưởng Diệp thành lập Khu kinh tế Hoành Không.
Đại quy hoạch Hoành Không khiến cho cả nước thán phục. Đáng tiếc là trụ sở chính tập đoàn Cổ thị chúng tôi lại ở Kim Lăng.
Nói cách khác nếu ở trong Khu kinh tế Hoành Không còn có thể có vinh hạnh ở dưới trướng của Chủ tịch tỉnh Diệp.
Cổ Thiên Tắc cười nói, hiện giờ quan hệ cùng với Diệp Phàm càng ngày càng thân mật.
- Chúng tôi nhiệt liệt mời tập đoàn Cổ thị Kim Lăng đến với Khu kinh tế Hoành Không của chúng tôi.
Diệp Phàm cười nói. Cảm thấy Cổ Thiên Tắc sẽ phụ thuộc vào quyết định của mình.
- Tập đoàn Cổ thị tuy rằng không thể chuyển tới Khu kinh tế Hoành Không nhưng tập đoàn Cổ thị cũng hy vọng có thể vào trong vòng của Chủ tịch tỉnh Diệp.
Hơn nữa, Khu kinh tế Hoành Không đã sắp xây dựng hoàn thiện rồi. Dù chúng tôi có mang tới thì cũng chỉ là góp thêm viên gạch mà thôi.
Hơn nữa, nghe Long Đông nói, Chủ tịch tỉnh Diệp có lẽ không lâu nữa cũng được thăng chức rồi. Đến lúc đó, Chủ tịch tỉnh Diệp có chuyện gì cứ nói với tập đoàn Cổ thị là được.
Tiếc là chúng tôi chỉ là người kinh doanh bình thường, xung quanh Chủ tịch tỉnh Diệp đều là quan lớn giàu có.
Những lời này của Cổ Thiên Tắc rất rõ ràng là có ý tham gia vào trong nhóm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.