- Tát à, có giỏi thì tát xem?
Vương Phong bị chọc tức, cũng không yếu đi khí thế. Nếu không sau này ai còn nghe mình nữa? Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc.
Bốp…
Âm thanh giòn tan vang lên, chỉ thấy Vương Phong ngã sụp xuống, may mà còn có Tôn Vân nhanh tay kéo lại, bằng không ông ta sớm phải đi bệnh viện rồi.
- Cậu dám đánh tôi, cậu dám đánh người phụ trách phá án của Ủy ban Kỷ luật à. Người đâu, còng tên này lại cho tôi.
Vương Phong sờ sờ mặt nói với vẻ khó tin, lúc này ông ta đã tức đến nỗi mặt xanh như tàu lá chuối.
Bốn tay thủ hạ nhìn nhau do dự.
- Không muốn làm nữa có đúng không?
Vương Phong phát điên, Tôn Vân muốn ông ta giải thích cho đống tài liệu trên bàn cũng không có cơ hội. Không những vậy còn bị Vương Phong đẩy mạnh vào góc tường.
Sau đó là những tiếng mắng chửi của Vương Phong:
- Đồ vô dụng…
Tôn Vân cũng tức giận, không ngờ lại bị mắng như vậy. Tuy không dám chửi lại, nhưng y cứ ngồi rụp trong góc tường xem náo nhiệt.
Mấy người của Ủy ban Kỷ luật nhìn nhau, cũng không còn cách nào khác, đành phải bước lên phía trước Diệp Phàm.
- Ai dám.
Vương Triều cầm còng số 8 bước ra, giống như một thần hộ mệnh đứng trước mặt Diệp Phàm.
- Cục trưởng Vương, chúng tôi đang thực hiện công vụ, xin tránh ra cho. Anh nên biết hậu quả của việc ngăn cản Ủy ban Kỷ luật thi hành công vụ.
Có một tên mặt nghiêm lại nói.
- Đồng chí Ủy ban Kỷ luật, tôi hy vọng các anh làm cho rõ ràng, công kích lãnh đạo trên bộ sẽ phải chịu hậu quả như thế nào. Nói khó nghe một chút, nếu như có người công kích Trợ lý Diệp thì tôi sẽ bắn chết kẻ đó ngay. Không tin thì mấy người cứ thử xem.
Vương Triều mặt lạnh như băng, căn bản không thèm nể mặt.
Bốn tay kia thấy vẻ hung hãn của Vương Triều, vẻ mặt bối rối nhìn Vương Phong. Họ đều biết Vương Triều là Phó cục trưởng thường trực cục cảnh sát hình sự của Bộ.
Thân thủ của người ta bốn người mình căn bản không phải là đối thủ. Phỏng chừng người ta chẳng cần dùng đến súng thì mình cũng đã thảm lắm rồi.
- Đồng chí Tôn Vân, lập tức dẫn tôi đi gặp đồng chí Lô Minh Châu. Tôi muốn nắm một số tình hình mới nhất của vụ án.
Diệp Phàm không thèm dông dài với Vương Phong nữa mà nói với Tôn Vân. Bởi vì Diệp Phàm đã phát hiện ra đống tài liệu mà Tôn Vân mang đến.
- Cái này…
Tôn Vân do dự, nhìn Vương Phong với vẻ khó xử.
- Không được, ở đây tôi là người phụ trách, ai đưa tên khốn này đi gặp Lô Minh Châu thì kẻ đó đang phạm tội.
Vương Phong tức giận phát điên.
- Chủ nhiệm…Chủ nhiệm Vương, Trợ lý Diệp là lục thư…
Tôn Vân vừa nói đến đây đã bị Vương Phong cắt ngang.
- Là ai cũng vô dụng, Bí thư Tôn, lập tức kêu người đến đây.
- Bí thư Tôn, lập tức dẫn tôi đi gặp đồng chí Lô Minh Châu. Tôi muốn hỏi một số vấn đề, nếu anh không thực hiện thì anh biết hậu quả rồi đấy.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Xin lỗi Chủ nhiệm Vương, tôi dẫn Trợ lý Diệp đi hỏi trươc đã.
Tôn Vân khó khăn nói ra câu này. Sau đó dẫn đám người Diệp Phàm đi ra phía sau. Thật ra Tôn Vân cũng rất khó chịu thái độ cành cao của Vương Phong đối với mình.
- Trịnh Thanh, lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Vương Phong quát lên.
- Chủ nhiệm Vương, việc này khó giải quyết rồi. Anh nhìn đống tài liệu trên bàn kia đi.
Trịnh Thanh nói, sau đó chuyển cho Vương Phong.
.
- Tài liệu khỉ gì thế này.
Vương Phong miệng thì nói vậy, nhưng tay liên lục lật, trong phút chốc mặt ông ta đỏ bừng. Bởi vì tài liệu là Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật TW Lục Hải Bìfrnh đích thân phê – đồng chí Diệp Phàm đôn đốc giải quyết vụ án Lô Minh Châu. Trong lúc cần thiết có thể yêu cầu tổ điều tra phối hợp chặt chẽ.
Vương Phong xem xong tài liệu mặt trắng bệch, không biết làm thế nào.
Một lúc lâu sau ông ta mới cắn răng hừ nói:
- Gọi điện cho trưởng ban Lan đi. Diệp Phàm cho dù có ngàn lý do thì cũng không thể đánh người được, hơn nữa còn đánh người phụ trách của tổ điều tra.
Lô Minh Châu trông rất tiều tụy, ngồi ngẩn người trên giường. Nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Diệp Phàm, vẻ mặt khiếp sợ bỗng chốc biến mất, cả người trông tinh thần hẳn lên.
- Cái này không phù hợp với quy định đâu Trợ lý Diệp, không thể hỏi riêng như vậy, ít nhất phải có thêm hai đồng chí nữa.
Tôn Vân do dự nói.
- Bớt dông dài đi, đi ra ngoài cho tôi.
Diệp Phàm không nhẫn nại được nữa, xua xua tay.
Tôn Vân cũng không còn cách nào, đành phải ra hiệu cho mấy đồng chí của Ủy ban Kỷ luật đi ra ngoài cùng với Vương Triều.
- Còn nữa, khóa tất cả hệ thống giám sát lại, tôi muốn bí mật nói chuyện.
Diệp Phàm nói.
- Cái này không được, trong tổ có quy định…
Tôn Vân vừa nói đến đây thì bị Diệp Phàm cho một cái bạt tai, hừ nói:
- Lằng nhằng mãi…
Vương Triều tự mình đi tắt hết hệ thống giám sát.
- Đồng chí Minh Châu, chị chịu khổ rồi.
Sau khi tắt hết tất cả máy móc, Diệp Phàm ngồi lên ghế, an ủi Lô Minh Châu một câu.
- Cảm ơn…cảm ơn.
Lô Minh Châu có chút nghẹn ngào, hai mắt rớm lệ.
Ở trong này một thời gian rồi, Lô Minh Châu chịu rất nhiều áp lực. Lúc này nhìn thấy Diệp Phàm chẳng khác nào chết đuối vớ được cọc.
- Chị nhanh chóng nói với tôi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ có hai chúng ta thôi chị không cần phải giấu điều gì cả, dù có khó nói cũng phải nói ra. Nếu không thì tôi không có cách nào đâu.
Diệp Phàm nói thẳng vào vấn đề.
- Việc này tôi chẳng có gì không chính đáng cả, điểm này thì cậu cứ yên tâm. Lô Minh Châu tôi lấy tư cách của một đảng viên để đảm bảo. Lâm Nhất Danh hãm hại tôi, hắn và Hứa Lâm cùng làm. Mà việc này vốn chẳng có liên quan gì đến Lâm Nhất Danh cả.
Dù sao tôi và Lâm Nhất Danh không có chút quan hệ nào. Trước khi vụ án này xảy ra tôi còn không quen biết hắn. Không ngờ hắn lại tàn độc ra tay hãm hại tôi như vậy. Mấy ngày nay tôi suy nghĩ mãi, không biết bọn họ vì sao lại đổ chậu nước bẩn này lên người tôi như vậy. Hiện tại tôi nghĩ thông rồi, căn bản chính là vì Nạp Lan Nhược Phong sau khi đi còn để trống một vị trí dẫn đến sự cạnh tranh.
Phỏng chừng có người đứng sau chống lưng cho Hứa Lâm. Cho nên hắn mới quyết tâm hại tôi như vậy.
Đầu óc của Lô Minh Châu vẫn rất tỉnh táo, xem ra mấy năm nay cố gắng công tác ở Ủy ban Kỷ luật cũng không uổng công.
- Lâm Nhất Danh nói lúc đầu vì chuyện cầu Củng Phúc nên đã hối lộ chị sâm vương núi Trường Bạch trị giá hai trăm ngàn. Chị có từng nhận quà của hắn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thì tôi đã nói rồi mà, trước khi vụ án này xảy ra tôi căn bản là không quen biết hắn. Sao có thể nhận đồ của hắn được chứ. Hơn nữa, Lô gia chúng tôi đâu có thiếu tiền. Những chuyện liên quan đến tài sản tôi đều báo cáo đầy đủ với tổ chức, mỗi năm nộp thuế đầy đủ. Cậu nói xem, liệu tôi có để vài trăm ngàn làm cho ra nông nỗi này không? Vả lại, bởi vì có tiền, cho nên tôi chưa từng nhận phong bì của ai cả. Bình thường dù có nhận trà nhận thuốc thì cũng đều rất cẩn thận. Giá trị của trà thuốc này cũng chưa đến một ngàn, nếu hơn thì tôi sẽ trả lại ngay, nếu không thì nộp lên tổ chức. Là một cán bộ nhà nước, tôi cảm thấy bản thân mình rất thanh liêm. Không ngờ chỉ vì việc cạnh tranh một vị trí mà có người giở trò bẩn thỉu như vậy.
Lô Minh Châu nói.
- Như vậy việc hối lộ mà Lâm Nhất Danh nói kia là vu oan giá họa, bọn họ không có chút chứng cứ nào có đúng không?
- Đúng vậy, tuyệt đối không có chứng cứ, bởi vì việc này căn bản là không có thật. Vì vậy tôi kiên quyết phủ nhận. Tuy nhiên, vì liên quan đến cạnh tranh, họ chỉ muốn làm ô danh của tôi, tạm thời lôi tôi đến đây. Cuối cùng cho dù điều tra không ra thì vị trí này cũng đã sớm bị người ta cướp mất rồi. Bởi thế mà số tiền mà họ bỏ ra đâu có cao, chỉ có hơn trăm ngàn. Bọn họ biết là khó đưa ra chứng cứ, vì vậy dùng một số tiền để lôi tôi xuống mới là mục đích thật sự của bọn chúng.
Lô Minh Châu nói.
- Tôi nghĩ cũng phải, nhưng, nếu đã không có chứng cứ gì thì dựa vào đâu mà đưa cậu đến đây?
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này ai cũng khó mà nói rõ ràng được, có người muốn hại cậu thì sẽ có cách để đưa cậu vào bẫy. Đây là có người nói trực tiếp nói với tôi. Hơn nữa còn là nhân viên án phát. Vì vậy, Ủy ban Kỷ luật ra mặt điều tra trước cũng là bình thường. Việc này tuy là nhỏ, nhưng kết hợp với chuyện sập cầu Củng Phúc thì sẽ nghiêm trọng lên. Vì vụ sập cầu là việc lớn, chết mất mấy người, ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội.
Lô Minh Châu nói.
- Tôi thấy điểm mấu chốt của chuyện này nằm ở Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh. Hai người này đã thông đồng với nhau. Hơn nữa, chủ mưu nhất định là Hứa Lâm, Lâm Nhất Danh chưa đủ tư cách này. Mà đằng sau Hứa Lâm nhất định có người chống lưng, nếu không hắn dựa vào cái gì mà nhắm vào chị như vậy.
Diệp Phàm nói, nhìn Lô Minh Châu một cái, hỏi:
- Trong những ngày này, chị đã nghĩ ra kẻ đứng sau lưng đó là ai chưa?