- Lẽ nào trong võ học đây là phản phác quy chân, nghe nói cao thủ thực sự càng luyện càng giống người phàm.
Ví dụ như, thái dương của các cao thủ đều có hơi nhô ra. Đương nhiên đột khởi này nhô ra chính là tương đương với người thường.
Bằng mắt thường khó có thể phát hiện ra nhưng đã từng học Quốc thuật cũng có thể cảm nhận được. Cao thủ 12 đẳng trước kia lấy huyệt thái dương đột khởi nhô ra có thể phân biệt được công lực cao thấp.
Còn trên thái dương của cao thủ tiên thiên về cơ bản có thể phục hồi nguyên trạng từ phương diện này.
Nhưng, người có võ công cao vẫn có thể cảm nhận được sự mỏng manh của hơi thở này. Đương nhiên là người này chưa đến bước...
- Em nghĩ có ba nguyên nhân một là võ công của chúng ta thấp hơn ông ta, điều này có thể chắc chắn được.
Hai là người này có khả năng biến mất rất giỏi, có những bí thật nghe nói cũng là biến mất rất tốt.
Ba là võ công của người này rất đáng sợ, đến nỗi chúng ta không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như Thoát thần cảnh.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Ừ, đúng là người này rất thần bí. Đến giờ những tin tức về ông ta chúng ta cũng không được rõ ràng cho lắm.
Diệp Phàm nói.
- Hình như người này rất xem trọng anh.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chuyện này am cũng cảm nhận được à?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh xem, trước kia có phải là anh tiếp xúc ông ta đều xưng là tiền bối không? Còn bây giờ lại gọi là anh bạn nhỏ.
Chính là coi anh như huynh đệ tốt của ông ta. Chuyện này, chắc chắn có liên quan đến chuyện võ công của anh tăng lên.
Có lẽ ông ta đã biết được khả năng thực sự của anh. Nói cách khác, trong xã hội này, rất khó có những cao thủ được ông ta coi trọng.
Huống hồ lại xưng là huynh đệ.
Mộc Nguyệt Nhi nói rất có lý.
- Em nói, buổi tối ông ta đến tìm anh chính là vì câu nói sau cùng này sao? Chính là có một bí mật phải không?
Diệp Phàm nói.
- Có ba khả năng, một chính là ông ta tiện đường thì đến thăm anh một lúc. Nếu bây giờ ông chút quý mến anh, đương nhiên sẽ thường xuyên tiếp xúc để sau này có việc sẽ gọi anh đi.
Thứ hai là vì bí mật mà ông ta nói. Có lẽ bí mật này một mình ông ta cũng khó mà hoàn thành được.
Mà ông ta lại biết anh có những thể giúp một tay. Hơn nữa, những huynh đệ này võ công cũng rất khá đúng không?
Ba là, có thể người này lợi dụng anh?
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Bảo anh đi làm “vật hi sinh” sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Thời đại này cái gì cũng có thể, anh cũng phải đề phòng một chút. Đừng để đến lúc cái bí mật kia hại đến anh.
Hơn nữa, người này nói rằng chưa từng nghe thấy hội sở Thất Bảo, em cảm thấy kì lạ. Hội sở Thất Bảo đã có đến mấy trăm năm, trong khoảng thời gian đó chắc chắn là rất có danh tiếng.
Cao thủ này không thể không biết chỗ đó.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chuyện này không chắc chắn, giống như Hồng Tà, Lệ Vô Nhai của chúng ta cũng rất khá đúng không? Nhưng bọn họ cũng không biết hôi sở Thất Bảo.
Trái đấy lớn như vậy không biết cũng là chuyện bình thường. Không thể vì chuyện này mà suy đoán trong đó có âm mưu gì được.
Nhưng, anh và anh ta vô tình gặp nhau trong núi Xương Bối. Đán Phi Tử này này đã chết mà vẫn có thể sắp xếp được nhiều chuyện như vậy.
Cao thủ hiện đại bình thường hơn chúng ta nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, thần bí!
Mộc Nguyệt Nhi thở dài.
- Mà anh cũng phải đi rồi.
Diệp Phàm thở dài đứng dậy.
- Anh... anh không...
Vẻ mặt của Mộc Nguyệt Nhi đỏ lên nhìn Diệp Phàm.
- May mà ông ta đến đây, nếu không anh phải rất có lỗi với em.
Diệp Phàm nói.
- Sớm muộn gì anh cũng làm.
Mộc Nguyệt Nhi nói câu này rồi quay trở về phòng.
- Nguyệt Nhi...
Diệp Phàm nghẹn lời ngơ ngác nhìn phòng của Mộc Nguyệt Nhi, một lúc lâu sau mới thi triển thuật thần hành đi về phía chân núi.
Sáng hôm sau Diệp Phàm vừa mới xử lý xong một việc thì Vương Triều gọi điện thoại đến nói:
- Lâu như vậy rồi mà Xa gia vẫn chưa có biểu hiện gì, xem ra bọn họ quyết đấu với chúng ta đến cùng rồi.
- Sao vậy, lẽ nào hôm nay Xa gia lại có hành động sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Hạ Hải Vĩ và tôi cùng điều tra.
Vương Triều nói.
- Ý gì thế?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Chắc chắn là Xa Đông Đình làm, sáng nay hai đồng chí điều tra cao nhất đã đến đây. Bọn họ chủ yếu tìm đồng chí. Anh ở bên này lại tiếp đón Bộ công an. Mũi mâu nhằm thẳng vào tôi vào Hạ Hải Vĩ. Hơn nữa, yêu cầu tôi và Hạ Hải Vĩ tạm thời bị cách chức chịu sự điều tra của cấp trên.
Vương Triều giận giữ nói.
- Bọn họ nói gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhận hối lộ lớn.
Vương Triều nói.
- Ha ha ha, chuyện này hình như rất có lý. Trong nhà Vương Triều cậu bây giờ ít nhất cũng phải có chục triệu. Một chức vụ như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? là quan tham điển hình rồi.
Diệp Phàm cười.
- Vậy sao, mẹ kiếp! May mà lúc trước tổ quản lý quốc gia đã có căn cứ xác minh chính thức. Nếu không, hôn nay thực sự là không thể nói rõ được rồi.
Vương Triều nói.
- Đúng vậy, lúc đầu còn đau lòng về phí quản lý này. Xem ra, vẫn còn phải nộp phí quản lý nữa rồi. Bây giờ không phải là sử dụng nữa rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không riêng gì tôi, anh cũng bị điều tra. Yêu cầu cậu lập tức đến Thủy Châu nhận lệnh điều tra.
Vương Triều tươi cười như nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.
- Tôi cũng bị điều tra, bọn họ điều tra tôi cái gì?
Diệp Phàm sứng sốt hỏi.
- Hồng Diệp Bảo vậy, một tòa nhà lớn giả trị bảy, tám trăm triệu, anh mà không bị ai điều tra thì khiến tôi ghen tỵ đấy.
Vương Triều nói.
- Tôi về ngay, để xem bọn họ muốn gây sức ép gì.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, vội vàng mua vé máy bay bay thẳng về Thủy Châu.
Buổi trưa thì đến Thủy Châu, Vương Triều đích thân đi đón Diệp Phàm.
- Đúng rồi, bọn họ tố cáo Hạ Hải Vĩ cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Giống nhau thôi, tài sản lớn không rõ lai lịch. Lão Hạ cũng có gia sản 5 triệu đúng không?
Vương Triều nói.
- Ừ, lão Hạ qua hai lên lần làm nhiệm vụ với tôi cũng buôn bán được một số lời lớn. Nhưng, có lẽ lần này bọn họ thu về.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Tôi thấy bọn họ chính là muốn đến gây rối, đơn giản chỉ là muốn chúng có phải đến lúc điều tra thì thay người hay không. Đến lúc đó làm thì tốt rồi.
Vương Triều nói, một lúc sau xe đã đến Tỉnh ủy Nam Phúc.
Hai người vội vàng vào phòng họp nhỏ của Ban kỷ luật Tỉnh ủy, Diệp Phàm phát hiện trong này đã có Thư kí Đông Phương và hai người trung niên ngồi. Còn có cả Phó bí thư Tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên.
- Đồng chí Diệp Phàm, người này chính là Lưu Lượng của Cục phòng chống tham nhũng và phó trưởng phòng Mô Minh.
Vẻ mặt của Đông Phương nghiêm túc giới thiệu với Diệp Phàm về hai người trung niên.
- Ồ, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm lên tiếng.
- Đồng chí Diệp Phàm, gần đây tố cáo 3 đồng chí phạm phải vấn đề lớn.
Chúng ta lập tức đi xác minh một chút. Cho nên, chuyện hôm nay chủ yếu là xác minh làm rõ.
Trong lúc xác minh, chúng tôi đề nhị Tỉnh ủy và Bộ cơ quan, các ngành liên quan tạm thời đình chỉ mọi công tác của cậu để nhận điều tra.
Vẻ mặt của trưởng phòng Lưu Lượng nghiêm túc nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha ha, chuyện còn chưa rõ ràng mà các công đã đề nghị ngừng chức vụ của chúng tôi.
Chuyện này, có phải hơi quá không? Hơn nữa, chúng tôi thấy chuyện này rất lạ.
Bởi vì, tôi đồng chí Vương Triều, Hạ Vĩ Hải, vụ án Lô Minh Châu đều do anh phụ trách điều tra.
Ba người cùng bị kiện, cùng bị cách chức. Tôi có lý do để nghi ngờ có người điều tra là nhằm vào vụ án Lô Minh Châu đi.
Lẽ nào trong vụ án này có uẩn khúc lớn, có người muốn ngăn cản ba người chúng tôi phá án?
Diệp Phàm cười lạnh ngồi xuống ghế.
- Điều mà đồng chí Diệp Phàm nói chỉ là sự phỏng đoán. Hơn nữa, có những việc không có căn cứ chính xác.
Các vụ án của Viện kiểm sát cho đến giờ đều nói chuyện bằng chứng cứ. Có người đưa ra bằng chứng tố các cậu dù sao chúng tôi cũng phải thụ lý có đúng không?
Nếu không chúng tôi không làm tròn trách nhiệm rồi. Còn nếu như tạm thời cách chức khiến các cậu ngừng điều tra, vậy thì đối với việc điều tra cũng không cần những phiền phức.
Nói đến quy tắc chính là như vạy, chúng tôi làm việc theo quy tắc, không có điều gì là không theo quy định có đúng không?
Cái miệng của Lưu Lượng này cũng thật là ghê gớm.
- Bằng chứng, cái khác thì tôi không nói đến. Tôi muốn hỏi một chút, bằng chứng trong vấn đề của chúng tôi là gì? Xin này mang ra để lên mặt bàn. Bởi vì, tôi bận nhiều việc, còn vụ án điều tra về Lô Minh Châu đã sắp kết thúc rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này e rằng không tiện, phải điều tra cũng chính là cũng ta phải nói chuyện riêng đúng không?
Lưu Lượng nói.
- Không sao, tôi không sợ mất mặt, các ông cứ việc lấy chứng cớ ra. Các ông không cần phải giữ thể diện cho tôi. Nếu thực sự như vậy thì có nể mặt cũng chẳng ích gì đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, nếu cậu đã nói thế thì chúng tôi hỏi cậu một câu. Hồng Diệp ở Bắc Kinh có phải là biệt thự tài sản cá nhân của cậu không?
Ngô Minh vừa lấy tài liệu ra vừa lạnh lùng nói.
- Câu hỏi này tôi nghĩ là không cần trả lời các anh.
Diệp Phàm đang cố ý trêu đùa bọn họ.
- Bây giờ nói không được đúng không? Theo điều tra, xác minh của chúng tôi, xây dựng Hồng Diệp trước giải phóng vẫn là một cương thất của phong kiến quý tốc. Hơn nữa, diện tích của biệt thự này lớn. Theo giá trên thị trường hiện nay ít nhất cũng phải trị giá 800 triệu.
Chuyện này hay là bỏ đi. Đồng chí Diệp Phàm là một quan viên phong phú, có một tòa nhà cao cấp như vậy
Dù sao cậu cũng phải giải trình. Theo điều tra, chúng tôi được biết, đồng chí Diệp Phàm không buôn bán, cũng không tự nhiên lại có được giải thưởng nào lớn đến mấy trăm triệu như vậy.
Còn bây giờ cậu là Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không. Tiền của tập đoàn này cũng không ít nhỉ.
Hơn nữa, cậu nhậm chức ở nhiều nơi, ngoài ra còn dảm nhiệm những chức vị nặng nề. Ví dụ như, ở huyện Xuyên. Ví dụ như, cậu còn...
Ngô Minh thuộc việc điều tra như lòng bàn tay. Có những việc ngay đến Diệp Phàm cũng không nhớ gì cả vậy mà ông ta lại nhớ rất rõ.
- Này hai đồng chí, Viện kiểm sát phá án có phải quan trọng nhất là sự thật không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đương nhiên rồi, nếu không có căn cứ sao chúng tôi có thể nói bừa được.
Trưởng phòng Lưu Lượng gật đầu nói.
- Cảm giác của tôi chính là việc xác mình của các anh rất qua loa đại khái. Xem ra, tôi phải nói là đối với thái độ làm việc này chính là không làm tròn trách nhiệm.
Diệp Phàm bắt đầu nói sắc bén.