Quan Thuật

Chương 3528: Kẻ điên lợi hại




- Đương nhiên, sào huyệt của Vũ Vương chưa từng đến, không biết nó ở chỗ nào. Hình như kẻ điên kia vẫn luôn hỏi thăm xem đảo Thủy Tinh kia đi hướng nào. Lúc đó 5 người chúng tôi gặp gã, gã liền bắt lấy chúng tôi hỏi thăm. Chúng tôi thực sự không biết, kết quả là suýt nữa thì chết trong miệng con rết của gã.
Huyễn Ma nói.
- Lạ thật đấy, nếu như gã điên kia có quan hệ với Thiên Mị chắc cũng là người cùng thời đại với Vũ Vương.
Ít nhất Vũ Vương cũng phải là người của thời Chu, còn Huyễn Ma lại là người của thời Tam Quốc. Chuyện này hình như đã gần mấy ngàn năm rồi, sao có thể cùng gặp nhau được.
Le nào có người sống được hơn ngàn năm sao...
Diệp Phàm đem chuyện gặp người đó trong rừng ma nói lại lại một lần.
- Nếu có liên quan đến Vũ Vương có lẽ người này đã chuyển kiếp rồi, đối với cao thủ bon họ thực hiện thuật chuyển kiếp là điều dễ dàng.
Huyễn Ma có ý kiến của mình.
- Được rồi, không nói nữa, ông dùng thuật Hồng Huyết đao nói cho tôi về người bạn này thế nào?
Diệp Phàm chỉ vào Bao Nghị.
- Không phải là không nói cho cậu mà là không thể dùng lại được, nếu dùng lại tôi sẽ bị nguy hiểm. Bây giờ đã đến lúc hồn khí của tôi có thể bảo tồn dưới mức cực hạn tồi. Còn Akiyama Mita đã bị cậu phá, nếu lại gửi một ít trong đầu. Cậu chỉ có thể tạm thời dung thâm vào cái chuôi thương đã phá này thôi.
Suýt nữa thì Huyễn Ma hét to lên.
- Không phải do ông sao, tôi biết ông vẫn còn giữ lại một ít. Dừng có giả vờ trước mặt tôi. Nhanh lên.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Huyễn Ma không còn cách nào đành phải thi triển thuật Hồng Huyết đao. Lục khí cuồn cuộn tiến vào, rốt cuộc Bao Nghị cũng tỉnh lại.
Một lúc sau cơ thể bốc lên toàn lục khí.
- Có thể thu rồi, anh ta đột phá rồi.
Diệp Phí có thể cảm nhận được hơi thở trên người Bao Nghị thay đổi, người này thật may mắn lập tức đã đến giai đoạn đầu của Bát đẳng, đột phá là một chuyện quan trọng có thể phóng nội khí ra ngoài.
- Ha ha ha...
Bao Nghị người này điên cuồng chân tay đấm đá.
- Tiểu tử nói nhỏ tôi, đừng có đưa sói đến.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, nhưng Bao Nhị vẫn còn ở bên ngoài lấy nội khí của mình đập nươc trong hồ bồm bộp.
- Đúng rồi, trên vách động này bốn cái đầu lâu không phải là phế chứ?
Diệp Phàm hỏi Huyễn Ma.
- Không phế, chỉ bị thương thôi. Có lẽ trong vòng một năm có thể hồi phục lại. Đây chính là chỗ lợi hại của thuật Hồng Huyết đao.
- Con dơi của tôi có phải là bị pho tượng mị xà ngàn năm kia làm hỏng không?
Diệp Phàm vẫn nhớ về con dơi của mình.
- Vỡ rồi còn có thể tồn tại được sao? nhưng, nếu thứ này bị hủy rồi thì nghĩ cách đắp lại là được.
Hơn nữa, con dơi kia không phải do sư phụ cậu giao lại cho cậu sao. Cho nên nó cũng không phải là đồ của cậu.
Nếu như hoàn toàn là do mình tự làm thì chắc chắn là càng tốt. Chỉ có điều là kết quả qua nhiều năm tiến hóa khiến cậu phải bắt đầu lại rồi.
Huyễn Ma nói.
- Mẹ kiếp, một triều trước khi giải phóng rồi!
Diệp Phàm buồn bức làm Akiyama Mako tỉnh lại.
- Anh là tên khốn nạn...
Akiyama Mako vừa tình lại, đã như bị điên vậy. Đấm đá về phía Diệp Phàm như không muốn sống nữa.
- Mụ đàn bà thối tha, cút ngay, ta không khách sáo đâu.
Bao Nghị vừa nhìn thấy đã ra tay tàn nhẫn với Akiyama Mako.
- Lui xuống đi.
Diệp Phàm nghiêm mặt, Bao Nghị ngây người ra lui về phía sau.
- Người ta một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cậu xen vào làm gì.
Huyễn Ma ở trong mộc thương cười trộm.
- Thực xin lỗi anh.
Akiyama Mako như điêm đập đầu lên trống đồng như muốn tự tử. Diệp Phàm vội chạy đến ôm chặt lấy Akiyama Mako.
- Em nhìn xem anh là ai? Còn có thể nhớ ra không?
Bốp một cái Diệp Phàm lấy lại bình thường.
- Ta mặc kệ anh là ai.
Akiyama Mako giãy dụa, nhưng vừa nhìn vào mắt Diệp Phàm cô đã ngây người ra.
Tuy hai người đã nhiều năm không gặp nhưng khuôn mặt của Diệp Phàm cũng không có thay đổi nhiều. Chỉ là có hơi già hơn một chút thôi.
- Không đâu, đây chắc chắn là ảo giác!
Akiyama Mako đấm vào Diệp Phàm.
- Akiyama Mako, em sờ xem. Lúc đó anh trốn trong chăn mới để cha cố rút lui.
Diệp Phàm nói, nắm lấy tay Akiyama Mako để lên mặt mình.
Akiyama Mako liền bị chấn động, cô ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, tay run run sờ mặt Diệp Phàm.
Một lúc sau, Akiyama Mako đau đớn.
- Anh làm cho em nhớ anh thật khổ. Vì anh mà em bắt mình phải học tiếng Trung.
- Vì anh mà ngày nào em cũng ngồi trong phòng ngẩn ngơ...
- Vì anh...
- Anh thật tàn nhẫn...
- Akiyama Mako, chuyện này nói ra rất dài...
Diệp Phàm thở dài, cũng giả vờ nói cho xong.
- Lần này anh quay lại là để thăm em sao?
Đột nhiên Akiyama Mako hỏi.
- Ừ, là đến thăm em. Nhưng gặp chuyện này.Anh, anh thật có lỗi...
Diệp Phàm cũng không biết hôm nay phải thở bao nhiêu lần.
- Cha, cha...
Đột nhiên Akiyama Mako nhắc đến cha khóc lóc.
- Không sao, một lúc nữa sẽ tỉnh lạ thôi.
Diệp Phàm nói.
- Anh dẫn em đến Trung Quốc được không? Anh sẽ giặt quần áo nấu cơm cho anh.
Akiyama Mako nói rất chân thành.
- Xin lỗi Akiyama Mako, anh đã có vợ rồi, xin lỗi...
Vẻ mặt của Diệp Phàm xanh lên, Bao Nghị ở bên cạnh nói:
- Được! nhìn cô còn phong lưu lắm. Hay là yêu tôi đi.
- Tôi làm tình nhân cho anh, tình nhân.
Akiyama Mako điên cuồng hét lên.
- Hay thế này đi Akiyama Mako, em có cuộc sống của em, anh có cuộc sống của anh. Coi như đây là một giấc mộng đi. Lần này đúng là anh không nên tới.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, chúng ta gặp nhau muộn quá rồi. Sau này anh thường xuyên đến thăm là em thấy mãn nguyện rồi. Em sẽ không phá vỡ gia đình anh đâu.
Akiyama Mako chân thành nói.
Diệp Phàm vỗ Linyifu, người này vừa tỉnh lại, điên cuồng muốn động thủ.
- Cha, anh ấy là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chính là người mà con vẫn hay nói với cha.
Akiyama Mako vội đến kéo tay Linyifu.
- Ân nhân cứu mạng, sao hắn lại đến đây? Akiyama Mako con đừng ngốc. Người như thế chắc chắn là muốn làm hại gia tộc chúng ta. Nếu không sao hắn vào được đây?
Akiyama Linyifu không ngốc nhìn là đoán ra ngay.
- Đại sư Thu Sơn, lần này đến đây đúng là tôi muốn gặp Akiyama Mako. Nhiều năm rồi không gặp tôi rất nhớ cô ấy.
Sau khi gặp, tôi lại lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện cho nên mới cùng xuống đây. Nhưng tôi phát hiện ông nội Akiyama Mita của ông gây bất lợi cho các ông.
Cho nên mới ra tay. Nhưng thu được bí thuật của Akiyama Mita thì lại làm hỏng mình.
Bây giờ ông ta đã chết rồi. Hơn nữa, tôi còn muốn nói với ông, căn bản ông ta không phải là Akiyama Mita.
Bởi vì đầu của ông ấy là đã bị đầu ma chiếm mất rồi.
Diệp Phàm nói.
Sao đầu của ông đây lại là đầu ma được?
Huyễn Ma hừ lạnh trong lòng.
- Lời này của cậu chỉ lừa được đứa bé 3 tuổi thôi, ông nội là ông nội sao có thế biến thành đầu ma được. Cậu đang nói xấu thần thánh của gia tộc Akiyama.
Akiyama Linyifu tức giận.
- Nếu như đúng là ông nội Akiyama Mita thì sao ông ấy lại muốn hủy thuật Hồng Huyết đao của các ông?
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Tình hình vừa rồi ông cũng nhìn rõ, ông còn bảo Chân Tử chạy mau đúng không?
- Tôi không hiểu vì sao ông ấy lại làm như vậy. có lẽ ông ta muốn dùng máu tươi của chúng tôi để luyện tuyệt thế thần công.
Chắc là luyện thuật Hồng Huyết đao. Nhưng nếu như ông ấy có thể luyện thành mang lại vinh quang cho hậu duệ Thu Sơn chúng tôi dù chúng tôi có chết cũng là vinh hạnh cho gia tộc Akiyama.
Đầu óc của Akiyama Linyifu đúng là ngu muội vô cùng. Đã đến nước này rồi còn nói thay cho Akiyama Mita.
- Tôi thấy ông đúng là ngu xuẩn vô cùng, ông ta muốn lấy mạng của gia tộc các ông ông lại còn nói thay cho y. Ông ta muốn hủy hoạt gia tộc Akiyama, ông ta chỉ vì bản thân mình, trong lòng ông ta căn bản không có gia tộc Akiyama. Nếu như ông cứ cố chấp như thế tôi xin cáo từ.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Ôi, người thì chết hết rồi nói những lời này còn tác dụng gì nữa. Nhưng chắc cậu không đơn thuần chỉ là đến thăm Mako chứ?
Akiyama Linyifu nhìn Diệp Phàm chằm chằm hỏi.
- Nếu có ý đồ khác thì tôi sẽ không cứu các ông đâu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Linyifu rất đau đớn ngẩn người ra nhìn cái đầu của Akiyama Mita đã bị vỡ tan, ông ta đi với vẻ mặt tiều tụy.
Một lúc sau mấy người đến thu thi thể. Sau 2 tiếng đồng hồ Diệp Phàm đã được Akiyama Mako mời đến một cánh rừng trong hậu viện của Gia tộc Akiyama, hơn nữa còn có cả đồ pha trà. Mako pha trà Long Tỉnh Tây Hồ rất thành thục.
- Cả đời lão phu si mê đao, cả đời cống hiến cho nó. Hơn nữa, trong mơ lão phu đã đạt đến cảnh giới tiên thiên.
Đương nhiên, trong đó cũng còn nguyên nhân khác. Hơn nữa, Không Trạch gia ở huyện Đằng Cổ Ốc là kẻ địch của gia tộc Akiyama.
Nếy như không có võ công tuyệt đích, gia tộc Akiyama đã sớm suy tàn rồi.
Linyifu bình tĩnh lại.
- Cho nên, ông vẫn muốn để thuật Hồng Huyết đao luyện đến viên mãn để đột phá đến cảnh giới thoát thần. Kết quả lại không như mong muốn, nếu không phải gặp tôi thì cơ thể ông sớm đã bị kẻ khác chiếm mất rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, có lẽ là thế. Vì giấc mộng của ta mà lần này đã làm chết mấy người của gia tộc Akiyama rồi.
Những người đó đều có võ công tốt của Gia tộc Akiyama.
Linyifu đau lòng suýt nữa rơi lệ:
- Tiếc là, đứa con lớn của ta Akiyama Yushun thể chất quá yếu.
Đến giờ mới đạt đến tứ đẳng, bản lĩnh còn kém hơn cả Akiyama Mako. Thật đáng tiếc, Gia tộc Akiyama lại không có người nối nghiệp.
- Cha, Akiyama Yushun không có năng lưc, khiến Gia tộc Akiyama chịu nhục rồi.
Akiyama Yushun trông khôi ngô, đẹp trai, vội nói một câu rồi quỳ xuống trước mặt cha.
- Ha ha.
Diệp Phàm đột nhiên ra một chưởng vỗ lên vai Akiyama Yushun, dọa cho người nhà Akiyama nhảy dựng lên. Bốp một cái cả người Akiyama Yushun bị Diệp Phàm vỗ
- Các hạ làm gì vậy?
Thấy con trai có khí, Linyifu tức giận nhìn Diệp Phàm chằm chằm, Akiyama Mako cũng có vẻ mặt này.
- Bây giờ cậu ta đã đến lục đăng rồi.
Diệp Phàm nói, cầm chén trà nhấp một ngụm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.