Trên đảo mạng lưới sông ngòi rất đông đúc, nhiều khe sâu, thác nước và hồ, tài nguyên sức nước phong phú thuận lợi cho vận tải đường thủy và tưới tiêu.
Bờ biển dốc đứng, quanh co, vịnh sâu, vùng duyên hải đầy đá san hô, tài nguyên khoáng sản phong phú, có sắt, vàng, dầu mỏ, lưu huỳnh, kim cương, mỏ quặng rất phong phú.
Trên đảo hiện có mấy trăm nghìn dân, diện tích khoảng bốn mươi nghìn km2. Trên đảo đa số là núi non, ngọn núi to nhỏ không ít.
Mấy người Diệp Phàm vội vội vàng vàng chạy đến đảo Quả Sơn, mấy người không đi qua con đường bình thường. Bởi vì thứ nhất là thủ tục xuất nhập cảnh rất nghiêm.
Sẽ làm cho tổ Thần Đạo của Nhật Bản nghi ngờ. Cho nên, mấy ngưởi dùng cách nhập cư trái phép.
- Đã mấy năm rồi, về lý thuyết nếu không phát hiện được gì thì Thôn Dã Nhị Điền đã có thể gọi đồ đệ về chứ?
Hồng Tà nói.
- Việc này không chắc, đương nhiên, nếu còn có người theo dõi thì chắc cũng không hơn. Nhiều nhất cũng chỉ hai người. Đường Thủ Đạo cũng không thể sắp xếp đệ tử ở đây nhiều năm.
Quỷ Dã Tam Lang nói.
Đêm lặng lẽ đến, mấy người Diệp Phàm đi thuyền đánh cá gần bờ rồi dùng xuồng ba lá để cập vào một vách đá dốc đứng gần bờ.
Chỗ này đối với người thường thì là không thể leo lên, nhưng đối với mấy ngừi Diệp Phàm thì không có khó khăn gì.
Mấy người giống như thằn lằn, lưng đeo đầy thiết bị tay trực tiếp bám vào đá không lâu đã lên đến chỗ cao hai trăm mét.
Diệp Phàm đột nhiên dùng tay ngăn lại, bởi vì trên đỉnh núi có tiếng người nói chuyện, hơn nữa lại đang nói tiếng Hán.
Đương nhiên Indonesia cũng có nhiều người gốc Trung Quốc, người nói tiếng Hán càng nhiều, cho nên Diệp Phàm cũng không cảm thấy lạ.
Trên đỉnh nói có vẻ là một đôi nam nữ đang ngồi tâm sự, cặp đùi thon dài của cô gái còn tren lắc lư trên đầu Diệp Phàm khá mê người.
- Cái Lâm, bang chủ lần này bảo anh mang đội đến đây không phải là chỉ đi du lịch chứ?
Giọng cô gái hỏi.
- Thái Nhã, em cho rằng bang chủ có lòng tốt cho các anh em đi du lịch sao, nằm mơ đi.
Cái Lâm hừ nói.
- Tôi đã nói thôi chắc chắn có chuyện bí mật muốn anh đi làm. Bang chủ cũng thật là đã hơn một năm vẫn không nghỉ.
Thái Nhã có chút bất mãn hừ nói.
- Có cách nào, trên đảo chúng ta bang phái san sát, rất nhiều bang hội. Mà nổi tiếng nhất chính là sáu bang hội lớn.
Ví dụ như Kim Hồng Đường, Lục Bang, Đường Tử hội… đều mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Tứ Hồ chúng ta tuy nói cũng có trên trăm người, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở giữa.
Kẹp giữa mấy bang hội lớn thật là khó khăn.
Cái Lâm nói.
- Đúng thế, hiện giờ làm ăn ngày càng khó khăn. Đảo Nhật Nguyệt chỉ là nền móng, bang hội lớn có năng lực đều kéo dài ra nước ngoài.
Lực lượng của bang hội chúng ta quá yếu, muốn ra ngoài phát triển cũng khó. Trên một trăm anh em trong bang hội muốn có cơm ăn, có vợ con thật sự không dễ dàng.
Hơn nữa, cuộc sống đao kiếm này, hàng năm đều có anh em bị thương, thậm chí có người bị tôi xử lý.
Thái Nhã cũng thở dài,
- Nhưng lần này đến đảo Quả Sơn có lẽ là nhiệm vụ không thấp đi?
- Lần này chúng ta tới là vì Củng Âm giáo tìm được bảo vật ngàn năm
Cái Lâm nói.
- Củng Âm giáo, trên đảo chúng ta hình như không có bang phái nào tên như thế?
Thái Nhã hỏi, Diệp Phàm thật ra chấn động. Củng Âm giáo không ngờ cấu kết với bang phái trên đảo Nhật Nguyệt. Có dụng ý gì? Diệp Phàm không thể không cảnh giác.
Ngay cả Hồng Tà lúc trước chờ không được dùng truyền âm mật thuật nói là phải đi lên giết đôi nam nữ kia lúc này cũng an phận dán trên vách đá nghe lén.
- Giáo phái này cách chúng ta rất xa, cũng là một bang phái nổi tiếng ở đó.
Lần này bọn họ nhắm vào chúng ta xong liền cùng bang chủ ký kết hiệp định hợp tác. Chính là muốn chúng ta tập trung vào Đường Thủ Đạo của Nhật Bản.
Nghe nói Đường Thủ Đạo gần đây liều mạng với bọn họ. Hai bên có đến hai ba mươi người chết.
Củng Âm giáo tức giận, tuyên bố muốn tiêu diệt Đường Thủ.
Cái Lâm nói.
- Nghe nói Đường Thủ Đạo là bang phái nổi tiếng của Nhật Bản. Thật ra thực lực không thua Kim Hồng Đường trên đảo chúng ta. Củng Âm giáo khẩu khí thật đúng là không nhỏ, kiêu ngạo như vậy?
Thái Nhã hiển nhiên không rõ thực lực của Củng Âm giáo.
- Em nói vậy là sai lầm rồi. Củng Âm giáo cũng không đơn giản. Đệ tử bên dưới có khoảng một nghìn người.
Cảnh sát … nhìn thấy họ giống như chuột thấy mèo vậy. Trên cơ bản là những việc lớn liên quan đến Củng Âm giáo họ đều nhắm một mắt mở một mắt, có thể quan tâm thì quan tâm, không thì mặc kệ.
Lần này hai bang hội lớn cách xa nhau như vậy sống mái với nhau rất lợi hại. Mối thù này của họ là không giải được.
Mà Củng Âm giáo chắc chắn nhờ chúng ta vì chúng ta cách Nhật Bản gần hơn. Hơn nữa, chúng ta cũng có phân hiệu ở Nhật Bản.
Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hiểu tình hình của Đường Thủ Đạo.
Cái Lâm nói.
- Không phải anh nói lần này Củng Âm giáo cũng cử một số đông người đến giết Đường Thủ Đạo sao? Kết quả thế nào?
Thái Nhã hỏi.
- Bọn họ lần này cũng thấy lạ, hinh như Đường Thủ Đạo bị ba người khác đánh lén. Hơn nữa, nhóm người kia rất lợi hại.
Nghe nói ngay cả một trong những mũi nhọn Tự đại hộ pháp tướng quân của Đường Thủ cũng bị đánh gãy một bàn tay.
Mà Tấc Đinh may mà chuồn nhanh nếu không cũng bị người khác giải quyết. Nhóm người kia xử lý hơn mười đệ tử của họ.
Mà vừa lúc gặp phải Củng Âm giáo giết qua, Đường Thủ nói liên tục gặp hai ba người tấn công. Lần này tổn thất thảm.
Cái Lâm nói.
- Có lẽ tiếp theo có trò hay để nhìn. Đường Thủ chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ cử một số đông người đi giết Củng Âm giáo thôi. Chúng ta cũng đang tốt lắm, đứng giữa bọn họ kiếm tiền là được.
Nhưng cứ như vậy cũng khá nguy hiểm. Nếu người của Đường Thủ Đạo biết chúng ta bắt tay với kẻ thù của họ thì chẳng phải là không có gì hay ho sao.
Tứ Hồ chúng ta cũng không phải là đối thủ của Đường Thủ Đạo. Anh nói xem sao bang chủ lại hồ đồ như vậy, đến lúc đó Củng Âm giáo cách chúng ta xa như vậy ngoài tầm tay với.
Thái Nhã lo lắng.
- Ha ha, lần này Củng Âm giáo thật ngốc.
Cái Lâm đột nhiên cười.
- Sao thế?
Thái Nhã vẻ mặt sửng sốt một chút.
- Muốn nói chuyện này còn phải nói đến bộ lạc Tây Mễ. Bọn họ chính là bộ lạc trên quần đảo Duy Cơ Tư.
Bộ lạc này đánh nhau với Củng Âm giáo mấy ngàn năm nay, vẫn là kẻ thù truyền kiếp. Hơn nữa nghe nói con của giáo chủ Củng Âm giáo chết trong tay người của bộ lạc này.
Mà lần trước Đường Thủ trả thù Củng Âm giáo nghe nói là chỉ trách Củng Âm giáo công kích công ty của Đường Thủ.
Mà việc này Củng Âm giáo cảm thấy oan uổng, lập tức triển khai điều tra, kết quả vừa điều tra đã có manh mối.
Lãnh đạo cấp cao của Củng Âm giáo gần đây không chỉ đạo công kích công ty của Đường Thủ. Việc này Củng Âm giáo liền nghi ngờ có phải bẫy của người khác không?
Cuối cùng thì đều hướng về bọ tộc Tây Mễ. nhưng bọn họ không có chứng cứ, chỉ có thể nói là nghi ngờ bọn họ có ác ý.
Cho nên, bọn họ cũng tới ăn miếng trả miếng. Lần này cử một nhóm người đến Nhật Bản đánh lén Đường Thủ.
Hơn nữa, tất cả đều hóa trang thành người của bọ lạc Tây Mễ. Đương nhiên, trong đó cũng có mấy người thật sự là người của bộ lạc Tây Mễ.
Những người này đã chết trong tay người của Đường Thủ. Em nghĩ xem, bước tiếp theo có phải là rõ ràng rồi không?
Cái Lâm cười khan nói.
Mẹ kiếp, ngu như vậy. Diệp Phàm thầm mắng một tiếng.
- Đúng thế, đến lúc đó Đường Thủ chắc chắn cho người đi tấn công bộ lạc Tây Mễ. Mà Củng Âm giáo lại ép đến, có lẽ bộ lạc Tây Mễ này ngày 7-1 sẽ không dễ chịu lắm.
Thái Nhã cười nói.
- Đó là đương nhiên, công ty của Đường Thủ ở…. Rất có thế lực. Đến lúc đó nếu phong tỏa mặt biển thì người của bộ lạc Tây Mễ chỉ có thể uống gió mà sống. Xã hội hiện đại cũng không giống xã hội xưa, trước kia người của bộ lạc này có thể lấy đánh bắt săn bắn mà sống.
Xã hội hiện đại nếu chặt đứt con đường giao thương, bọn họ căn bàn không thể sinh tồn.
Cái Lâm nói, có lẽ vẻ mặt đang vui khi người khác gặp họa.
- Người của Tây Mễ và Củng Âm giáo đấu nhau ngàn năm chưa dứt. Một công ty của Đường Thủ dựa vào cái gì phong tỏa mặt biển của người ta. Quần đảo Duy Cơ không chỉ một hòn đảo nhỏ chứ?
Thái Nhã hỏi.
- Một hòn đảo được tạo thành từ mấy hòn đảo. Diện tích mặt biển xung quanh hòn đảo này lên đến hơn một triệu km2.
Cái Lâm nói.
- Hải phận lớn như vậy Đường Thủ có thể phong tỏa sao? Không thể nào.
Thái Nhã căn bản không tin.
- Bọn họ có mấy con đường giao thương với bên ngoài. Đến lúc đó chọn chỗ đó để theo dõi tấn công là đủ.
Bọn họ không pháo hạm quân hạm, chỉ mấy chiếc thuyền đánh cá cải tạo gắn thêm súng máy. Bọn họ ngay cả pháo nhỏ cũng không có. Còn công ty của Đường Thủ cũng không đơn giản.
Bởi vì bọn họ cấu kết với … Bọn họ có pháo hạm của chính mình, còn có tên lửa.
Nghe nói mua ở chợ đen tên lửa vác vai. Đối với việc này … cung nhắm một mắt mở một mắt.
Chỉ cần không nguy hiểm đến an toàn quốc gia họ là được. Đương nhiên, công ty Đường Thủ lúc trước làm những cái này là để đề phòng Củng Âm giáo.
Nếu kế hoạch của họ lần này thành công, bọn họ hoàn toàn có thể đối với bộ lạc Tây Mễ. Hơn nữa, còn khá hữu hiệu.
Đến lúc đó, Củng Âm giáo tấn công bí mật, tôi thấy bộ lạc Tây Mễ sẽ nguy hiểm bên bờ diệt vong.
Cái Lâm cười, Hồng Tà tức giận muốn lên cho người này một cái tác, nhưng bị Diệp Phàm khoát tay áo.
- Có lẽ nếu thật sự đấu xuống công ty Đường Thủ sẽ phải trả giá trầm trọng đi?
Thái Nhã nói.
- Đây chẳng phải là chuyện mà Củng Âm giáo muốn thấy sao, cũng là việc chúng ta mong muốn. Làm cho bọn họ đấu vui vẻ, lưỡng bại câu thương, lúc đó Củng Âm giáo mới toàn lực tiến công. Đến lúc đó Đường thủ không tốt lắm Củng Âm giáo đã đồng ý với chúng ta. Đến lúc đó ủng hộ chúng ta bí mật thâm nhập vào đại môn phái Đường Thủ Đạo.
Còn có thể đem ba phần công ty của Đường Thủ cho chúng ta. Mà Đường Thủ sau khi thực lực bị giảm sút mạnh cũng khó mở rộng hoạt động của công ty.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ lui về. Đó chính là lúc chúng ta kiếm đồng tiền lớn.
Cái Lâm cười to.
- Mẹ kiếp! Tôi lên lột sạch da đôi nam nữ chó này ném xuống biển.
Hồng Tà hét lên, đương nhiên là dùng truyền âm mật thuật nói với Diệp Phàm.