- Tiểu tử cậu mau chạy đi thu thương về, tôi không chịu được nữa rồi!
Tiếng kêu đau đớn của Huyễn Ma lại truyền đến.
- Hừ, biết rồi là tốt. Sau này chú ý một chút! Thiên Đao ông, từ nay về sau là một người hầu nhỏ của Diệp Phàm ta. Mạng của ông thuộc quyền sở hữu của ta!
Diệp Phàm còn khoe khoang một chút trước khi thu thương về, Huyễn Ma trên không trung suýt nữa thì hồn bay phách tán.
- Ha ha, khá lắm, sau này ta có bạn rồi!
Hồng Tà đợi cơ hội đã đến, cười to trừng mắt nhìn Thiên Đao.
- Thiên Đao tôi biết chắc chắn trong lòng ông không phục đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh lại hỏi.
- Đương nhiên, muốn bắt Thiên Đao tôi làm người hầu, khi nào Diệp Phàm cậu đại chiến 300 hiệp mà bất bại tôi thì mới được.
Con người của Thiên Đao đúng là cường tráng.
Đấu với ông 300 hiệp, ta đây đâu có bị bệnh. Diệp Phàm thầm nói trong bụng, ngoài miệng cũng nói:
- Thựa ra, ông cũng không cần phải nói không phục. Bởi vì, ông phải ta cũng là giúp ông thôi.
- Giúp ta, bây giờ cậu có thể giúp gì cho ta? Tuy tôi đoán không ra bản lĩnh của cậu nhưng Thiên Đao tôi có thể khẳng định võ công của cậu chắc chắn không mạnh bằng ta.
Bởi vì, cậu còn rất trẻ. Đương nhiên cậu còn trẻ có thân thủ như vậy cho nên cậu mới kiêu ngạo.
Đây chính là cái vốn để cậu kiêu ngạo. Nhưng, trước mặt tôi cậu không có tư cách kiêu ngạo.
Thiên Đao mạnh miệng nói.
- Vừa rồi không biết ở cái miệng nào nói rằng “tôi phục”, chẳng lẽ vừa rồi là tiếng chó kêu sao?
Hồng Tà châm chọc nói.
- Hồng Tà, ngươi muốn làm gì? Có tin lão phu sẽ tát chết ngươi không?
Thiên Đao phẫn nộ, dù mình đã khuất phục Diệp Phàm nhưng vẫn tát về phía Hồng Tà.
- Ông tức người này làm gì?
Trong lòng Diệp Phàm hổ thẹn nhưng ngoài miệng thì nói:
- Ông diệt thử xem.
- Được rồi, tôi muốn xem cậu giúp tôi thế nào?
Dường như Thiên Đao lại nhụt chí.
- Đôi chân ông bị tàn phế đúng không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Điểm ấy cậu cũng nhìn ra, khá lắm, nhãn lực vẫn còn chuẩn.
Thiên Đao gật đầu nói.
- Một người bán niệm khí mất đi hai chân lại mạnh lên. Nhưng phạm vi hoạt động của ông có hạn thôi.
Hơn nữa, nếu gặp cao thủ lớn hơn, ông còn bị đánh ta đầu. Ví dụ như Hồng Tà, tuy ông ta tiên thiên đại viên mãn nhưng chắc chắn ở trong một phạm vi nào đó không đánh lại được ông.
Nhưng ông ta có thể chạy. Hơn nữa, thêm mấy người nữa tôi thất ông cũng chịu không nổi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu nói là thực tế.
Thiên Đao gật đầu nói.
- Ngoài ra, chắc chắn ông bị kẻ khác ám hại mới rơi vào tình cảnh nàu. Cái kẻ ám hại kia có phải là sư phục của Thôn Dã Thương Ngưu của Đường Thủ đạo không?
Thực ra là Diệp Phàm đoán lung tung.
- Cậu thanh niên, khả năng suy đoán của cậu khá lắm, đến chuyện này mà cúng biết. Khán lắm, tôi chính bị Thôn Dã Nhất Phu hại thành thế này.
Thiên Đao nói.
- Thôn Dã Nhất Phu. Sao có thể chứ? Người đó chết mấy ngàn nẳm rồi cơ mà?
Bao Nghị thất thanh hỏi.
- Y là tổ sư của Đường Thủ đạo. Ta trúng ám toán của Thôn Tú Liên Tử sư phụ của Thôn Dã Thương Ngưu.
Tuy mỗi một chưởng môn của Đường Thủ đạo bị tứ đại hộ pháp khống chế ở Tuyết mộc nham nhưng chưởng môn là người nắm giữ một bí thuật tương truyền ngàn năm của Đường Thủ đạo.
Hôm đó Thôn Tú Liên Tử tiến cử tôi làm “ tiên linh thần xã” của Đường Thủ đạo. Kết quả là xảy ra chuyện kì lạ, linh bài của Thôn Dã Nhất Phu liền bắn đạn chặn đướng đường lui của tôi.
Hơn nữa, linh bài phi từ cửa sau tới còn xuất hiện hình ảnh của Thôn Dã Nhất Phi. Tôi liều mình tấn công ra cửa, Thôn Dã Nhất Phu cũng muốn ra ngoài.
Kết quả là một chân của mình bị tàn phế. Nhưng lão phu vẫn phá cửa ra ngoài.
Thôn Tú Liên Tử vẫn cho người đuổi theo. Nghe nói trong núi lửa Qủa Sơn có một bí mật có thể khôi phục lại chân của ta.
Cho nên, ta đi ăn trộm. Không ngờ là ở đó lạ đụng phải mấy người của Thôn Tú Liên Tử. Tôi diệt bọn chúng.
Nhưng kết quả là tôi bị gày bẫy của con heo kia.
Thiên Đao giận dữ nói.
- Ha ha, có phải cửa của Thần Xã có sương mù bốc lên hay không?
Diệp Phàm cười thần bí.
- Đúng vậy, sao cậu biết?
Thiên Đao cả kinh, nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Lẽ nào cậu cũng vào đó? Không thể nào, lúc đó tôi bán niệm khí rồi. Tôi còn như vậy thì cậu không thể?
- Ha ha!
Diệp Phàm chỉ cười thần bí mà không đáp. Dùng ảo thuật để đoán ra thì có gì là lạ.
Nghẫm lại Diệp Phàm cũng ớn lạnh. Hôm đó nếu không có Huyễn Ma phá thì có lẽ mấy người vào đó đã thành Thần Xã của Đường Thủ đạo mất rồi.
- Đúng rồi, con heo kia ngoài việc giữ ông lại thì hình như cũng không lấy mạng ông ngay?
Diệp Phàm hỏi.
- Nó không lấy mạng ta ngay. Nhưng lúc nhân lúc đó mà ta ra tay với nó.
Nếu không, nó khống chế ta, ta không có cảm giác thì cuối cùng cũng mất mạng. Còn ta lúc ta bức nội khí giữ lấy nó thì bị nó hút hết mất.
Cứ như vậy, ta không ngừng tạo ra nội khí, còn con heo kia chỉ ngồi mát ăn bát vàng hút nội khí của ta.
Thiên Đao mắng.
- Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác như vậy. Đầu heo kia không đè chết ông, để ông có cảm giác còn 8 phần khí lực cũng không đến mức bị nó đè chết.
Chúng ta không có cách rồi, chỉ có thể liêu giữ mình thôi. Nghĩa là, chíng ta chỉ giữ một thời gian ngắn là sẽ không chịu nổi nữa.
- Thiên Đao tiền bối thật lợi hại. Mấy năm mà vẫn giữ được, cái này không phải ai cũng có thể làm được.
Tiêu Dương Thiên nói với vẻ rụt rè.
- Đúng rồi, chân còn lại của ông sao lại bị tàn phế?
Diệp Phàm hỏi.
- Đến giờ ta vẫn chưa hiểu tại sao, lúc đó bị Thôn Tú Liên Tử bao vây. Nhưng dù là trong tình huống đó thì chúng cũng không thể khiến ta thành ra thế này. Chỉ có điều, ta vẫn luôn nghi ngờ trong sơn động có kẻ thứ 3.
Thiên Đao nói.
- Kẻ thứ 3, là thế nào?
Diệp Phàm cả kinh hỏi.
- Con heo kia là một, còn hồ nham thạch là một. Ví dụ như, đám giòi bọ cùng với nham thạch nóng chảy kia.
Còn kẻ thứ 3 ta vẫn luôn cảm giác nó tồn tại. Nhưng vẫn không thể nhìn ra được.
Còn chân của ta chính là vì lúc chống lại con heo kia đột nhiên bên ngoài có một dòng năng lượng rất lớn dũng mãnh xông vào.
Đầu tiên là dòng năng lượng tấn công đầu heo. Kết quả là bọn chúng cùng phân cao thấp.
Còn cũng đó ta thật xui xẻo thành kẻ ở giữa. Kết quả là chân của ta bị hai năng lượng này ép vỡ thành những mảng nhỏ.
Còn dòng năng lượng kia sau khi làm mất đi chân của ta cũng không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Những năm nay ta luôn suy nghĩ không biết rốt cuộc luồng năng lượng đó là cái gì?
Thiên Đao nói.
- Đầu tiên có phải năng lượng thần bí kia mượn cơ thể của ông chống lại con heo không?
Diệp Phàm nói, nghĩa đến con rết trong đầu Hoàng Á mượn cơ thể của mình để chống lạ đầu heo, tình huống này cũng tương tự như vậy.
- Đúng rồi, ta cảm thấy cò một khối năng lượng cực lớn đi vào cơ thể. Trong lòng tôi cũng biết, liền giãy dụa, nhưng năng lượng đó rất lớn căn bản ta không thể chế ngự được. Kết quả là để tùy năng lượng đó tấn công đầu heo kia.
Thiên Đao nói.
- Có một vấn dề, nếu như ông bị heo khống chế mấy năm, hơn nữa e rằng 1 khắc cũng không thoát được, vậy ông làm người thực vật ở đâu đến?
Bao Nghị nói.
- Ta cũng thấy kì lạ, lúc nào nó cũng hấp thu nội lực mà ta khổ luyện mới có được.
Hơn nữa, đầu heo kia rất giảo hoạt. Mỗi khi nội khí của ta gần cạn kiệt nó lại giảm nhẹ đi, để cho ta vẫn còn chịu đựng được.
Nhưng sau khi nội khí của ta hồi phục lại một chúy thì cơ thể của nó lại nặng lên không ít.
Ép tới mức ta không thể không bức ra nội khí. Cứ như vậy bị nó hút lặp đi lắp lại. Hơn nữa, cứ hai ngày miệng heo lại chảy thứ gì đó mà miệng ta. Chứ thé mấy năm ta không chết, ta đoán nguyên nhân chính là thứ này.
Thiên Đao nói.
- Cái gì vậy? ông không cảm nhận được đó là thực vật sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như không giống thực vật, nhưng cũng không giống chất lỏng. Tôi nghĩ liệu nó có phải là một loại dinh dưỡng mà chúng ta không phát hiện ra không. Ví dụ như con người không cần ăn cơm mà truyền dịch thì vẫn sống được. Còn con heo kia cho ta chính là một năng lượng thực vật đặc biệt.
Thiên Đao nói.
- Quá kì diệu, đầu heo kia biến thành sinh vật ngoài hành tinh của khoa học viễn tưởng mất rồi.
Hồng Tà cảm thán nói.
- Hay nó đúng là heo ngoài hành tinh?
Bao Nghị nói đùa.
- Heo hành tinh cái khỉ gì. Ta nghĩ có phải nó là một vật chất dinh dưỡng biến thành năng lượng cho Thiên Đạo hấp thu không? Đó chỉ là một hình thức ăn cơm khác mà thôi, chẳng có gì ngạc nhiên.
Hồng Tà nói.
- Ý tưởng này của ông rất hay, nếu có thể thành công vậy loài người chính là không cần thực vật mà vẫn có thể sinh tồn được.
Ví dụ như, đầu tiên chúng ta lấy ra năng lượng của thực vật, sau đó dung hợp cùng với nội khí, qua phương thức tồn tại này sẽ bảo vệ nó trong đan điền.
Nếu như là thực vật, trong bụng chúng ta không giữ được bao lâu. Dù sao thì thực vật chúng biến chất, hơn nữa thể tích còn rất lớn đúng không?
Nhưng nếu như biến thành nội khí thì sẽ giữ được rất nhiều. Cứ như vậy, mười mấy ngày thậm chí là trong một thời gian dài không cần ăn cơm mình vẫn không bị chết đói.
Lúc trở về sẽ nghiên cứu thử một chút, nếu thành công thì đúng là một sáng kiến vĩ đại.
Diệp Phàm cười nói.
- Nói thì dễ làm mới kó, thực vật chuyển hóa thế nào thành nội khí chứ, không thể.
Tiêu Sắt vừa nói.
- Có gì là không thể chứ, tư tưởng tinh thần cũng có thể biến thành nội hồn khí, thì có gì là không thể.
Hồng Tà hừ nói.
- Có thể làm một cái đầu nghiên cứu một chút.
Phí Thanh Sơn cười nói.
- Vậy thành kĩ thuật khoa học sinh vật rồi, hơn nữa còn kết hợp với chủ đề võ học được.
Bao Nghị cười nói.
- Diệp Phàm, cậu nói giúp ta, vậy giúp thế nào đây? Ta phải nhắc nhở cậu, chân ta bị mất rồi. Cậu đừng có nghĩ đến dùng thuật thủ để đón, nếu là chi giả thì ta sẽ đát nát ngay. Cái đó vô dụng thôi.
Thiên Đao quan tâm nhất chính là chuyện này.
- Ha ha, Hồng Tà, ông hé lộ đi.
Diệp Phàm cười nói, Hồng Tà vừa nghe thấy vén ống quần lên.
- Xem ra, chân của ông ấy cũng không phải là thật đấy chứ?
Thiên Đao có hơi tức giận.