- Vậy bây giờ còn thanh đao đó không?
Bao Nghị không nhịn được liền hỏi.
- Còn cái quái gì, nếu còn chẳng phải đã đánh vỡ đầu mọi người sao? Hơn nữa, thanh đao này quá hung ác. Người thường không thể điều khiển được nó.
Chính là tặng cho cậu, cậu cũng không biết cách dùng, con trai của Thôn Dã Thượng Điền chết dưới thanh đao này. Trước khi Thôn Dã Thượng Điền chết đã cho con trai Thôn Dã Tam Sinh thanh đao này.
Đương nhiên là Thôn Dã Tam Sinh mừng như điên. Vì Thôn Dã Tam Sinh có không ít con, có thể được truyền thanh đao này chứng tở người đó có thể cầm lái Đường Thủ đạo.
Nhưng Thôn Dã Tam Sinh vừa mới nhận không lâu thì đã có một số người tấn công Đường Thủ đạo. Vì thế mà người trong môn đã cầm thanh đao này nghênh chiến.
Chỉ có điều không gặp may, lại gặp một cao thủ. Kết quả là y đã dùng bí pháp huyết chiến đến tận cuối cùng với Thôn Dã Tam Sinh.
Kết quả là đánh lùi được tên cao thủ kia, nhưng Thôn Dã Tam Sinh cũng vì dùng Huyết đao kia mà máu tươi trong cơ thể bị thanh đao kia hút cạn mà chết.
Sau đó có người gọi thanhd dao đó là Ma đao. Không ai dám nhận nó. Qua mấy trăm năm, thanh đao đó cũng thành một truyền thuyết trong lịch sử.
Thiên Đao nói.
- Lẽ nào là vì võ công của Thôn Dã Tam Sinh quá thấp?
Hồng Tà hỏi.
- Thấp cái rắm ấy! người ta cũng là người của cảnh giới thoát hồn, còn mạnh hơn chúng ta nhiều.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Xem ra như vậy có lẽ thanh đao này phải là cao thủ thoát cảnh mới có thể sử dụng được. Nếu bị thua ngược lại còn bị thanh đao đó nuốt.
Diệp Phàm thở dài:
- Nhưng, chân của ông có thể dùng cách huyết tế chết tạo không?
- Cái này chưa thử bao giờ, tuy chân không phải binh khí nhưng còn phức tạp hơn binh khí. Có lẽ cũng rất khó.
Hơn nữa, mặc dù có thể chế tạo được thì cũng phải cần đến mười mấy năm. Cậu nói xem tôi chờ được sao?
Ngoài ra, bí mật huyết tế của Đường Thủ đạo không thể cho người ngoài biết được.
Thiên Đao nói.
- Nhưng ông là thủ tịch, chúng tôi phá Đường Thủ đạo lại không thể chế tạo binh khí sao?
Hồng Tà nói.
- Vô dụng thôi, tịch là chưởng môn trông giữ Tuyết Nham mộc. Nhưng cách huyết tế này ở trong tay của chưởng môn.
Các chưởng môn cứ nắm bí thuật trong tay như vậy. Nếu tách ra thì không ai có thể đơn độc mà chế ra được binh khí.
- Ông nghĩ xem, bây giờ chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền sẽ giao nó cho chúng ta sao? sẽ mở hồ huyết tế sao?
Thiên Đao hừ nói.
- Chúng ta nắm Đường Thủ đạo trong tay lẽ nào không thể ép Thông Dã Nhị Đường giao ra sao?
Diệp Phàm hừ lạnh hỏi.
- Cậu không biết tinh thần của võ sĩ đạo Nhật Bản rồi. Thôn Dã Nhị Điền có thể chết trận chứ tuyệt đối không mở hồ huyết tế của tổ tiên đâu. Nếu y hủy diệt hồ huyết tế thì chẳn phải sẽ thành công dã tràng sao? cho nên, cách này không được. Nếu cầu Đỉnh lô, chuyện này tôi có chút manh mối.
Thiên Đao nói.
- Nói nghe thử xem?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng ta lấy được Tuyết Nham mộc trước rồi nói sau.
Thiên Đao nhìn Thiêu Dương Thiên, Diệp Phàm cũng hiểu, hai người họ tính là người ngoài.
- Ha ha, đối với chúng tôi Lô Đỉnh chẳng có tác dụng gì. Chúng tôi không phải phái Hoa Sơn cũng không phải đi tìm cái Lô Đỉnh gì đó.
Tiêu Dương Thiên hiểu ngay, cười lạnh nói:
- Chúng tôi chỉ muốn có được Tuyết Nham mộc, đây là chuyện chúng tôi hợp tác. Một khi chuyện không thành. Đương nhiên chúng tôi sẽ đồng ý chuyện thứ 3, chúng tôi sẽ đợi.
- Ha ha, hai người cũng không cần lo lắng thế. Ngoài chuyện thứ 3 kia thì sau vệc này coi như xong. Diệp Phàm tôi cũng không nói đến chuyện cứu mạng nữa. Tôi không phải loại người như vậy.
Diệp Phàm cười nhạt. Nhưng thực ra khiến cho Tiêu Dương Thiên cảm thấy hơi khinh bỉ.
Quay về ban đầu, Hồng Trư đang vội đi vào.
- Hình như Đường Thủ đạo gặp chuyện gì đại loạn.
Hồng Trư nói.
- Loạn thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thôn Dã Nhị Điền dẫn theo mấy chục người vội vàng đi Indonesia.
Hồng Trư nói.
- Ha ha, xme ra, bọn họ cũng nhận được tin tức rồi,
Diệp Phàm cười lạnh.
- Có lẽ gần giống như Âm giáo, xem ra chuyện từ hôm đó, hai đội nhân mã chết cũng khá.
Đương nhiên, cũng có có giữ lại 2, 3 ngườ ở trên đảo làm tiếp ứng. Người phải làm tiếp ứng mấy ngày không thấy họ vào cho nên chân tay cứ cuống cuồng.
Tôi nghi ngờ, có lữ không bao lâu người của Củng Âm giáo sẽ vào đảo. Vì, hôm đó không chỉ có giáo sư Crow Smar của họ chết mà còn có một người thần bí hơn bọn họ.
Người kia không biết là có thân phận gì trong Củng Âm giáo. Giống như sự coi trọng của Đường Thủ đạo với Tấc Đinh vậy.
Xem ra, nếu hai đội nhân mã cùng đụng nhau một chỗ thì có trò hay để xem rồi.
Phí Thanh Sơn nói.
- Tiếc là Củng Âm giáo cách chỗ này quá xa, e rằng phải bỏ lỡ cơ hội.
Diệp Phàm nói.
- Không đâu, chắc chắn là người ngựa của Đường Thủ đạo sẽ đến kiểm tra hỏa sơn của Quả Sơn. Đến lúc đó, không phải bọn họ sẽ vào sao? còn Củng Âm giáo cũng gần như thế. Đến lúc đó, những người đó sẽ đưa đồ ăn cho đầu heo kia, ha ha ha, nghĩ ra rồi, cõ lẽ rất khó đấy!
Hồng Tà cười ầm lên nói.
- Thiên Đao cũng biết Củng Âm giáo sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là biết, y cũng là kẻ thủ truyền kiếp của chúng tôi. Giữa Đường Thủ đạo và bọn chúng xung đột đã từ hơn 100 năm trước rồi.
Bởi vì, hơn 100 năm trước công ty Đường Thủ bắt đầu lập nghiệp ở Moses. Trong vòng 20 năm công ty Đường Thủ dã kiếm về cho mấy tỷ cho Đường Thủ đạo.
Còn đầu thế chiến thứ 2 công ty Đường Thủ ngầm giao dịch về súng đạn. Lúc đó tiền càng nhiều hơn. Dùng một thuận nữa của người Trung Quốc các cậu chính là tiền vào như nước. Thời gian đó tài sản của Đường Thủ đạo tăng lên mấy lần. Nhưng sau khi thế chiến thứ hai kết thúc cũng vì Nhật thất bại
Lúc đó Củng Âm giáo đã nhân cơ hội chèn ép công ty Đường Thủ. Vì thế mà công ty Đường Thủ tương đối đi xuống, không kiếm được nhiều mà ngược lại còn lỗ vốn từng ngày.
Nhưng, sau đó sự nghiệp lại phát triển. Đến giờ công ty Đường Thủ đã thành một tập đoàn lớn có tài sản đến mất chục triệu USD.
Chỉ có Đường Thủ đạo không thích gọi là tập đoàn cho nên vẫn gọi là công ty Đường Thủ. Năm đó Chưởng môn liền mang theo người đại chiến một hồi với Củng Âm giáo.
Thiên Đao nói.
- Theo lý mà nói có ông thì Củng Âm giáo sẽ bị tổn thất nặng nề. Nhưng nhìn sự phát triển của mấy chục năm nay họ cũng không có tổn thất gì lớn. Lẽ nào Củng Âm giáo cũng có người bán niệm khí sao?
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Cái đó thì không phải, chúng tôi không có cách nào đánh đổ họ ngay lập tức được là vì có mấy nguyên nhân.
Một là vì bọn họ là “chủ đất” có được thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hơn nữa, lực lượng còn rất sung mãn.
Thứ hai chính là lúc đó ta cũng chưa đến được cảnh giới tiên thiên đại viên mãn. Còn trong Củng Âm giáo cũng có mấy cao thủ bằng ta.
Ngoài ra người của bọn họ rất nhiều, một người tiên thiên đại viên mãn, còn thêm một người tiên thiên thực sự tôi rất khó để thắng được cả hai.
Thiên Đao nói.
- Củng Âm giáo có nhiều cao thủ như vậy, lẽ nào lại mạnh hơn Đường Thủ đạo sao?
Bao Nghị hỏi.
- Chưa chắc, hai phái chúng tôi không khác biệt nhiều lắm. Còn đánh nhau ở cửa nhà người ta rất khó gặp may. Hơn nữa, Củng Âm giáo còn có quan hệ thân thiết với Thiên Huyết Đường của Anh. Hai bên thường xuyên hợp tác. Lần đó cao thủ của Thiên Huyết Đường cũng đến, lần đó tôi hoàn toàn có thể đả thương Củng Âm giáo.
Thiên Đao nó hơi tiếc nuối.
- Sức mạnh của Thiên Huyết Đường thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thực tế Thiên Huyết Đường này đằng sau ỷ vào gia tộc Y Bỉ Đế của Anh. Mấy chục năm trước, gia tộc này có một thiên tài kiệt xuất, cô ta tên là “Y Bỉ Đế Huyết Tiên”
Từ đó về sau, dưới sự ảnh hưởng của cô ta, Thiên Đường huyết càng trở lên mạnh hơn. Ngoài ra, cũng không biết Y Bỉ Đế Huyết Tiên dùng cách gì để bồi dưỡng.
Mà cao thủ của gia tộc này ngàng càng nhiều.
Thiên Đao cảm thán nói:
- Nếu không có Thiên Huyết Đường giúp đỡ, chúng tôi dốc toàn lực sớm đã đánh cho Củng Âm giáo tan tác rồi.
- Khoác lác, người ta cũng không yếu hơn các ông. Hơn nữa, chỗ đó là địa bàn của họ.
Hồng Tà cười lạnh nói. Thực ra Thiên Đao cũng ê mặt trừng mắt nhìn Hồng Tà.
- Y Bỉ Đế Huyết Tiên, đúng rồi, lẽ nào năm đó là 10 đại cao thủ thế giới?
Đột nhiên Diệp Phàm nhớ ra hỏi.
- Đúng vậy, chính là bà ta. Là đàn bà nhưng là một thiên tài.
Thiên Đao dường như rất bái phục bà ta.
- Cũng chưa chắc, võ công bây giờ của ông còn mạnh hơn bà ta nhiều. Nhưng, nghe nói bà ta chưa đến 70 tuổi.
Diệp Phàm nói.
- Không thể nào, sao tôi có thể mạnh hơn bà ta được. Bà ta sớm đã đột phá đến cảnh giới bán niệm khí rồi. Thậm chí tôi đang nghi bà ta đã đến giai đoạn đầu của niệm khí. Về phần tuổi tác, ha ha, lão phu còn nhỏ hơn bà ta đến 10 tuổi, vẫn còn thời gian theo đuổi.
Thiên Đao nói.
- Không phải nghe người ta nói gần 70 sao? hình như không đúng, Y Huyết Tiên chẳng phải là 80 thậm chí là 90 sao.
Hồng Tà có hơi nghi ngờ.
- Vớ vẩn, ai nói lão phu 70? Năm nay lão phu mới 60.
Thiên Đao tức giận.
- Ha ha, 60 thì 60, gầm lên làm gì. Nhưng, đúng là Huyết Tiên yếu hơn ông. Bởi vì, 10 đại cao thủ thế giới năm đó tôi đã gặp 2 người.
Một người chính là Tuyết Nha Nha. Bây giờ có lẽ kỳ cuối cùng của cảnh giới tiên thiên. Nói về Y Huyết Tiên tôi cũng từng gặp rồi.
Công cảnh của bà ta cũng gần bằng Trương Vô Trần của Võ Đương. Ngang tay với Thiên đạo trưởng của phái Lao Sơn. Cho nên, vẫn chưa qua được tiên thiên đại viên mãn đâu.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể chứ, thấp hơn ta. Không thể?
Đúng là Thiên Đao không tin. Ông ta nhìn Diệp Phàm chằm chằm rồi hỏi:
- Cậu từng gặp Y Huyết Tiên thật chứ, còn cả Tuyết Nha Nha?
- Đúng vậy, năm đó 10 cao thủ giang hồ đều là những nhân vật nổi tiếng. chính lão phu cũng từng gặp bọn họ, Nhưng nói chung cơ hội nhìn thấy cũng không nhiều. Tuy lão phu lớn tuổi hơn bọn họ nhưng vẫn có hi vọng được nhìn thấy những thiên tài kiệt xuất hậu bối.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Ha ha, tiếng tăm không đợi tuổi năng lực lớn mà thôi. Bây giờ có những người lấy tiếng lừa đời cũng không ít đâu.
Diệp Phàm cười nói, nhìn mọi người:
- Thực ra đã từng gặp một người, nhưng người này tôi không tiện nói ra.
Đương nhiên là Diệp Phàm nói đến Thái Cực Huyết Phác Tín Đông.
- Diệp đại sư đúng là may mắn, tuổi còn trẻ như vậy ma đã được gặp 3 nhân vật lớn. Tiêu mỗ bái phục.
Câu này của Tiêu Dương Thiên có hơi có ý vị châm chọc. Người này cho rằng Diệp Phàm chỉ khoác lác mà thôi.