Trần Viên Kiều được điều chỉnh đến xưởng đóng tàu Hoành Không, chức vụ cũ do Dương Quý Phương tiếp nhận.
Phong Hồ Ninh dù cật lực phản đối nhưng Diệp Phàm dùng thủ đoạn bá đạo để quyết định. Thiếu chút nữa thì khiến đồng chí Phong Hồ Ninh tức hộc máu.
Bởi vì điều chỉnh nhân sự chỉ cần Hội đồng quản trị phê chuẩn là được, còn Khương Quân lập tức báo cáo lên Ban tổ chức Tỉnh ủy, không có việc gì lớn chắc chắn sẽ được thông qua.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi giữ lại ý kiến của mình. Hội đồng quản trị hay không cũng thế tôi, cậu muốn làm thế nào thì làm.
Phong Hồ Ninh cuối cùng tức giận đứng lên nhìn Diệp Phàm nói, tỏ vẻ rất bất mãn.
- Ha ha, đồng chí Hồ Ninh đừng tức giận, tức giận hại sức khỏe.
Diệp Phàm trêu chọc làm cho mọi người trong phòng cười vang. Hòa hợp êm thấm thôi, chỉ có Phong Hồ Ninh bước chân càng thêm nóng nảy trong tiếng cười.
- Chủ tịch Khúc, Diệp Phàm làm như vậy có để cho người khác làm không?
Phong Hồ Ninh thật sự không nhịn được, vừa về tới văn phòng đã đập nát chén trà, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ tịch Khúc.
- Sao lại thế này, Diệp Phàm lại như thế nào rồi?
Khúc Chí Quốc vẫn không hiểu ra sao, vì thế Phong Hồ Ninh nói lại chuyện họp Hội đồng quản trị.
- Ha ha, lão Phong, xin bớt giận, đừng làm mình tức giận không tốt.
Không thể tưởng tượng chủ tịch Khúc còn cười an ủi.
- Hắn cũng quá độc quyền, căn bản là không coi tôi ra gì, chẳng lẽ tôi thật sự là đồ trang trí sao?
Chủ tịch Khúc, tôi thấy hắn ở Tập đoàn Hoành Không căn bản là một tay che trời. Điều chỉnh của Tỉnh ủy lúc ấy sẽ không xong.
Không thể tưởng tượng được lúc này mới một thời gian hắn lập tức đã ra tay. Khương Quân rõ ràng tự động từ chức, đã quyết định không ngờ còn đề cử một người ngoài như vậy.
Đây căn bản là vi phạm quy tắc.
Phong Hồ Ninh giận dữ nói.
- Cái gì gọi là quy tắc trò chơi. Tôi thấy, lão Phong, anh cũng có chút hồ đồ rồi.
Khúc Chí Quốc có lẽ khó chịu.
- Chủ tịch Khúc, tôi hồ đồ thế nào, tôi rất tỉnh.
Phong Hồ Ninh giận.
- Tỉnh, anh nghĩ lại xem, anh là Bí thư Đảng ủy tập đoàn. Nhưng Hội đồng quản trị mới là có quyền cao nhất trong tập đoàn.
Vì sao trong bộ máy Đảng ủy của tập đoàn không có các đồng chí tỉnh Điền Nam, cũng không có các đồng chí của ủy ban kinh tế quốc gia, đây là vì sao?
Đó chính là nói việc mà bộ máy tập đoàn nên làm là phát triển công ty, còn về phương diện quyền nhân sự thì Phong Hồ Ninh ông cũng có quyền mà.
Ví dụ như các đồng chí cấp dưới của Đảng ủy anh còn có quyền quyết định vận mệnh của họ. Còn các đồng chí cấp phó thì quyền quyết định thuộc Hội đồng quản trị tập đoàn.
Anh đừng quên, Hội đồng quản trị là các đồng chí của hai tỉnh cùng tham gia. Thành viên quan trọng còn cả tỉnh Thiên Vân.
Cho nên, về điều chỉnh thành viên, Hội đồng quản trị có quyền lực. Diệp Phàm cũng không vi phạm quy định.
Đương nhiên, trước đó phải tham khảo ý kiến của anh là đúng. Đây là tôn trọng anh. Hơn nữa, nói thật lão Phong, việc này dù là thảo luận trong hội nghị Đảng ủy tập đoàn anh chưa chắc chiếm được thế tốt.
Đến lúc đó anh càng nhục nhã. So với thế, chi bằng nghỉ ngơi một chút, Hội đồng quản trị quyết định cũng đồng ý đi.
Chờ đến khi anh thật sự nắm trong tay Đảng ủy của tập đoàn thì còn lo lắng cái gì. Cho nên, việc quan trọng trước mắt là nắm các thành viên Đảng ủy trong tay.
Mà không phải nhìn lên trên xem. Muốn khống chế Hội đồng quản trị, là khá khó khăn. Chờ khi anh nắm được Đảng ủy sao đó phát triển sang Hội đồng quản trị là được.
Chủ tịch Khúc khuyên chân tình.
- Việc này, cũng khá khó. Thành viên Đảng ủy tập đoàn tuy nói đều là cán bộ tỉnh Thiên Vân nhưng đều là một mình một nhà một mình một trận. Bên trong đó thật sự giống hội nghị thường vụ tỉnh thu nhỏ.
Phong Hồ Ninh nói.
- Xem ra anh là người tỉnh táo, nói thật, anh có thể ngồi lên vị trí Bí thư Đảng ủy tập đoàn đã không tồi rồi.
Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội. Trước tiên sắp xếp các thành viên trong Đảng ủy rồi nói sai. Diệp Phàm đó, tốt nhất là anh tránh đi trước một chút, tránh là sáng suốt.
Lúc mấu chốt này, vì thời gian trước hắn bị oan khuất. Chúng ta ra tay trừng phạt hắn một chút, anh nghĩ hắn sẽ nghỉ ngơi như thế sao?
Không, hắn chắc chắn sẽ nhớ kỹ. Anh nghĩ xem, hắn mở đầu đối đầu mạnh mẽ với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân như thế, vì sao đi ra ngoài một vòng dường như một người khác vậy.
Nguyên nhân trong đó anh có nghĩ đến không?
Khúc Chí Quốc hỏi.
- Sao lại lạ như vậy, chẳng lẽ xuất hiện việc thay lòng? Trái tim của hắn cũng đủ rộng đi?
Phong Hồ Ninh châm chọc nói.
- Rộng lớn, ha ha, anh nghĩ xem, giang sơn dễ đổi … nói ý thế nào? Đó là không thể sửa đổi, đặc biệt đối với hắn.
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Đúng thế.
Phong Hồ Ninh nói.
- Đúng rồi, tôi cảm thấy được, có phải hắn gặp cao nhân nào rồi không?
Khúc Chí Quốc nói.
- Cao nhật, có vẻ giống, hình như là bị chỉ điểm. Vị cao nhân này là ai? Trưởng ban Kiều hay là đồng chí nào khác?
Phong Hồ Ninh hình như bị thu hút.
- Anh hỏi tôi tôi hỏi ai, tôi cũng không phải là Gia Cát Lượng.
Khúc Chí Quốc cười ha hả
- Thật ra, áp lực của Hội đồng quản trị anh cũng không cần phải quá khó khăn, đợi một thời gian xem đi. Đến lúc đó, dùng Đảng ủy đè Diệp Phàm.
- Anh nói là đồng chí Khương Quân Sơn sắp đến?
Phong Hồ Ninh hình như nghĩ ra cái gì rồi.
- Ha ha, Khương Quân Sơn là người khí phách lớn. Vừa đến đây đã đối đầu với tôi. Người như thế ngay cả tôi cũng không phục, phục Diệp Phàm sao?
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Ha ha ha, thật đúng vậy. Tôi nhớ lại Lạn Tương Như thời nước Triệu đã nói một câu- Tần Vương ta còn không sợ, chẳng lẽ sợ tướng quân sao?
Khương Quân Sơn đến quản lý Đảng ủy sẽ cùng Diệp Phàm đánh trận. Dã tâm của người này lớn hơn Diệp Phàm.
Đến lúc đó, sao chổi đụng trái đất là chuyện xưa diễn lại.
Phong Hồ Ninh bớt giận không ít.
- Đúng rồi, có một số người quen việc độc đoán. Mặc dù là cùng phe hắn cũng ra tay. Trong vòng cũng có cạnh tranh thôi, cạnh tranh cũng có lợi cho sự phát triển của vòng tròn. Dù thế thì vòng tròn chúa cũng mở một con mắt nhắm một con mát. Vậy phải xem thực lực của anh thế nào?
Chủ tịch Khúc cười nói.
Thời gian lặng lẽ trôi đến tết nguyên đán năm 2008.
Diệp Phàm bàn với Phí Thanh Sơn mấy ngày nữa đến Thái Lan một chuyến để giải quyết chuyện nhà họ Trác sau đó đến “Thất Bảo”.
Bên phía Duy Cơ có một tin tức gửi đến là Diệp Phàm khiếp sợ. Nói lần trước đoàn người Xa Thiên tấn công Đường Thủ đạo, nhân viên mang đi không ngờ mất tích.
Chỉ có Ngưu Bá cả người đầy máu tươi chạy về. nhưng khi anh ta đến đảo thì đã lâm vào trạng thái hôn mê, làm thế nào cũng không tỉnh lại.
- Ai làm?
Diệp Phàm đập bàn quát lên.
Lý Cường lập tức gọi điện thoại liên hệ Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cùng với Thiên Đao. Quyết định Chu Chân Chân, Nhất Diệp đại sư cùng Thu Trì trú tại Diệp Hồng Bảo. Các cao thủ khác đều nhanh chóng đến quần đảo Duy Cơ Tư.
Cung Khai Hà nghe tin sau đó điện thoại đến. Bởi vì Xa Nhất Đao nóng vội, vội vàng bỏ chuyện ở Bắc Kinh chạy đến Tập đoàn Hoành Không.
- Có mấy khả năng, Cung âm giáo vẫn đối đầu với quần đảo Duy Cơ. Có lẽ bọn phát hiện Xa Thiên tấn công Đường Thủ đạo trở về nên ra tay.
Còn có một khả năng, không phải anh nói Thiên Huyết của Anh đang âm thầm ủng hộ Củng âm giáo sao? Có thể là bọn họ làm.
Còn có một khả năng nữa, chính là Đường Thủ làm. Họ để lại một cao thủ âm thầm ra tay.
Đương nhiên khả năng này rất nhỏ. Dù sao các cậu tấn công nhanh Đường Thủ đạo không kịp chuẩn bị.
Khả năng khác chính là gặp tình huống ngoài ý muốn.
Cung Khai Hà phân tích.
- Ôi, tôi cảm thấy Thiên Huyết rất có thể. Họ đã biết Củng âm giáo có mối thù với quần đảo Duy Cơ Tư.
Thật sự có thể Củng Âm giáo cùng họ làm.
Tôi lo mấy người Xa Thiên gặp cao thủ của hai phái bọn họ cũng không đủ.
Dù sao mấy người họ công lực cao nhất cũng chỉ là bán tiên thiên. Những người khác tuy nói là cao thủ nhưng thân thủ chỉ mới thập đẳng.
Nhưng đối phương chỉ cần có hai cao thủ tiên thiên là có thể diệt hết bọn hắn. Bọn họ muốn đánh lén thì người Duy Cơ Tư muốn bảo vệ đảo vẫn được, nhưng đối diện với thực lực mạnh mẽ thì vẫn là quá yếu.
Diệp Phàm nói.
- Cần tổ ủng hộ như thế nào cậu cứ việc lên tiếng. Lôi thạch của Duy cơ chúng ta cần hợp tác lâu dài.
Nếu Duy Cơ thật sự bị bọn họ diệt thì việc bảo đảm lôi thạch cho chúng ta có vấn đề.
Người ta lại là quốc gia độc lập, chúng ta cũng không tiện cử quân đội đến đó.
Cung Khai Hà nói.
- Xa Nhất Đao nhất định phải đến đó, cho tôi mượn Thiên Thông cùng Trương Ẩn Hào là được. Bên này tôi sẽ tự nghĩ cách. Còn thiết bị công nghệ cao tổ cho chúng tôi thuê là được.
Diệp Phàm nói.
- Nói gì thuê, Xa Thiên cũng giúp tổ không ít. Hơn nữa Duy cơ ổn định cũng có lợi cho quốc gia chúng ta có phải không? Muốn cái gì cậu cứ lập danh sách cho đồng chí Kế Viễn. Chúng tôi sẽ chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất.
Cung Khai Hà lần này thật đúng là hào phóng.
- Đem Thần Long M2 cho tôi mượn một chút thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này không ổn, Thần Long M2 là bí mật quốc gia. Đây không phải là nguyên nhân quan trọng.
Nếu bởi vì Duy Cơ Tư cần thì có thể xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ. Quan trọng là tốc độ của tàu ngầm kém máy bay.
Đến Duy Cơ ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng. Tôi thấy các cậu phải đi nhanh, Xa Thiên chờ không được.
Cung Khai Hà nói.
- Nghe nói công ty của Đường Thủ đạo và Củng Âm giáo đã bí mật nghiên cứu một ít pháo hạm. Chuẩn bị phong tỏa đường của Duy Cơ Tư.
Tôi nghĩ nếu lần này qua đó vậy phải đánh tan dự tính của họ. Nếu không, pháo hạm này có ảnh hưởng lớn đến phát triển của Duy Cơ Tư.
Nếu thuyền buôn bán bị đánh chìm, thì phát triển Duy Cơ không thể tiếp tục.
Diệp Phàm nói.