Thằng nhóc này giỏi, mới một buổi tối không thấy không ngờ đã câu được cô gái này.
- Ha ha, đương nhiên Anh chính là cục trưởng Cục cảnh sát. Muốn bắt ai thì bắt, địa bàn đó toàn bộ do Bao Nghị tôi quyết định.
Bao Nghị đang thổi lên trời. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện hai người không ngờ vô cùng thân thiết vai sóng vài ngồi trên tảng đá nói chuyện tào lao.
- Uy phong như vậy sao? Không phải có pháp luật sao? Chẳng lẽ Trung Quốc các anh không có pháp luật. Như A Cổ Lạp chúng em, cha em nói như thế nào là như thế đó?
Á Nhĩ Ba Oa hỏi.
- Ha ha, việc này khó nói. Bọn anh vẫn khác xa bọn em. Sau nay có cơ hội đến Trung Quốc, vé máy bay ăn ngủ anh bao hết. Ở trong khách sạn năm sao, ăn tiệc lớn.
Bao Nghị cười gượng một tiếng.
- Có phải cảnh sát các anh tiền lương rất cao? Nếu không, tiền đâu ra vậy
Á Nhĩ Ba Oa hỏi.
- Kiếm thôi, tiền lương thật ra không cao lắm. Nhưng anh có thân thủ nhận mấy đứa trẻ con nhà giàu làm đệ tử cũng có thể kiếm tiền. Tiền lương so với một năm tiền lương của bố em còn nhiều hơn.
Bao Nghị cười nói.
- Anh thật đúng là người tốt.
Á Nhĩ Ba Oa không ngờ nhích lại gần. Bao Nghị cũng thuận theo tự nhiên nghiêng bờ vai qua.
- Đúng rồi, em nói tiếng Anh có phải đã từng đến Anh du học?
Bao Nghị hỏi.
- Không, em chưa từng ra nước ngoài. Em học trong nước, không phải có học tiếng nước ngoài sao? Chị của em mới đi du học.
Á Nhĩ Ba Oa giọng có chút nghẹn ngào khi nói về việc này.
- Đừng nóng vội, có anh Diệp đi cứu chị em rồi, có lẽ hai người họ đang nói chuyện yêu đương trên đỉnh Thánh nữ.
Bao Nghị cười nói, tay vỗ nhẹ vào phần eo của Á Nhĩ Ba Oa.
Thằng nhãi nay tuyệt đối nhân cơ hội ă bớt. Á Nhĩ Ba Oa chắc chắn là mặt hàng cao cấp của người da đen.
Hương vị không giống với các cô gái trong nước. Không thể tưởng tượng đươc Bao Nghị trong nước thành thật như vậy hiện giờ không ngờ bị người da đen mê hoặc.
- Mong là vậy.
Á Nhĩ Ba Oa vỗ vỗ nhẹ mấy cái trước ngực.
- Đúng rồi Á Nhĩ Ba Oa, thánh điện của bọn em chỉ là mười cái cột đá. Có phải là từng bị phá hủy không? Chúng tôi hỏi Thiết Mộc trưởng lão, ông ấy nói vốn là như thế. Nếu như là như thế, sao có thể gọi là thánh điện được? Chỉ có mấy cái cột?
Bao Nghị chưa quên chuyện Diệp Phàm đã dặn, tự mình tìm hiểu về mười cây cột.
Diệp Phàm cảm động, hóa ra cậu ta ngọt nhạt vì giúp mình chuyện này. Mình nói rồi cậu ta không thể cảm thấy hứng thú với mấy cô gái da đen.
- Chính là như vậy, còn vì sao lại gọi là thánh điện thì có nguyên nhân.
Á Nhĩ Ba Oa nói, Diệp Phàm cũng dựng lỗ tai.
- Nguyên nhân gì? Không thể nào, còn có nguyên nhân sao.
Bao Nghị nói, gã không hổ là cảnh sát, thật đúng là ngựa quen đường vũ. Á Nhĩ Ba Oa ngây thơ bị gã cám dỗ.
- Ôi, nghe nói có lẽ là từ xa xưa gia tộc cũng gặp khó khăn lớn. Năm đó Điện thánh nữ cũng rất lớn.
Nhưng sau lần tai nạn đó cũng chỉ còn có mười cột đá không đỏ. Nhưng đây là bí mật của gia tộc.
Chỉ có vua và thánh nữ biết mà thôi. Việc này tôi cũng là nghe trộm chị và cha nói chuyện mới biết được.
Anh đừng nói chuyện này ra ngoài. Nếu không dù em là con gái của vua cũng phải chịu hình phạt nghiêm khắc.
Á Nhĩ Ba Oa vẻ mặt thành thật nói.
- Tai nạn, rốt cuộc là tai nạn như thế nào?
Bao Nghị thật ra hỏi ngay thắc mắc của Diệp Phàm.
- Em cũng không rõ lắm.
Á Nhĩ Ba Oa lắc đầu. Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực, biết lại không rõ bí mật. Bao Nghị cùng Á Nhĩ Ba Oa không ngờ càng nói càng vui vẻ. Hai người không ngờ ngồi ôm nhau.
- Ôm một cô gái trong lồng ngực cảm giác cũng không tệ lắm phải không?
Tiếng Diệp Phàm đột nhiên vang liên khiến Bao Nghị sợ tới mức cả người theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.
- Diệp… anh Diệp, việc này…
Bao Nghị mặt đỏ bừng vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
- Tôi thích anh Bao, Bao Nghị, không cần lo hắn không phải anh nói anh là Cục trưởng Cục cảnh sát sao. Anh ta cũng ở địa bàn của anh, không nghe lời liền đánh.
Không thể tưởng tượng được Á Nhĩ Ba Oa nói làm Bao Nghị thiếu chút nữa rớt cằm.
- Cục trưởng Bao, tôi làm ăn kiếm sông trên địa bàn anh, sau này mong anh quan tâm.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Diệp… anh Diệp, việc này là khoe khoang một chút.
Bao Nghị nói bằng tiếng phổ thông.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm cười lớn.
- Đúng rồi, chị tôi đâu, chị ấy không chết chứ?
Á Nhĩ Ba Oa hỏi.
- Cô ấy đã tự sát trong cái ao.
Diệp Phàm nói.
- Chị… chị…
Á Nhĩ Ba Oa nhìn lên núi khóc.
- Về đi, tôi cứu cô ấy rồi. Hiện giờ không việc gì.
Diệp Phàm nói một câu Á Nhĩ Ba Oa nhìn chằm chằm Diệp Phàm tức giận đến dậm chân.
- Cô còn không cảm ơn tôi?
Diệp Phàm nói.
- Nói linh tinh, khốn nạn.
Á Nhĩ Ba Oa nhịn không được hung hăn đá Diệp Phàm một cước rồi chạy xuống chân núi,
- Bao Nghị, cô chính là một đóa hoa hồng màu đen. Cậu phải cận thẩn một chút.
Diệp Phàm cười lớn.
- Việc này tôi biết, yên tâm.
Bao Nghị nói.
- Chẳng lẽ cậu chỉ muốn vui đùa?
Diệp Phàm hỏi.
- Không thể nói như vậy, tôi cũng không hiểu tại sao lại thế này. Giống như hai chúng tôi quen nhau vậy. Vừa thấy cô tôi còn hơi xúc động. Trước kia trong nước gặp không ít các cô gái, nhưng không có cảm giác này. Có lẽ đây là ý trời.
Bao Nghị thở dài.
- Ôi, với chức vụ của cậu không thể lấy cô gái nước ngoài. Cậu phải nghĩ cẩn thận, đừng đề đến cuối cùng cả hai đều bị thương.
Diệp Phàm thở dài nhìn Bao Nghị một cái nói:
- Đương nhiên nếu làm bạn bè cũng được. Dù sao cậu còn chưa kết hôn, kết giao bạn bè vẫn là nên có phải không?
- Đi từng bước xem từng bước.
Bao Nghị nói xong nhìn Diệp Phàm một cái đột nhiên cười khan nói
- Á Thủy Thanh Thanh sao lại thế này, cô ta thật sự đặc biệt. Anh ở trên đỉnh núi một đêm không xảy ra chuyện gì chứ?
- Có thể có chuyện gì? Cứu cô ấy rồi ở cùng cô một đêm. Hẳn là sẽ không tự sát, nếu tiếp tục tôi cũng không trông nom được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Thật sự không xảy ra chuyện gì sao? Cô nam quả nữ ở trên đỉnh núi một đêm?
Bao Nghị có vẻ không tin việc này.
- Cậu muốn nghĩ cái gì, muốn đánh có phải không?
Diệp Phàm cười trêu.
- Đúng rồi, chuyện Thánh điện phải làm thế nào?
Bao Nghị hỏi.
- Buổi tối chúng ta đến đó xem một chút. Có lẽ bí mật ngay dưới chân cây cột.
Diệp Phàm nói.
- Phía dưới cây cột có gì dễ lấy, hơn nữa đó là thánh điện của người A Cổ Lạp. Gây ra động tĩnh quá lớn sẽ làm cho chuyện mỏ quặng thất bại.
Bao Nghị có chút nghi ngờ nói.
- Không việc gì, chúng ta sẽ đi xuống từ xa. Chỉ cần lấy một ít, bên trên hẳn không biết.
Diệp Phàm nói.
Thác Thái Thạch vương nghe nói Diệp Phàm cứu con gái mình rất vui, long trọng mở tiệc chiêu đãi.
Ăn đều là thịt thú nướng. Toàn là sơn dương, lợn rừng, báo. Núi Bối Tây có thể biến thành nơi giết hại động vật hoang dã. Nhưng xem ra ở núi Bối Tây không thường xuyên. Đêm đến.
Diệp Phàm sắp xếp mấy người Trương Hùng cùng Cung Chí Quân nói chuyện tào lao với Thác Thái Thạch cùng Á Nhĩ Ba Oa.
Hắn dẫn theo Hồng Tà Thiên Đao cùng Bao Nghị bí mật cầm công cụ đến chỗ cách Thánh điện mấy trăm mét để bắt đầu đào.
Mấy người công lực cao, Bao Nghị đảm nhận việc di chuyển bùn đất.
May mắn chính là đất cũng không nhiều đá. Trên cơ bản là bùn, không lâu đã đào ra một cái hầm cách cột đá hơn mười mét.
Mấy người thêm hăng hái đào đến chỗ cột đá phát hiện bùn giống với cột đá, hơn nữa trên đó cũng điêu khắc rất nhiều chữ.
Lúc mới bắt đầu Diệp Phàm còn có chút lo lắng chữ này có thể tấn công người. Sau đó thử vài lần phát hiện không nhúc nhích.
Nhưng cây cột có động tĩnh Diệp Phàm còn có chút hi vọng. không có động tĩnh ngược lại làm cho người ta buồn bực. Diệp Phàm quyết định đào xuống chút nữa xem có phát hiện cái gì không.
Cây cột rất kỳ lạ. Đào đi xuống sâu một trăm mét cuối cùng phát hiện thay đổi. Phía dưới không ngờ có Nước trinh nữ quây chung quanh cột.
Việc này chính là khá ủng hộ lòng người. Nhưng trời đã sáng, Diệp Phàm và mấy người đành trở về giả vờ ngủ.
Ngày hôm sau nghỉ ngơi nửa này đến núi Bối Tây để xem mỏ quặng đồng, buổi tối lại tiếp tục đào.
Càng đi lại càng khơi dậy hứng thú của mấy người Diệp Phàm. Bởi vì phía dưới Nước trinh nữ ngày càng hiều. Dưới mỗi cây cột đều là Nước trinh nữ.
- Chúng ta phát tài rồi, phía dưới cột đá này liền là Nước trinh nữ.
Bao Nghị cười nói.
- Tôi thấy cậu đúng là tham tiền.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Anh không tham tiền sao? Không có tiền không thể thành đồng chí.
Bao Nghị lầm bầm.
- Tiền thật không sao cả. Diệp lão đại gọi tập trung. Nhưng Nước trinh nữ đúng thật là đồ tốt. không ngờ có thể làm ra viên thuốc đi xuống biển tiện lắm.
Hồng Tà nói.
Lấy lấy lấy…
Giết Giết giết…
Leng keng, dụng cụ đặc chế rơi xuống đất.
- Sao thế, có chuyện gì phải không?
Hồng Tà dùng truyền âm mật thuật hỏi.
- Em gái…
Diệp Phàm thầm giật mình.
Trước mắt không ngờ không còn, một hang động trống trải. Diệp Phàm phát hiện mười cây cột không ngờ cắm vào một cái ao hình tứ giác.
Giữa cái ao có sương mù toát ra. Đây chắc chắn là Nước trinh nữ. Mà trước cái ao còn có một cung điện.
Một pho tượng có hình dáng giống Mỹ nhân ngư đang đứng ở giữa cung điện. Pho tượng màu xanh biếc.
Nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm phân hình có thể khẳng định. Tuy nói là màu xanh biếc không phải trong suốt nhưng pho tượng này được làm bằng Nước trinh nữ tinh khiết.
Còn sao không phải trong suốt có lẽ cũng là trải qua cách xử lý đặc biệt. Mà phía trước là một cái rổ của trẻ con hay gì đó.
Rổ cũng là làm bằng Nước trinh nữ. Bên trên khắc một ít chữ.
Trong rổ là Mỹ nhân ngư thủ nhỏ. Cô đã thu nhỏ lại bằng trẻ con. Lúc này Mỹ nhân ngư có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt rất thuần khiết.