Quan Thuật

Chương 3635: Cuộc họp lần đầu tiên




- Chúng ta là một quốc gia rộng lớn có dân số hơn 1 tỷ người, nếu nói không có cao thủ thì không đúng.
Tổ A chúng ta cũng không thể nào tiếp nhận toàn bộ nhân tài. Mà ở các ban ngành của quốc gia bao gồm cả các Bộ của chính phủ vẫn còn còn giữ khá nhiều cao thủ.
Chưa nói đâu xa, anh bạn Lam Tồn Quân và Đoàn Hải Thiên của cậu có phải cũng là cao thủ không? Thế nhưng bọn họ không vào Tổ ta.
Cung Khai Hà nói.
- Cũng đúng, người ta giấu giếm thì chúng ta chưa chắc đã biết. Còn nữa, có lẽ là lãnh đạo cấp trên biết nhưng chúng ta không biết mà thôi.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy đấy, thân thủ cao chính là tiêu chuẩn nhất định phải đạt được nếu muốn vào Tổ A. Ngoại trừ hai vị đồng chí của quân đội là ngoại lệ ra, các đồng chí khác phải phù hợp với điều kiện này mới được. Cho nên, về biến động nhân sự, cấp trên có suy nghĩ của cấp trên. Bọn họ tuyệt đối không thể thay đổi tiêu chuẩn thép này của Tổ chúng ta.
Cung Khai Hà nói.
Buổi chiều, Diệp Phàm nhận được cuộc gọi của văn phòng Ủy ban Olympic thành phố Bắc Kinh, yêu cầu hắn đúng 9 giờ sáng ngày mai đến Ủy ban Olympic họp. Nói là các lãnh đạo có liên quan cũng đều tập trung tại đây để họp.
Buổi tối vừa về đến nhà Phí Thanh Sơn và Phí Nhất Độ đã đến.
- Diệp Phàm, chúng ta khi nào thì đi Thailand?
Phí Thanh Sơn đứng ngồi không yên, có chút nóng nảy.
- Sư bá, vốn định sắp tới này đi. Thế nhưng, vấn đề chủ yếu là mấy cao thủ đều bị thương cả. Thời gian khôi phục ngắn nhất cũng phải nửa tháng. Còn như Thiên Đao chắc trong nửa năm không thể nhận nhiệm vụ.
Diệp Phàm nói.
- Haiz, sao lại gặp phải chuyện thế này chứ, ta đang lo không biết chú Phương Thành có thể chống đỡ được hay không. Lúc này càng kéo dài sẽ càng bất lợi đối với chú ấy.
Phí Thanh Sơn sắc mặt thay đổi liên tục.
- Nếu không thế này đi, chúng ta cố gắng tranh thủ thời gian tuần sau đi Thailand một chuyến.
Nếu như việc của Trác gia ở Thailand có thể giải quyết một cách thuận lợi, thì bên đó còn có hai cao thủ có thể gia nhập đội ngũ của chúng ta.
Như vậy tuy rằng thực lực kém một chút, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tiến hành. Hơn nữa, hai người Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất của phái Hoa Sơn còn thiếu con ba lần nhân tình, lần này có thể hoàn toàn sử dụng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừm, vì việc của Phí gia mà con phải lo nghĩ nhiều rồi.
Phí Thanh Sơn thở dài.
- Ông ấy là sư phụ của con, không phải vì chuyện của Phí gia. Đây cũng là chuyện con nên làm.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha, ta lại có chút tưởng là thật.
Phí Thanh Sơn sờ sờ cằm.
- Không biết thái sư thúc hiện giờ thế nào rồi?
Phí Nhất Độ hỏi.
- Tôi cũng đau đầu với chuyện này, sư phụ Bức Vương đi suốt mấy năm, cũng không biết hiện giờ ông ấy thế nào nữa. Hơn nữa, một chút manh mối cũng không có, thế giới lớn như vậy cũng không biết đi đâu tìm bọn họ.
Diệp Phàm cũng rất buồn rầu.
- Người tốt sẽ được trời phù hộ, chúng ta phiền lòng cũng vô dụng. Chỉ có thể nói là tận tâm tận lực mà thôi. Cho dù gặp phải bất trắc thì cũng là ý trời mà thôi, chúng ta không thẹn với lòng là được.
Phí Thanh Sơn lại trở nên độ lượng.
Đúng lúc này, Phí Nhất Độ kêu lên:
- Cái thằng nhóc này sao cũng vào đây?
Diệp Phàm nhìn theo đầu ngón tay y, phát hiện con rắn nhỏ trong Thiên Sinh Bát không ngờ lại bò đến cửa. Cái đầu rắn nho nhỏ thò vào cửa.
- Ha ha ha, nhóc con càng ngày càng đáng yêu. Lại không thích ở yên một chỗ muốn bò loanh quanh cơ. Bò loanh quanh cũng tốt. Cả ngày ở yên trong hồ người cũng phát bệnh chứ đừng nói là rắn.
Hồng Tà đứng sau con rắn nhỏ cười nói, vừa chạm đến con rắn, hai cánh nó liền mở rộng, bay thẳng đến chỗ Diệp Phàm.
- Hồng Tà, sao nó lại càng ngày càng nhỏ thế?
Diệp Phàm kinh ngạc, phát hiện con rắn nhỏ hiện tại thu nhỏ chỉ còn bằng đầu ngón tay. Có điều, vảy trên người từng mảnh rõ ràng, trưởng thành hơn rất nhiều. Hơn nữa, Diệp Phàm vuốt ve đôi cánh trong suốt của nó, thấy cũng đã cứng cáp không ít.
- Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai, có trời mới biết tại sao nhóc con này càng lớn càng nhỏ. Chuyện này thật đúng là chuyện lạ.
Hồng Tà tức giận nói.
“Vương... Vương... Vương...”
Trong đầu Diệp Phàm lại truyền đến một giọng nói có vẻ hơi non nớt, nhìn nhìn con rắn nhỏ trong lòng bàn tay.
Đột nhiên trong đầu “Ầm” một tiếng, Diệp Phàm phát hiện, bốn chữ Mễ Tác Bỉ Khâu dường như lại dao động một chút.
- Lạy ba lạy cho ông. Gọi ông là Vương mà còn không hành lễ!
Diệp Phàm nhất thời nổi hứng trêu đùa, miệng kêu, tay còn khua khoắng.
- Ha ha ha, cậu nói chuyện cùng rắn sao, nó có nghe hiểu được không? Còn hành lễ nữa chứ, cậu cho nó là Bạch nương tử hả?
Hồng Tà ha ha cười rộ, ngay cả Phí Nhất Độ cũng đang cười trộm.
Có điều, chuyện khiến mấy người phải trợn tròn mắt lập tức xảy ra.
Chỉ thấy bốn chữ Mễ Tác Bỉ Khâu trong đầu dao động, một luồng sóng âm tác động lên đầu con rắn nhỏ.
Con rắn lập tức đứng bằng hai cẳng chân trong lòng bàn tay của Diệp Phàm, cái đuôi tựa lên lòng bàn tay. Cả thân rắn chỉ dài khoảng 60cm đứng lên, bắt đầu hành lễ với Diệp Phàm, hơn nữa lại còn vái ba vái liên tiếp, Hồng Tà nhìn mà nước miếng chảy ra lúc nào cũng không biết.
- Ha ha ha, Hồng Tà, nhìn thấy không, đây chính là bản lĩnh đấy.
Diệp Phàm sảng khoái cười.
- Nào, nào, đến hành lễ ta đi.
Hồng Tà tràn đầy hứng thú, hét to về phía con rắn, tay còn khua khoắng tư thế hành lễ.
Có điều, con rắn nhỏ căn bản không để ý đến ông ta, ngay cả xoay người cũng không. Sau khi hành lễ với Diệp Phàm xong lại bay xuống dưới chân Diệp Phàm, cuộn mình lại như thể muốn ngủ.
Hồng Tà tức đến nỗi giơ tay lên. Có điều, nhìn nhìn Diệp Phàm lại cười khan hai tiếng hạ tay xuống.
- Ai, người già rồi ngay cả con rắn không ra gì cũng ghét bỏ.
Hồng Tà ra vẻ tự giễu một chút. Có điều, con rắn nhỏ ngay cả mí mắt cũng không thèm hé, khiến cho Hồng Tà rất buồn bực trong lòng.
- Nào, vái ông ấy mấy cái đi.
Diệp Phàm chỉ vào Hồng Tà, ra lệnh cho con rắn nhỏ.
Con rắn lại đứng lên, Hồng Tà vẻ mặt đắc ý đứng trước mặt con rắn nhỏ, chờ nó hành lễ. Thế nhưng, con rắn nhỏ đầu ngẩng cao, còn lúc lắc đầu, thân rắn vẫn đứng thẳng tắp, không động đậy.
- Ranh con có nghe lời hay không?
Diệp Phàm tức giận đến mức vung tay lên, con rắn dường như biết sai cúi thấp đầu, ra vẻ như đứa trẻ đang nhận lỗi. Có điều, vẫn không hành lễ với Hồng Tà.
- Được rồi được rồi, không vái thì không vái, lần sau ông có đồ ngon sẽ không cho con rắn hư nhà ngươi.
Hồng Tà tức giận.
- Ha ha ha, nào, thưởng cho mày một giọt.
Diệp Phàm lấy ra một lọ nước Trinh nữ lấy từ chỗ A Lạp, mở nắp bình, búng tay một cái, nước Trinh nữ nhỏ hai giọt vào miệng con rắn.
Con rắn lập tức trở nên hưng phấn, thè thè lưỡi, cái đầu rắn đầy chờ mong nhìn chằm chằm vào lọ nhỏ trong tay Diệp Phàm.
Trong đầu lại vang lên tiếng kêu “Vương… Vương…”, lần này tiếng kêu rất khát vọng, rất cấp thiết.
- Ranh con, còn chê ít à.
Diệp Phàm tức đến mức cho nó uống hết phần còn lại. Có điều, con rắn vẫn nhìn chăm chăm cái lọ.
- Hết rồi!
Diệp Phàm dốc dốc cái chai xuống, ám chỉ hết nước rồi. Có điều, con rắn vẫn nhìn chăm chăm cái chai, ba người Hồng Tà đều ha ha cười rộ lên, khiến Diệp Phàm tức đến mức ném cái lọ qua.
Không ngờ con rắn lại há mồm đón được rất chuẩn xác, hơn nữa, vài tiếng răng rắc vang lên, không ngờ cái lọ lại bị con rắn cắn nuốt sạch sẽ.
- Ăn thế chắc sẽ không bị hư bụng chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc sẽ không đâu, con rắn nhỏ này thực kỳ lạ. Nếu đã là nở ra từ quả trứng đến từ đảo Thủy Tinh, ta nghĩ, chẳng lẽ nó thực sự có quan hệ với Xà Mị ngàn năm của Vũ Vương sao?
Phí Thanh Sơn sờ sờ cằm.
- Có trời mới biết được.
Hồng Tà tức giận hừ nói.
Con rắn nhỏ sau khi ăn xong cái lọ dường như có chút thỏa mãn, lại còn “ợ” một cái, phành phạch bay về Thiên Sinh Bát.
- Con này đúng là chỉ biết ăn, một bữa ăn tốn bao nhiêu tiền, tiền của tôi ơi.
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Đổi thành tiền thì nhiều lắm. Nếu dùng để điều chế thang thuốc nước Trinh nữ thì một lọ nhỏ này ít nhất mua mất mất trăm ngàn.
Hồng Tà vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa, tươi cười:
- Diệp Phàm, nếu để nó nghiện rồi sau này anh lấy đâu ra nhiều nước Trinh nữ như vậy cho nó ăn, đừng chiều hư nó.
- Còn nghĩ đến sau này sao, đừng nghĩ nữa. Có điều, mọi người có nhận thấy không, dường như nước Trinh nữ có thể làm cho con rắn này lớn nhanh hơn.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là có tác dụng này thật.
Phí Thanh Sơn nói.
Hai người Phí Thanh Sơn vừa đi thì Ngô Chính Phong vội vội vàng vàng đến.
- Chủ tịch Ngô, dạo này bận rộn không?
Diệp Phàm cười, chào hỏi, bảo y ngồi xuống.
- Bận chứ, bận đến mức mông cũng chẳng chạm đất nữa. Chuyện lớn nhất chính là thế vận hội Olympic mấy tháng nữa sẽ khai mạc.
Căn bản từ năm ngoái đến hiện giờ đều bận rộn những việc này. Như diễn tập phòng chống bạo lực, diễn tập cứu người, diễn tập phòng chống xảy ra tình huống bất ngờ.
Dù sao chỉ riêng những vụ diễn tập này đã khiến người ta phát ngất rồi. Việc chúng tôi làm đều là những công việc cụ thể, nên công việc phải làm rất nhiều.
Hơn nữa, phạm vi lớn như vậy, lại không thể để lộ ra một chút nào, trách nhiệm rất lớn.
Ngô Chính Phong có vẻ rất mỏi mệt.
- Thế vận hội Olympic là đại sự của cả nước, là đại sự của toàn thế giới, anh vừa là Chủ tịch thành phố vừa là Cục trưởng, trách nhiệm quả thực rất nặng nề.
Diệp Phàm nói xong, liếc nhìn Ngô Chính Phong một cái, hỏi:
- Có điều, tôi vừa mới lật qua tổ hợp danh sách của Ủy ban Olympic, phát hiện trong số những người phụ trách chủ yếu không có anh.
Ví dụ như trong ô Phó chủ tịch Ủy ban Olympic cũng không có tên của anh. Mà hai đồng chí Tống Tiễn và Vệ Thanh Thanh của thành phố Bắc Kinh đều có trong danh sách Phó chủ tịch.
Anh chức vụ là Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an, theo lý mà nói vai trò không hề nhỏ. Tại sao lại không có tên của anh?
- Ai, tình hình bên trong phức tạp lắm. Trong danh sách Phó chủ tịch không có tôi, thế nhưng người phụ trách chủ yếu vấn đề an ninh của thành phố Bắc Kinh thì có tôi. Bởi vì Bộ Công an mới là quân chủ lực trong vấn đề an ninh. Lúc có việc mới nhớ đến chúng tôi, lúc ăn bánh thì quên sạch. Như thế cũng tốt, tôi cũng được thoải mái một chút.
Ngô Chính Phong có chút oán hận.
- Lời này của anh không đúng sự thật rồi, chẳng lẽ anh không muốn “ăn bánh”?
Diệp Phàm hừ nói.
- Nói thật, dù sao cũng đều phải chịu trách nhiệm, ai không muốn “ăn bánh” chứ? Hơn nữa, làm người chỉ huy vẫn thoải mái hơn những đồng chí phải làm công việc cụ thể. Nói nhiều một chút họp nhiều một chút là được rồi. Không giống hiện tại hét đến khản cả giọng mà vẫn chỉ là một tên người hầu. Chẳng qua “bánh” này chỉ có thể ngó đỡ thèm chứ khó đến miệng lắm.
Ngô Chính Phong thở dài.
- Ha ha ha, xem ra Chủ tịch Ngô của chúng ta vẫn muốn ăn miếng “bánh” này mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Điều này là đương nhiên, chỉ có đồ ngốc mới không muốn ăn. Trách nhiệm bảo vệ an ninh thế vận hội Olympic rất nặng nề, nhưng cũng ẩn chứa cơ hội rất lớn. Tôi cứ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thành phố mãi cũng sẽ không có nhiều cơ hội lập công. Nhưng trong thái bình cũng khó phát hiện cơ hội phải không nào? Đây chỉ có thể coi là một con đường trung dung mà thôi.
Ngô Chính Phong nói.
- Anh chưa từng đi tranh thủ sao?
Diệp Phàm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.