- Ha ha, đồng chí Trịnh Phương cũng không sai, tôi nghĩ lần kiểm tra sát hạch này anh ta cũng báo danh. Võ công là chỉ tiêu cứng nhắc, nắm tay mềm chúng ta không có cách nào.
Cung Khai Hà cười nói, có vẻ sẽ ra tay giúp.
- Ha ha, nắm tay sẽ không giúp, giúp cũng không được. Nhưng trong đề cử của ban lãnh đạo Tổ cũng chiếm 30% có phải không?
Diệp Phàm cười nói
- Với biểu hiện của đồng chí Trịnh Phương, tin tưởng thành viên trong bộ máy đều tán thành.
Kế Vĩnh Viễn cười nói. Đối với việc có thể kiếm tiền lão Kế rất nhiệt tâm. Ai bảo anh ta quản lý hậu cần đâu. Hơn nữa, có thể có tiền thì quản lý tiền như anh ta cũng có công lao.
- Cậu yên tâm làm tốt chuyện sân huấn luyện của Báo Săn là được. Chuyện lớn như vậy còn phải chú ý nhiều một chút mới được.
Cung Khai Hà nói miệng cũng không nói gì đến Trịnh Phương, lại bảo Diệp Phàm đi làm, thật ra là đồng ý ủng hộ.
Chẳng qua làm lãnh đạo cũng không thể nói trắng ra, Nếu không rất hạ giá bản thân.
- Tướng quân Kế, ngày mốt cùng tôi đên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt thì sao? Việc này nếu chuẩn bị tiến vào giai đoạn quy hoạch chúng ta cũng phải đi thực địa khảo sát cẩn thận một chút.
Diệp Phàm nói.
- Được, ngày mốt tôi đi cùng cậu là được.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Đừng quên mang theo chuyên gia về quy hoạch, đỡ phải chạy tới chạy lui phiền toái. Còn nữa, nghe ý kiến của chuyên gia.
Cung Khai Hà nói.
- Được.
Diệp phàm gật đầu nói, trong lòng thầm suy nghĩ. Ngày mốt phải dẫn Kiều Thế Hào đến nhận nhiệm vụ ở Vịnh Lam Nguyệt. Kế Vĩnh Viễn là tướng quân mà hắn kéo đến, nếu biết như vậy không biết đồng chí Kế Vĩnh Viễn có tức giận đến hộc máu không?
Kế Vĩnh Viễn dù ở bộ Quốc phòng chỉ là chức quan nhàn tản, có vấn gì đó. Những người ta dù gì cũng là trung tướng, phân lượng không phải là nhẹ.
Buổi trưa tổ chức hội nghị thường vụ.
Trong phòng đều là đầy sau, toàn tướng quân. Thiếu tướng ở đây cũng thấy ngại.
Ngoài thư ký làm công tác ghi biên bản là đại tá, các đồng chí khác đều là cấp tướng cả. Bởi vì vị trí của Diệp Phàm chưa có người thay thế, cho nên thành viên bộ máy chỉ còn lại tám người.
- Các đồng chí đều đến đông đủ vậy chúng ta họp đi. Hội nghị hôm nay do đồng chí Diệp Phàm chủ trì.
Cung Khai Hà nói, nhưng làm mọi người kinh hãi.
Bởi vì quyền chủ trì thật ra chính là tượng trưng cho quyền lực. Cung Khai Hà đã ngồi ở đó sao lại giao quyền chủ trì cho Diệp Phàm? Việc này cũng rất lạ. Chẳng lẽ đồng chí Cung Khai Hà bỏ quyền sao? Trong lòng mọi người đều thắc mắc.
- Ha ha, các đồng chí đừng hiểu lầm. Ý của Tổ trưởng Cung là hôm nay chủ yếu thảo luận một ít đề nghị của tôi, cho nên giao cho tôi chủ trì hội nghị.
Diệp Phàm cười nói.
- Hôm nay đồng chí Diệp Phàm cũng là người chủ trì danh chính ngôn thuận thôi.
Không ngờ vừa lên tiếng đã nghe được một tiếng nói không hài hòa, tất nhiên là của vị béo vừa đến – trung tướng Đổng Lâm.
- Ha ha, nghe nói Tổ đặc nhiệm A là bộ đội đặc thù. Ở đồng chí Diệp Phàm chủ trì thì trước tiên là cấp dưới tôi kính đồng chí Diệp Phàm một ly trà.
Người thứ hai nã pháp không ngờ cũng mới đến trung tướng Trần Trường Minh.
Câu nói này có chút ý vị khảo sát. Quả nhiên Trần Trường Minh vừa dứt lời, đẩy nhẹ tay, chén trà đầy trà Long Tỉnh nóng hổi trước mặt xoay tròn đến Diệp Phàm đang ngồi bên cạnh Cung Khai Hà.
Mọi người cũng sửng sốt nhưng thật ra cũng chỉ nhìn. Bởi vì mấy đồng chí được quân đội cử đến cho đến bây giờ cũng không có võ công, có cũng chỉ có thể đi mấy quyền. Cho nên thường bị các thành viên trong bộ máy châm chọc.
Nhưng hôm nay vị trung tướng Trần này xem ra công lực không kém. Chén trà nóng như vậy vững vàng xoay tròn trên không trung cũng không rớt một giọt nào.
Chiêu thức đó thì những người ngồi ở đây ngoài Diệp Phàm không ai có thể làm được. Mắt thấy chén trà đầy nước cách chóp mũi Diệp Phàm chừng một mét.
- Ha ha, Trung tướng Trần đã mời trà Diệp Phàm tôi đương nhiên không thể lãng phí. Ngại quá, vì thể hiện tác dụng lãnh đạo thôi, tôi chỉ tức cười.
Diệp Phàm ra vẻ không cảm giác dường như hơi động miệng, giống như hút nước vậy.
Nước ấm trong chén trà hình thành một dòng màu xanh biếc to như sợi len chảy vào miệng Diệp Phàm.
Hơn nữa, cái chén giống như không hề gì bất động trên không trung. Hơn nữa, cũng không tiến thêm.
Trần Trường Minh vừa thấy, nhất thời mặt đỏ hơn. Lão già này ép ra toàn bộ kình khí muốn thúc giục chén trà. Nhưng chén trà vẫn vững như núi, không chút sứt mẻ. Cuối cùng trơ mắt nhìn chén trà bị Diệp Phàm cười cười uống sạch.
- Đã nhận mà không mời lại là bất lịch sự, tôi đáp lễ một ly.
Diệp Phàm nhẹ nhàng cười, đưa tay về phía chén trà trước mặt mình, chén trà giống như viên đạn bắn về phía Trần Trường Minh.
Nháy mắt đa đi đến trước mặt Trần Trường Minh. Anh ta nhanh chóng dùng hai tay ra sức đẩy muốn đẩy chén trà ra.
Nhưng, chén trà giống như mọc rễ chậm rãi nghiên lại. Hơn nữa, lúc này cảm giác bị ai đó nhấn trên đầu một cái, Trần Trường Minh mặt đỏ bừng không ngờ cúi đầu.
Nhưng vẫn không thể nào chống lại, đầu bị một luồng lực kỳ lạ sẽ bị ép xuống, mà chén trà vừa vặn đến miệng Trần Trường Minh.
Có vẻ như Diệp Phàm đang ép chén trà vậy. Nước trà giống như núi phun bình thường chen vào miệng Trần Trường Minh, cuối cùng không một giọt không dư thừa xoay tròn trở lại trước mặt Diệp Phàm.
Ba ba ba…
Nhất thời trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, tất cả những tên giảo hoạt ở đây đều vỗ tay.
Trần Trường Minh phát hiện, một đám đều vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa. Trần Trường Minh mặt cũng rất khó xử, cười nói
- Trà của tổ trưởng Diệp không tồi, rất thơm, vẫn là lãnh đạo uống trà ngon.
Ha ha ha…
Rốt cuộc mọi người cười vang.
- Ha ha, anh Trần đều kính trọng lãnh đạo như vậy cũng không thể rơi xuống, chén trà này tôi mời tổ trưởng Cung.
Vừa mới bình ổn xong, Diệp Phàm cảm thấy buồn tiểu nên đi vào buồng vệ sinh, không thể tưởng tượng được Đổng Lâm cũng hai tay đẩy chén trà. Chén trà kia giống như một quả pháo cỡ nhỏ đang quay chậm đi thẳng đến trước mặt Cung Khai Hà.
Chén trà bay đến không trung thì Lâm Đống Quốc hừ lạnh một tiếng tay hứng không trung vỗ một chén đẩy chén trà đi.
Nhưng, chén trà không ngờ vẫn thẳng tắp mà đi. Bên cạnh Thôi Kim Đồng và Thành Nhất vừa thấy vội muốn xuất chưởng muốn đấy chén trà.
Nhưng ba lực mạnh mẽ đi xuống chén trà không ngờ vẫn thẳng tắp, rõ ràng Đổng Lâm công lực cao hơn ba người hợp lực.
Hơn nữa, ba người đều run cả người một lúc mới vững vàng ngồi xuống trên ghế. May mắn ghế này là đặc chế nếu không đã gẫy luôn rồi.
Mắt thấy chén trà đã đến trước mặt Cung Khai Hà, lúc này Cung Khai Hà động, hướng lên trên muốn đẩy chén trà lên không trung.
Ba!
Hai cỗ lực mạnh mẽ chạm với nhau, nhưng Cung Khai Hà vẻ mặt cảm giác như đụng phải vách tường vậy.
Cả người ngược lại chấn động cả người theo ghế dựa đều lui hơn mười mét, đập vào quốc kỳ phía sau làm cho vách tường cũng bị méo đi.
Tất cả những việc này Diệp Phàm đều bị Diệp Phàm nhìn thấy hết. Tuy nói ở phòng vệ sinh Diệp Phàm cũng nhìn thấy. Nhưng hắn cũng không muốn lộ diện, hắn cảm thấy Cung Khai Hà vẫn bí mật nên muốn xem thực lực của anh ta.
Cái này cũng cảm giác được. Cung Khai Hà có lẽ có thân thủ 11 đẳng. Mà điều làm Diệp Phàm khiếp sợ chính là Đổng Lâm chắc chắn là cao thủ tiên thiên. Tuy nói chỉ là sơ giai nhưng Cung Khai Hà không phải là đối thủ.
- Ha ha, tổ trưởng Cung không chịu nhận rồi, chén trà này tôi tự mình uống vậy.
Đổng Lâm vẻ mặt đắc ý kéo chén trà trở lại. Hôm nay đã được kiểm chứng ánh mắt uy phong của Tổ đặc nhiệm A, hết giận rồi.
- Hừ, nếu đã mời thì lấy về làm gì. Đồng chí Đổng Lâm không thể một ly trà cũng luyến tiếc chứ. Diệp Phàm thay mặt Tổ trưởng Cung nhận.
Diệp Phàm bước mấy bước trở lại chỗ ngồi kéo một cái, chén trà nhất thời bị lực kéo hai phía đứng yên trên không trung.
Đông Lâm tăng thêm nội khí muốn xoay tròn chén trà nhưng chén trà giống như là một tảng đá vậy, bất động.
Đổng Lâm mặt đỏ lên, vội đến mức đứng lên, hai tay đẩy về phía chén trà…
- Đến.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng nước trà lại như dòng nước xanh bị Diệp Phàm hút vào miệng.
- Uống mà không mời lại cũng vô lễ, tôi mời đồng chí Đổng Lâm một ly.
Diệp Phàm tức giận bởi vì Đổng Lâm rất không nể tình không ngờ động thủ với Cung Khai Hà.
Chén trà xoay tròn phi về giữa bàn hội nghị thì ngừng lại. Diệp Phàm phất tay, thi triển ra thủy công, không lâu hơi nước trên không trung ngưng tụ thành giọt nước mưa, không lâu đầy hết chén trà.
Nội tức đánh ra, không lâu nước trong chén trà sôi lên, xoay tròn đến trước mặt Đổng Lâm.
Lão già này mặt đỏ như mông khỉ, hai tay giơ ra nghĩ đỡ không muốn uống chén trà này.
Không uống có thể được không?
- Uống đi, trà ngon.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, một bàn tay ấn một cái từ xa xuống, Đổng Lâm giãy dụa, nhưng không lâu cả người bị ép đi xuống.
Nếu không lâu Đổng Lâm giãy dụa, một chân bị Diệp Phàm ép đến mức quỳ dưới đất, một chân còn lại vẫn đứng.
Nhưng, không lâu cũng phải quỳ xuống đất. Không quỳ không được, hình như có một bàn tay vô hình đè nặng bắt phải quỳ vậy. Đổng Lâm mặt đỏ như cà chua chín, hốc mắt không ngờ rơi lệ.
Tuyệt đối là lăng nhục, rất lăng nhục. Đổng Lâm là cao thủ tiên thiên vốn không có ai bì nối không nghĩ hôm nay lại quỳ trước mặt người trẻ tuổi như vậy. So với Cung Khai Hà còn thảm gấp bội.
Cuối cùng chén trà của Diệp Phàm run lên, nước trà rót đầy đầu và người Đổng Lâm.
- Tổ trưởng Cung là thủ trưởng số 2 của Tổ đặc nhiệm A, không ai có thể bất kính với ông ấy. Ai không kính Diệp Phàm tôi đánh cho răng rơi đầy đất. Tổ đặc nhiệm A mãi mãi không bị thua. Đồng chí Đổng Lâm, chuyện này lần này dừng ở đây, lần sau không được viện dẫn việc này nữa.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc rầm một tiếng, bàn bị hắn vỗ nhẹ một chút, chén trà trở lại trước bàn Đổng Lâm. Đổng Lâm cảm thấy áp lực nhẹ đi, người như lên đạn