Quan Thuật

Chương 415: Hiểu lầm




Tiếu Phi Thành có chỗ khó của y, nhà nào cũng có khó khăn của mình, những năm nay y cũng đã quyên góp không ít tiền cho Ngư Dương, ví dụ như ngôi trường cấp 1 chính là của Tiếu Phi Thành quyên tặng xây dựng.
Nơi nào cần sửa đường chỉ cần biết ít nhiều đều bỏ ra một chút, đầu tư trái lại chỉ là một khối trống rỗng, Tiếu Phi Thành cũng là bất đắc dĩ, không phải y không muốn đầu tư, mà là điều kiện của Ngư Dương quá kém, có đầu tư bao nhiêu tiền có lẽ cũng bị con cọp nghèo này nuốt trọn.
Nghe Tiếu Phi Thành thắng thắn bộc lộ, Diệp Phàm thật sự cảm thấy lạnh lòng, bản thân còn chưa nói đến nhà máy thảm sợi huyện, người ta sớm đã biết rõ gốc rễ, ban đầu cũng dự đoán được loại kết quả này.
Xem ra không thể dùng thủ đoạn bình thường rồi, cũng không thể vô lại đẩy người ta nhảy vào hố lửa, làm ăn thì phải thu lợi mới được, cho dù người ta nể nang tình cảm lần này đưa cho mấy trăm vạn, sau này người ta cũng sẽ không muốn tiếp tục đầu tư, nhét tiền vào trong miệng con quái thú nuốt tiền này nữa.
Nhưng Ngư Dương hiện tại cũng cần gấp đầu tư bên ngoài để thúc đẩy xí nghiệp địa phương, phát triển kinh tế.
- Ha ha ha, Tiếu tiên sinh nói chuyện rất thành thật, điều kiện của Ngư Dương chúng ta thật sự quá kém. Nhưng gần đây tập đoàn giấy Thái Hưng của Thủy Châu đã đầu tư vào hơn ba ngàn vạn tài chính, tôi nghĩ dưới sự kéo theo của nó, kinh tế của Ngư Dương cũng đang từng bước đi lên.
Đương nhiên, phương diện giao thông cũng là một vấn đề rất lớn. Trong huyện cũng sẽ từng bước giải quyết, thời gian trước tôi cũng có đề nghị làm "Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền", lấy thị trấn Lâm Tuyền làm trung tâm, nối liền đến các thị trấn Quy Hồ, Giác Lâm, Vũ Khê, Nam Khê, hình thành một vòng tròn kinh tế lãnh thổ dưới huyện Ngư Dương lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, con đường này cũng chuẩn bị rải nhựa rồi.
Ngư Dương là một huyện đông nhân khẩu, sức lao động địa phương dồi dào, có lẽ đạt đến khoảng bốn phần nhân khẩu.
Hơn nữa sức lao động ở đây vô cùng rẻ, có thể là ưu thế duy nhất của Ngư Dương. Tôi nghĩ, sức lao động rẻ cũng có thể triệt tiêu một phần tiêu hoa quá nặng khác mà địa phương mang lại. Tiếu tiên sinh hết lòng vì sự nghiệp công ích chung cho quê hương, trước sau cũng đã xây dựng mấy ngôi nhà cho Ngư Dương, cấp 1, cấp 2 đều có dấu ấn của Tiếu tiên sinh. Tôi nghĩ những đứa trẻ ngồi trong phòng học mới rộng rãi sáng sủa cũng sẽ không quên Tiếu tiên sinh.
Diệp Phàm cười ha ha di chuyển mục tiêu, muốn lấy Đại quy hoạch mạng lưới giao thông của Lâm Tuyền và công nhân lao động giản đơn ra thuyết phục Tiếu Phi Thành.
- Ha ha ha…Trợ lý Diệp, đợi sau khi anh làm xong Đại quy hoạch giao thông Lâm Tuyền tôi sẽ đến xem xem, nói không chừng đến lúc đó giao thông thuận lợi, tôi cũng có thể có dự tính gì đó.
Tiếu Phi Thành nói đến mức này, Diệp Phàm cũng không còn biết nói gì nữa, nếu nói nữa chẳng phải khiến người ta cảm thấy phiền phức.
2 giờ chiều, tất cả quan khách đã lên trên núi.
Các đồng chí của cục Tôn giáo và Ủy ban Nhân dân bận tối mặt tối mũi, nhưng Trợ lý Diệp Phàm trái lại rất rãnh rỗi. Thật ra hoạt động nhu vậy phần lớn đều do chùa Nam Thiên tự xử lý, cục Tôn giáo làm đơn vị tổ chức hoạt động xuất tiền.
Đơn giản là làm nghi thức rước tượng đồng, nổ mấy tiếng pháo, lãnh đạo nói mấy câu chúc mừng, các vị khách cũng lải nhải mấy câu, cuối cùng ăn một bữa điểm tâm chay trong chùa Nam Thiên là có thể quay về rồi.
Đối với chuyện này mọi người đương nhiên đều biết rõ, chỉ có điều cái Tiếu gia cần chính là không khí.
Từ trong phóng sự trên ti vi số lượng đầu người toát ra giống như nhìn thấy phân lượng khách đến, dung nhập vào trong cảnh tượng núi non càng hiển lộ ra phong phạm tổ tiên Tiếu gia, từ đó tiến thêm một bước nâng cao danh tiếng của Tiếu gia Ngư Dương.
Nói trắng ra là, Tiếu gia chịu bỏ một số tiền khổng lồ làm nghi thức rước tượng đồng tổ tông còn không phải vì muốn tạo thế, khí thế là thứ rất khó nói rõ, có khi náo nhiệt chính là thế.
Nghi thức cử hành rất thuận lợi, người tổ chức Diệp Phàm cũng lộ mặt. Vu Phi Phi tới từ Đài truyền hình càng trọng điểm chiếu cố đến hắn, không những quay phim đặc tả hắn, còn đặc biệt phỏng vấn hắn. Nội dung phỏng vấn liên quan đến vấn đề dân sinh của Ngư Dương, đương nhiên, chỉ là màu mè, có thể hiển lộ ra phong thái lãnh đạo của Diệp Phàm là được rồi.
2 giờ 40 phút nghi thức kết thúc, đám người Tiếu Tuấn Thần và Tiếu Phi Thành đều lộ vẻ mặt rực rỡ, đối với hoạt động lần này có thể mời được nhiều nhân vật lớn như vậy đến, Diệp Phàm còn có thể mời được phóng viên báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh đến làm khách. Đài truyền hình thành phố còn làm tiết mục chuyên đề, buổi tối còn có đoàn ca múa biểu diễn, những chuyện này làm cho Tiếu gia vô cùng hài lòng.
Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ thì bắt đầu ăn chay.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Tiếu Tuấn Thần chỉ vào mấy người đàn ông rất có quan khí giới thiệu:
- Trợ lý Diệp, vị này là chú hai tôi Tiếu Chính Đông, chú ba Tiếu Duệ Phong, em họ Tiếu Phong Thu, Tiếu Mộc Dương.
Diệp Phàm nhiệt tình, hơi có vẻ cung kính chào hỏi, mấy người đàn ông cũng tự nhiên gật gật đầu, ưu thế cấp trên nhàn nhạt thoáng hiện, đương nhiên, cũng phải nể mặt Diệp Phàm một chút, người ta mặc dù nói chỉ là một tên lính hầu, nhưng cũng chạy ngược chạy xuôi, bỏ không ít lực.
Hơn nữa lần này Diệp Phàm có thể mời được phóng viên có trình độ như vậy đến phỏng vấn, mấy người này cũng âm thầm có chút giật mình, đương nhiên, trong lòng vẫn có chút thắc mắc tại sao tiểu tử này lại có năng lượng to lớn như vậy.
- Diệp Phàm, trâm cài tóc của tôi hơi lỏng, anh cài lại cho tôi một chút.
Lúc này ở phía sau truyền đến giọng một cô gái dịu dàng dễ nghe, Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, thì ra là Tống Trinh Ngọc của Đài truyền hình tỉnh, có lẽ chơi quá hưng phấn, chạy đi chạy lại cho nên trầm cài tóc sắp rớt xuống, đầu tóc cũng có chút rối loạn.
Lan Duyệt Trúc và Diệp Khả Khả cũng không biết chạy đi đâu, những người khác cô ta lại không quen biết, vừa nhìn thấy Tiểu Diệp đứng trước ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi liền chạy tới.
Tối hôm qua sau khi Diệp Phàm bôi "Hậu cung ngọc nhan hoàn", nốt mụn trên gương mặt Tống Trinh Ngọc mất đi không ít, khuôn mặt thoáng cái trở nên xinh đẹp hơn, sáng bóng hơn, đương nhiên những cái này đều là do cảm giác mà thôi, hiệu quả có lẽ vẫn có nhưng không thần kỳ như vậy, trên đời này có thứ càng truyền càng tà dị, dưới sự tán thưởng của ba mỹ nhân khác, lúc ấy Tống Trinh Ngọc thiếu chút nữa đã chết đi vì sung sướng.
Tống Trinh Ngọc công tác ở Đài truyền hình tỉnh, cực kỳ để ý đến dung mạo, cho nên thái độ đối với Diệp Phàm cũng thân mật hơn nhiều.
Khi Tống Trinh Ngọc chạy tới, mới phát hiện chỗ góc rẽ của căn phòng còn có mấy người đàn ông, gương mặt thoáng đỏ ửng.
Vốn tưởng Diệp Phàm đang đứng đó một mình thưởng thức phong cảnh, mới hô lên để Diệp Phàm giúp nàng sửa sang lại tóc tai, thoáng cái nhìn thấy còn có người ngoài, Tống Trinh Ngọc dù mặt dày cũng có chút ngượng ngùng không dám đến gần.
- Sao vậy? Qua đây tôi sửa cho cô.
Diệp Phàm cũng đoán ra, cười cười ranh mãnh, chọc Tống Trinh Ngọc cứ trợn tròn hai mắt.
- Cô Tống, không ngờ đến đây lại gặp được cô, thật là trùng hợp, ha ha ha-.
Lúc này Tiếu Duệ Phong cười sang sảng.
- Trưởng ban Tiếu, chào ông.
Tống Trinh Ngọc chần chừ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra, vội vàng chào hỏi.
Cô đã cùng ăn cơm với Tiếu Duệ Phong mấy lần, trước kia Tiếu Duệ Phong vì muốn giành được vị trí phó Trưởng ban Sở Công An tỉnh, từng đặc biệt tới Tống gia thăm hỏi mấy lần, khi đó Tống Sơ Kiệt đang đảm nhận chức vụ phó Trưởng ban thường vụ của ban Tổ chức Tỉnh ủy.
Tống Trinh Ngọc đi tới, sau khi chào hỏi xong lại mịt mờ liếc mắt nhìn Diệp Phàm hừ nói:
- Còn không sửa cho tôi, đầu tóc rối bù xấu chết đi được. Duyệt Trúc cũng không biết chạy đi đâu rồi, thật tức chết đi được, vừa chạy đã không thấy tăm hơi đâu.
- Làm không được đừng có trách tôi, tôi là một người thô kệch mà, ha ha ha…
Diệp Phàm hé miệng cười trộm, lúng túng bắt đầu chỉnh tóc, làn một lúc lâu mới xong, mặc dù nói vẫn còn hơi nghiêng, nhưng cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ.
- Trinh Ngọc, cô cài thêm đồ trang sức thì có chút giống như cung phi trong hậu cung rồi, ha ha ha.
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.- Tiểu Diệp Tử…anh… hừ! Cám ơn, bổn cung phi đi đây, hừ!
Tống Trinh Ngọc đỏ mặt mắng một câu, chào hỏi mấy người Tiếu Duệ Phong rồi chạy mất.
Màn này khiến đám người Tiếu gia chấn động một phen, tâm tư mọi người không giống nhau, Diệp Phàm chào hỏi xong cũng bước đi.
- Tuấn Thần, Trợ lý Diệp có quan hệ thân thiết với Tống gia sao.
Tiếu Duệ Phong khẽ thở dài.
- Chuyện này cháu cũng không rõ, chưa nghe nói đến. Từ tình huống hôm nay mà nhìn có lẽ là vậy.
Tiếu Tuấn Thần chỉ nói nửa câu, đoán chừng là muốn nói có phải là quan hệ nam nữ.
Nếu quả thật là loại quan hệ này thì ghê gớm, Trợ lý Diệp sau này sẽ lên như diều gặp gió, làm con rể của Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy còn không thăng quan dễ dàng, nếu quả thật có tầng quan hệ này, Tiếu gia sau này phải suy nghĩ xem kĩ lại Diệp Phàm này rồi.
Thật ra Diệp Phàm vừa rồi cố ý làm ra vẻ thân mật như vậy, động tác làm cũng cực kỳ chậm, mục đích chính là ở đây, chính là để Tiếu gia sinh ra hiểu lầm, cho là mình và Tống Trinh Ngọc có quan hệ gì đấy, sau này làm gì nể mặt người ta cũng có thể giúp đỡ một chút, bản thân làm việc cũng tốt hơn, làm như vậy cũng có chút không quang minh, nhưng người trong quan trường có mấy ai quang minh đâu chứ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Tuấn Thần, bất kể có quan hệ này hay không, nhưng từ bên ngoài mà nhìn quan hệ của bọn họ cũng không giống bình thường. Tống Trinh Ngọc công tác ở Đài truyền hình Tỉnh, chịu nhận lời mời của Diệp Phàm tới huyện xó xỉnh Ngư Dương chúng ta chứng tỏ quan hệ của bọn họ rất tốt. Cho dù hiện tại quan hệ vẫn chưa rõ ràng, có lẽ cũng có khả năng phát triển theo phương hướng đó. Tống Sơ Kiệt là Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy, nếu có thể kết nối vào đường dây này đối với Tiếu gia chúng ta mà nói là cơ hội rất tốt, không thể bỏ qua, thà chọn nhầm chứ không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Phó Chủ tịch thành phố Tiếu Chính Đông cũng thận trọng nói.
- Cháu biết rồi chú hai, cháu sẽ xử lý.
Tiếu Tuấn Thần cười nói.
- Vừa rồi Trợ lý Diệp có nói với tôi về chuyện nhà máy thảm sợi huyện, có lẽ là nhiệm vụ của huyện các anh giao cho hắn.
Chủ tịch Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông cười ha hả nói.
- Có lẽ là vậy, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đến Ngư Dương chúng ta, có lẽ áp lực vô cùng lớn, nếu không phát triển kinh tế được, tăng trưởng GDP quá chậm thì mũ quan trên đầu bọn họ có lẽ cũng không vững.
Hơn nữa Trợ lý Diệp cũng là một tay cao thủ trong lôi kéo tài chính, anh họ anh ở Hồng Kông có thể không biết, Trợ lý Diệp đã thuyết được Tổng giám đốc của tập đoàn Hoành Xương và tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu quăng xuống 3500 vạn cho nhà máy giấy Ngư Dương.
Tổng giám đốc của Tập đoàn Nam Cung Hồng Kông cũng quyên tặng hơn 200 vạn cho đập Thiên Thủy sửa đường, hơn nữa khoản tiền lần này toàn quyền do Trợ lý Diệp chịu trách nhiệm xử lý. Anh họ, anh tính làm thế nào.
Tiếu Tuấn Thần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh.
- Tập đoàn Nam Cung, có phải là Tổng giám đốc Nam Cung Hồng Sách của Hồng Kông không?
Tiếu Phi Thành bật thốt, lộ ra dáng vẻ có chút gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.