Dì Tú, muốn điều động xuống huyện còn phải qua thành phố, rất phiền hà đấy.
Thiết Hải âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới một câu nói cũng làm cho Diệp Phàm gặp phiền phức.
Nếu như Dương Liên Cô thật muốn đem con trai tới Ngư Dương, trên lưng Diệp Phàm chẳng phải là sẽ thêm một gánh nặng nên vội vàng nhắc nhở Lâm Tú Chi.
- Thôi đi, thế thì làm phiền thằng Phàm quá, cứ lăn lộn bên ngoài đã rồi nói sau!
Dương Liên Cô thở dài, trong đáy lòng cũng không sao đè xuống được.
- Dì Dương, Đại Phong chẳng phải làm ở Cục Thủy sản mà?.
Lúc này Diệp Phàm nghe thấy giọng của Triệu Thiết Hải nên đi từ trên lầu xuống.
Trương Đại Phong chơi với Diệp Phàm từ nhỏ đến lớn, cùng mặc một cái quần, khi bé còn tham gia vào đủ thứ trò tinh nghịch như hái trộm dưa, ăn trộm trứng chim, kể cả cùng bị đòn.
- Ai! Thì lúc phân xuống còn là phòng làm việc, phối hợp giúp Chánh văn phòng Lôi Hướng xử lý chuyện của Cục Thủy sản.
Tuy nhiền gần đây tình hình thay đổi, Cục Thủy sản càng ngày càng đình trệ, chắc sắp không lấy đâu ra tiền trả lương. Cục trưởng Chu trường bảo là muốn làm cái gì mà tinh giản biên chế, phân mấy nhân viên tạp vụ xuống cơ sở làm nhân viên quản lý mấy trại chăn nuôi.
Nói là nhân viên quản lý thật ra thì chính là công nhân nuôi cá, một trại nuôi cá hai người thì còn còn quản lý gì? Người nào trông coi người nào?
Mấy ngày qua Đại Phong đều ăn không ngon, cứ luôn buồn bã, ngay cả cháu về cũng không chịu sang, nói là mất thể diện, lửa cháy thiêu lông mày còn đâu mà thể diện nữa chứ.
Dương Liên Cô cau mày.
- Anh, anh giúp anh Phong đi, anh bây giờ là chủ tịch huyện rồi, chẳng phải anh Phong trước đây rất chiếu cố người của Diệp gia, lúc đánh nhau luôn là xông vào tuyến đầu đấy.
Diệp Tử Y kêu lên.
- Chuyện này hiện tại bước sang năm mới rồi hãy nói. Buổi tối bảo Đại Phong tới đây ăn cơm, tiểu tử này muốn đóng cửa làm thiếu phụ rồi phải không?
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Phàm con, con đi biền biệt, nếu có thể thì nhanh chóng giúp Đại Phong đi, nếu không nó ăn cơm cũng không thấy ngon.
Lâm Tú Chi liếc Diệp Phàm, có chút giận dỗi, cho là con trai từ chối.
- Anh Phàm, anh giúp anh em đi, cả ngày nằm trên giường rồi bệnh ra, sang năm mới mà chẳng đi đâu.
Trương Mẫn Mẫn gọi một tiếng anh Phàm vô cùng tự nhiên làm Diệp Phàm trong lòng chấn động, nếu như mình lần này một đi không trở lại thì chuyện Đại Phong coi như lỡ rồi.
Hắn nghĩ vậy nên cười nói:
- Được rồi! Để anh thử một chút có được hay không chúng ta còn tính cách. Dì Dương, Đại Phong chơi với cháu từ nhỏ, cháu không giúp nó thì giúp ai. Tuy nhiên dì phải nói qua trước đó nó ở Cục Thủy sản làm cái gì?
- Là một cái danh hiệu Phó Chánh văn phòng hữu danh vô thực, nói là cán bộ cấp Trưởng ban. Cái gì cấp Trưởng ban, cho tới giờ còn chưa nhận được một bao thuốc. Người ta thì chỉ cần một cái giám đốc sở trưởng ban đã khí thế, ra ngoài ăn uống say sưa.
Dương Liên Cô tức giận nói.
- Kỳ quái, Đại Phong không phải là tốt nghiệp học viện tài chính và kinh tế Thương Hải, thành phố chúng ta cũng rất ít người tốt nghiệp trường này, lý ra phải phân đến Cục tài chính mới đúng chứ?
Diệp Phàm nghi ngờ.
- Ai! Nói rất dài dòng, vốn là phân vào Cục tài chính, sau lại bị chuyển đổi. Cũng là bởi vì hiềm chúng tôi đưa ít, kết quả nhét vào xó xỉnh Cục Thủy sản đó.
Lúc ấy mua hai chai rượu, còn thêm vào một tháng tiền lương của gì, tất cả đều là mất không, cho chó ăn.
Dương Liên Cô tức giận hừ nói.
- A! Để cháu thử một chút.
Diệp Phàm bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi.
- Tào ca mạnh giỏi chứ, chúc anh từng bước thăng chức.
Diệp Phàm chúc mừng năm mới.
- Chúng ta theo nhau mà, lão đệ cậu cũng vậy.
Tào Vạn Niên vui vẻ.
- Muốn cầu Tào ca một chuyện, gần sang năm mới, cũng hơi làm phiền.
Diệp Phàm nói.
- Nói lời này làm gì cho khách khí, nói đi, có chuyện gì, có thể giúp thì anh nhất định giúp.
Tào Vạn Niên nói luôn.
- Là như vậy, em có người bạn chơi với nhau từ nhỏ như anh em, tên là Trương Đại Phong, tốt nghiệp Học viện tài chính kinh tế Thương Hải. Sau khi tốt nghiệp thì vốn phân đến Cục tài chính Cổ Xuyên, sau đó lại bị điều chuyển sang Cục Thủy sản, tuy nhiên giờ cục đó lụn bại…
Diệp Phàm giải thích, cũng không nói điều gì, tin tưởng Tào Vạn Niên làm Trưởng Ban tổ chức Thị ủy, điểm này chắc y sẽ hiểu.
- Ý của cậu là…Bỏ đi, để anh hỏi một chút rồi điện cho cậu.
Tào Vạn Niên cúp điện thoại.
- Cứ chờ chút đã, bạn cháu sẽ gọi điện tới.
Diệp Phàm cười nói. Dương Liên Cô và mẹ hắn Lâm Tú Chi cũng đi làm việc nhà.
- Thiết Hải, lần này điều chỉnh tạm thời chưa động đến anh, chủ yếu là bởi vì vị trí Phó cục trưởng Cục Công an quá nhạy cảm, trọng yếu hơn nhiều cục hành chính khác. Tuy nhiên không sao, có cơ hội tôi sẽ tranh thủ cho anh, Cục trưởng Lô Vỹ là hảo huynh đệ của tôi, tôi cũng đã nói qua với y. Tuy nói Phí gia Phí Chí Minh bởi vì chuyện xử lý ký giả mà bị miễn chức, nhưng giờ đang có nhiều ánh mắt dõi vào vị trí đó, đây là thời kỳ nhạy cảm, người nào xuất đầu cũng sẽ bị Phí gia ghét hận, điều này thì cũng không sợ, chỉ là có quá nhiều ánh mắt, nên anh cứ chờ chút đã.
Diệp Phàm thân thiết nói.
- Anh cũng vừa giúp tôi vào đảng ủy cục, chuyện này cũng phải từ từ
Hiện giờ tại Lâm Tuyền tôi cũng có quyền nhất định, Mâu Dũng và Hoàng Hải Bình cũng không thể làm gì. Chỉ là gần đây Lâm Tuyền bắt đầu có chút động đậy an, nghe nói chủ tịch Hồ của Thủy Châu và mấy người khác nói muốn hủy bỏ đầu tư, công nhân Nhà máy giấy Lâm Tuyền bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.
Đây chính là hơn một ngàn người, tôi sợ có gây chuyện gì náo loạn, Hoàng Hải Bình chắc không qua được năm nay, chiều hôm qua còn đi công tác ở nhà máy giấy, ngay cả Chủ tịch huyện Vệ cũng từ huyện xuống để làm công tác tư tưởng cho công nhân, yêu cầu mọi người yên tâm đón mừng năm mới, chỉ là hiệu quả không lớn, công nhân cũng không tin tưởng cô ta.
Triệu Thiết Hải cung kính nói.
- Ừ! Đích xác là vấn đề lớn. Tuy nhiên tôi tin tưởng Chủ tịch huyện Vệ và Chủ tịch thị trấn Hoàng sẽ xử lý tốt. hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, thầm nghĩ, người khởi xướng chính là ông mày, không để cho Vệ Sơ Tinh và Hoàng Hải Bình một chút lợi hại còn tưởng rằng ta là mèo bệnh.
- Thiết Hải, Phương Nghê Muội không tệ, anh chiếu cố cô ấy một chút, ai.
Diệp Phàm bất giác thở dài.
- Tôi biết rồi, chẳng qua gần đây khí sắc Vương Nguyên Thành của Văn phòng Đảng - Chính không được tốt, cứ luôn miệng buồn bã than thở, mỗi bước đều run rẩy giống như trúng gió vậy!
Triệu Thiết Hải cười khan nói.
- Trúng gió! Có khả năng.
Diệp Phàm cười nhẹ, thầm nghĩ, "Người này cũng giống như Chu Bá Thành, điển hình của cỏ đầu tường, chắc là thấy mình thăng Phó Chủ tịch huyện trong lòng hối hận sinh ra lo lắng, lại e mình quay lại đánh trả nên trạng thái tinh thần không ổn. Vương Nguyên Thành a Vương Nguyên Thành, ngươi cũng quá xem thường ta, đối với loại hèn mọn như ngươi thì Diệp Phàm ta trả thù làm gì."
- Khoản tiền 200 vạn của chủ tịch Hồ của Nhà máy giấy Thủy Châu xuất ra làm nền chắc bị Phí Vũ Vân nuốt rồi, ai! Đáng tiếc.
Diệp Phàm thở dài.
- Cái này là khẳng định, Đoàn Hải và Trịnh Lực Văn bị Hoàng Hải Bình vừa lên nhậm chức thì vuốt cái mũ, chuyện gian hàng nhà máy giấy toàn bộ giao cho Công ty Võ Thần của Phí Vũ Vân. Nghe công nhân nói là chất lượng công trình nhất định là có vấn đề.
Hồ Thái và Tổng quản lý cũng không biết làm sao mà cũng không quản chuyện của Lâm Tuyền, trên căn bản toàn bộ giao cho Phí Vũ Vân rồi.
Hoàng Hải Bình giờ là một Chủ tịch thị trấn sa đọa cả ngày chỉ uống rượu chơi nữ nhân, gần đây nghe nói vừa đổi tình phụ, dây dưa với Trịnh Tuyết Muội,con đàn bàn này quả là có bản lĩnh.
- Triệu Thiết Hải cười gằn.
- Trịnh Tuyết Muội!
Diệp Phàm hừ lạnh, kinh ngạc, thầm nghĩ, " Trịnh Tuyết Muội trước kia ôm chân nguyên Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang thường xuyên chơi kiểu song phi, kiểu hậu đình hoa thì chắc là chưa chơi.
Lúc mình còn ở Lâm Tuyền thì Mâu Dũng rất chiếu cố cô ả, lúc ấy còn nghi ngờ có phải dây dưa với y không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chẳng qua Mâu Dũng làm thành phố thái tử ông, nếu như ngay cả Trịnh Tuyết Muội cũng muốn vậy cũng quá không có thưởng thức rồi, tuy nhiên cũng không chừng, nếu không khó có thể giải thích tại sao Mâu Dũng chiếu cố Trịnh Tuyết Muội như thế.
Còn không phải là liên quan đến chuyện kia, cô ả này đúng là lợi hại, không mấy nam nhân có thể cưỡng lại.
Không ngờ thoáng cái đã dây dưa với Hoàng Hải Bình rồi, xem ra cô ả sắp thành tinh, biết đâu một thời gian ngắn nữa Lâm Tuyền sẽ trình diễn Chủ tịch thị trấn bí thư tranh giành tình nhân, có ý tứ."
- Chuyện này hình như đồn đại là có Mâu Dũng mà?
Diệp Phàm cười nói, hắn chỉ muốn chuyện này có liên quan đến Mâu Dũng.
- Chắc còn chưa nghe nói qua, tôi cũng có một lần tình cờ đi Tử Vân tửu lâu làm việc, lúc đi nhà cầu thì nghe thấy tiếng nam nữ hổn hển truyền qua vách.
Lúc ấy tôi rất là tò mò, thầm nghĩ mẹ kiếp, nam nữ cùng nhau đi đái, vậy cũng rất có tình thú rồi. Sau khi nghĩ cách áp vào cửa sổ nhỏ nghe, không ngờ lại thấy Hoàng Hải Bình chơi thổi tiêu với Trịnh Tuyết Muội trong phòng vệ sinh.
Lúc ấy Hoàng Hải Bình còn đem thằng nhỏ của y đặt ở miệng Trịnh Tuyết Muội, cô ả còn cười dâm nói cái mà Hoàng Hải Bình phun ra làm đẹp da.
Hoàng Hải Bình cười dâm nói là mầm móng của mình có thể đâm chồi trong cô ả, nói tới lại càng kích thích. Mẹ kiếp! Làm hại tôi trở về phải thay hai cái quần con.
Triệu Thiết Hải nhỏ giọng mắng, vẫn còn thấy hưng phấn.
- Ha ha ha.
Diệp Phàm cũng không nhịn được cười sằng sặc làm tất cả người trong nhà nhìn vào, cha hắn và Trương Xuân Lâm không biết đi vào từ lúc nào đang nói chuyện hút thuốc.
- Ừ! Chuyện này có thể thích hợp để cho Mâu Dũng tham dự một chút.
Diệp Phàm gật đầu với Triệu Thiết Hải.
- Cái này dễ mà, tôi cũng có ý nghĩ như vậy.
Triệu Thiết Hải nhỏ giọng cười khan.
Không lâu sau Tào Vạn Niên điện thoại tới, nói:
- Mới vừa rồi anh đã nói với chủ tịch huyện Trịnh Hòa Đào, y đã đồng ý nói là sau này bảo Đại Phong đến đi làm ở Cục tài chính, nghe nói còn là chủ nhiệm.
- Được rồi! Cám ơn Tào ca.
Diệp Phàm cũng thấy nhộn nhạo, không nghĩ rằng dễ dàng như thế. Xem ra chỉ cần trong tay có quyền, chuyện mà người khác chui vỡ đầu không giải quyết được thì người ta chỉ cần một cú điện thoại.
-----oo0oo-----