Quan Thuật

Chương 460: Khi có thể chỉnh người thì đừng bỏ qua




- Đâm thì đâm, có sao đâu, đâm thì đền tiền! Dù sao cũng chi trả, lại không cần chúng ta móc túi tiền.
Giọng một cô gái khác lại vang lên, mặc dù tương đối dễ nghe, nhưng bên trong vô cùng kiêu ngạo khiến Diệp Phàm cảm thấy tức giận, thầm nghĩ cô gái này cũng thật là ngạo mạn, có lẽ có chút lai lịch, lẽ nào là tình nhân của người nào đó trong Quân đoàn 2. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Tuy nhiên mấy quân quan chào hỏi trước đó trái lại thật sự bị hù dọa, trong lòng như có vẻ vui mừng trên nỗi đau người khác, thầm kêu:
- Cao Nguyệt à Cao Nguyệt, mặc dù nói cô có anh rể là phó Quân đoàn trưởng ở phía sau chống đỡ, nhưng hiện tại cô lại đâm vào xe của nhân vật số hai Liệp Báo rồi.
Đây chính là biển số xe mà anh rể của cô cũng không chọc vào được. Tuy nhiên Cao Nguyệt bình thời cũng quá kiêu ngạo, toàn xem bọn đàn ông chúng ta như những con cóc.
Hôm nay trái lại muốn nhìn xem con thiên nga được nuông chiều gặp xui xẻo. Tốt nhất là vị số 2 đó ra ngoài thu thập đám đàn bà này, phạt đứng, không, tốt nhất là cởi quần đánh đòn mới thú vị, mẹ kiếp! Bọn họ quá kiêu ngạo mà.
- Thì ra là Cao Nguyệt, cô gái này cũng quá kiêu ngạo rồi, hình như có quan hệ rất thân thiết với Mai Diệc Thu, cả ngày xưng tỷ gọi muội, có một lần lão tử bị Mai Diệc Thu dùng nắm đấm sỉ nhục, cô ta còn đứng một bên cười trộm. Hừ! Cô không phải có một anh rể làm phó Quân đoàn trưởng sao? Được rồi, để cho Cao Nguyệt đi va chạm một lần với đại ca cũng tốt, sao chổi đụng địa cầu, không biết có phóng ra tia lửa nào không, thú vị thật!
Tề Thiên suy nghĩ bất lương, thiếu chút nữa vui mừng đến lệch miệng, con ngươi đảo một vòng, lại vội vàng thêm vào một mồi lửa, cố ý lớn tiếng, ác thanh ác khí nói:
-Chuyện gì vậy, ai làm đấy, làm sao lại đá cầu, mắt nhìn đi đâu rồi? Không mở to mắt ra có phải không?
Tiểu tử thật thâm độc, ngoài miệng thì mắng Cao Nguyệt, nhưng người vẫn ở bên trong xe.
Cao Nguyệt đang đi tới, vừa nghe thấy, ngọn lửa sư tử Hà Đông bộc phát, hơn nữa giọng nói của Tề Thiên cô ta cũng nghe ra.
Cô ta nhếch miệng lên, hơi có vẻ chua ngoa, nói:
-Làm sao, Tiểu đoàn trưởng Tề của chúng ta, đụng một chút vào xe anh thì hư à? Chiếc xe này đâu phải là bùn nặn, hay là xe bỏ đi? Nếu như Tiểu đoàn trưởng Tề bỏ đi thì chúng tôi sẽ nhận hừ! Nếu không tôi nói với Mai tỷ, kêu chị ấy trợ cấp chiếc xe khác cho Tiểu đoàn trưởng Diệp.
Cô gái xinh đẹp này mỉm cười, quả núi đôi trước ngực lắc lư nghiêm trọng, làm người ta cảm giác hoa mắt.
Tuy nhiên cô ta nhắc đến Mai Diệc Thu là có chút đả thương người khác rồi, sắc mặt Tề Thiên thoáng cái biến thành gan heo, câu nói này đúng là chọc vào vết thương vĩnh viễn trong tim gã.
Bởi vì Tề Thiên trước kia thường xuyên bị đám con gái Mai Diệc Thu dụng nắm đấm đánh thành đầu heo, khi đó công lực của Tề Thiên kém xa Mai Diệc Thu. Tiểu tử này vừa nghe đã giận dữ, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói:
-Cô tên là gì, nói chuyện kiểu gì vậy. Xe của tôi từ lúc nào lại thành xe bỏ đi chứ. Vậy tôi cũng cũng thành đồ bỏ đi có phải không? Hừ! Cô qua đây giải nghĩa rõ ho tôi? Nếu không, hừ…
Trong lời nói của Diệp Phàm đầy uy phong, hơn nữa còn ẩn chứa một tia cảnh cáo.
-Xe bỏ đi mà còn giả làm gì? Đó là gì người ở đây đều hiểu, ha ha ha, anh muốn mình thành cái gì thì thành cái đó? Giống như Tề Thiên vậy, hừ hừ.
Luồng khí kiêu ngạo của Cao Nguyệt lại được nhen nhóm, lâu nau vẫn là con cua cái trong Quân đoàn 2, quen đi ngang, lần này có lẽ cũng ướt chân vì đụng phải Diệp Phàm.
Tề Thiên thiếu chút nữa huýt sáo trợ trận, lúc này thấy đại ca Diệp Phàm ra mặt trái lại không lên tiếng, cũng không giải thích gì cả, tâm tư của tiểu tử này đương nhiên là bụng dạ khó lường.
Tuy nhiên mấy tên sĩ quan đứng bên cạnh lại vô cùng hào hứng, tuyệt nhiên không có một chút tư tưởng giác ngộ của chiến hữu cùng quân chủng, đợi xem Cao Nguyệt mất mặt. Hơn nữa, cổ còn vươn dài ra, giống như mấy con vịt đột nhiên bị chủ nhân nhắc lên lúc cho ăn vậy, tuy nhiên ánh mắt của đám người này vẫn giả bộ bình thường, rất trong sáng, không mang theo một tia tạp niệm nào, giả vờ hồn nhiên giống như không biết thân phận của Diệp Phàm, muốn cười lại không dám cười ra tiếng.
-Ha ha ha, qua thì qua, lẽ nào có người dám ăn thịt bổn cô nương sao, hừ!
Theo giọng nói phiêu lãng bay tới, một cô gái cao gầy chậm rãi đi tới, có lẽ người cao 1m7.
Một khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng lay động lòng người, mắt to, cánh mũi hơi hếch, đôi môi đỏ hồng, nụ cười ngọt ngào, tuy nhiên hàm răng lại hung tợn giống như muốn cắn người.
Cô gái này không mặc quân trang, ở dưới là chiếc quần jean ôm chặt cái mông căng đầy, cái mông khêu gợi rất rõ ràng hiện lên dưới lớp vải, hơn nữa cùng với bước đi đong đưa lại vặn vẹo biến hình tương đối chói mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt đám đàn ông đang đứng xem náo nhiệt.
Đi phía sau là một cô gái thanh tú.
- Ăn thịt cô, tôi không có hứng thú, hơn nữa cô cũng không phải là thực phẩm gì tốt, đối với một số sản phẩm thấp kém tôi rất ngán.
Diệp Phàm cũng mạnh miệng, vừa nói chuyện đã không nể mặt cô gái đó, biến cô ta thành thực phẩm bỏ đi.
-Cao cường! Đại ca đúng là cao nhân. Không thẹn là con cưng tốt nghiệp Đại học Hải Giang. Anh ấy nói ra đã biến Cao Nguyệt thành sản phẩm kém chất lượng, nếu từ góc độ con gái mà gọi thô tục chính là "Cặn bã", nghe nói ngoại hiệu của đại ca bị cô gái nào đó gọi là "Đồ tạp cẩu". Xem ra người rất hợp với tên, ha ha ha, sảng khoái thật.
Tề Thiên thật sự muốn hát lên khúc hát" Hoa dại ven đường không được hái", nếu không khó có thể biểu đạt được sung sướng trong lòng.
-Miệng chó mà cũng muốn phun ra ngà voi, muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương, không nhổ sạch răng chó anh, tôi sẽ không mang họ Cao.
Cao Nguyệt thật sự tức giận, hung hăng xông lên, thò tay ra đang muốn thò vào cửa sổ xe bắt chiếc xe mở ra, Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Các sĩ quan đàn ông vây xem xung quanh đều toát mồ hôi hột, dứt khoát quay mặt đi, vì không dám nhìn, kết quả quá thê thảm, quá đáng sợ, quá kinh hãi.
-Chị Nguyệt!
Lúc này nữ binh tên là Trương Hân ở phía giống như hổ đói vồ mồi, đương nhiên, cô ta không bổ về đồ ăn, mà là xông lên kéo Cao Nguyệt lại.
-Làm gì vậy Trương Hân, bọn họ tuy nói là Liệp Báo, nhưng Quân đoàn 2 chúng ta cũng không phải kém cỏi. Không cần sợ, có chị Nguyệt đây rồi. Tôi không tin Liệp Báo có thể làm gì chúng ta?
Cao Nguyệt giãy dụa một lát mà không thoát.
-Nguyệt…chị Nguyệt.
Trương Hân bị hù dọa sợ đến mức khuôn mặt đang trắng sáng thoáng cái sắp trương thành màu xanh tím, thân hình run rẩy nhìn về hướng biển số xe của Diệp Phàm.
Cao Nguyệt cũng không ngốc, lui về phía sau mấy bước hơi khom người xuống, vừa nhìn thấy biển số xe 002. Trái tim như co rút, nhất thời cũng là ngu ngơ.
Biển số xe là đại diện cho thân phận, Cao Nguyệt có anh rể là phó Quân đoàn trưởng nên biết rất rõ, anh rể từng cảnh cáo cô ta, người có biển số xe trước số 10 của Liệp Báo tuyệt đối không được chọc vào. Huống hồ hôm nay mình lại còn chọc vào người treo số 002, Thiết Chiêm Hùng là 001, tất cả quân quan trong Quân đoàn 2 đều biết rõ, chuyện này lại không phải bí mật gì.
Số 002 đương nhiên chưa từng gặp qua, không ngờ hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt, số 002 cuối cùng đã thần bí hiện thân.
Cấp bậc của số 002 chí ít sẽ không thua kém cấp bậc phó Quân đoàn trưởng của anh rể, địa vị của Thiết Chiêm Hùng ở bên trong căn cứ Lam Nguyệt Vịnh mơ hồ còn cao hơn một bậc so với Cố Thiên Kì.
Cho dù là Trung tướng Triệu Quát căn cứ Tư Lệnh có khi cũng phải thỏa hiệp dưới bá uy của Thiết Chiêm Hùng, bình thường đều trưng cầu ý kiến của y.
Năm ngoái Quân đoàn 2 sửa đường chính là do anh rể của Cao Nguyệt Thiếu tướng phó Quân đoàn trưởng Khâu Hướng Trung chịu trách nhiệm.
Sau khi kế hoạch trải qua hội nghị Quân đoàn 2 được thông qua, báo cho Tư Lệnh căn cứ Triệu Quát, y lại mỉm cười tương đối quỷ dị:
-Đoàn trưởng Thiết xem qua chưa? Đây là kế hoạch sửa đường thuộc về cải tạo căn cứ đương nhiên phải qua tay Đoàn trưởng Thiết, chuyển đến chỗ Đoàn trưởng Thiết rồi hãy nói.
Phó quân đoàn trưởng Khâu liên lạc với Liệp Báo, sau khi kế hoạch đưa đến tay Thiết Chiêm Hùng liền bị ông ta phẩy bút bác bỏ, hơn nữa càng kỳ quái hơn là không thèm giải thích.
Điều này khiến cho các sĩ quan tham gia xây dựng kế hoạch của Quân đoàn 2 đều không hiểu gì cả, tuy nhiên chuyện sư trưởng Lưu ngồi trong nhà lao vẫn còn đó, cũng không có ai dám đi khiêu chiến với quyền uy của Thiết Chiêm Hùng.
Tuy nhiên phó Quân đoàn trưởng Khâu ngồi trước mặt Cố Thiên Kỳ thốt ra một câu bực tức
:-Liệp Báo là chủ nhân của chúng ta sao?
Ai ngờ Cố Thiên Kỳ lập tức sầm mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía khuôn mặt Khâu Hướng Trung, lạnh lùng nói:
-Nói gì vậy, chúng ta đều là quân đội của đảng, phục vụ cho nước Cộng hòa Nhân dân Hoa Hạ. Xã hội hiện đại còn nói chủ nhân người hầu gì đó, lão Khâu à, loại tư tưởng này cậu phải loại bỏ ngay đi. Sau này ngàn vạn lần đừng nói năng linh tinh nữa, nếu để Đoàn trưởng Thiết nghe thấy…. ha ha…
Cuối cùng câu nói của Cố Thiên Kỳ chỉ nói một nửa, đứng lên vỗ vỗ lên quân hàm Thiếu tướng sao Kim trên vai Khâu Hướng Trung nói.
-Lão Khâu, quân hàm của cậu đeo đã vững rồi, ha ha ha…
Trong lời nói như hàm chứa ẩn ý, nhất thời khiến Khâu Hướng Trung toát mồ hôi lạnh khắp người.
Sau khi về đến nhà cứ suy nghĩ lại động tác Cố Thiên Kỳ vỗ vỗ quân hàm của mình, càng nghĩ càng sợ, mồ hôi thi nhau túa ra,
thầm nghĩ: "Ý tứ của Cố Quân Tọa có phải là nếu mình chọc giận Thiết Chiêm Hùng, quân hàm trên vai mình khó mà giữ được, đây rốt cuộc là chuyện gì? Thiết Chiêm Hùng chẳng qua chỉ là một Đại tá, tuy nhiên hình như quan quân thượng tầng trong căn cứ, tuy nhiên ai cũng sợ y, Đại tá muốn vuốt cái mũ tướng quân, lão tử là thiếu tướng chẳng lẽ là hàng nhái hay sao?
Khâu Hướng Trung tuy nói bất mãn nhưng sau đó vẫn luôn tỏ vẻ khiêm nhường với Thiết Chiêm Hùng thậm chí là có chút cung kính.
Nghĩ tới những thứ này, mặt Cao Minh thoáng cái đỏ bừng, bộ ngực lại càng phập phồng, cúi đầu đứng trước cửa xe Diệp Phàm cố lên gân, trước hết chào theo nghi lễ quân đội, nói khẽ
:-Thủ trưởng, Cao Minh biết lỗi rồi!-
-Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn,xem ra có phải cô không muốn làm ở đây?
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt thể hiện uy phong trưởng quan, khí thế của cao thủ thất đẳng toát ra rất dọa người.
-Thủ…Thủ trưởng, Cao Minh nhận phạt, xin anh tha thứ cho Cao Minh không biết, xin anh ngàn vạn lần đừng khai trừ Cao Minh
Cao Minh nhất thời run rẩy, cúi thấp đầu, khóe môi run run, cô ấy thật sự sợ vị thủ trưởng số 2 của Liệp Báo làm thật với mình. Nếu hắn đề nghị Cố Thiên Kỳ Quân Tọa khai trừ mình thì có lẽ anh rể cũng không cứu mình được, tình cảnh đáng sợ đó, Cao Minh không dám nghĩ đến.
-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.