- A! Các anh, các anh có sao?
Phượng Cửu Phi đưa ra một tấm thẻ màu vàng dành cho khách quý, liếc xéo Diệp Phàm, thầm nghĩ mới vừa rồi thật là hết giận a!
- Quản lý Lỗ, thẻ này có ý nghĩa gì?
Diệp Phàm không để ý tới y, quay sang hỏi ông chủ đang đứng có vẻ hoảng sợ bên cạnh.
- Ách! Tiên sinh, đây là thẻ vàng dành cho khách VIP, nếu như muốn có thẻ này thì phải đóng phí trên 50 vạn mới được. Có nó thì có thể lấy bất cứ phòng bao nào, còn về khách đặt trước thì chúng tôi sẽ giải quyết thích đáng.
Lỗ Huy liếc Diệp Phàm, cảm giác tên trẻ ranh này đúng là không hiểu chuyện dám đối chọi với Phượng gia, đúng là muốn chết nên nói vẻ hơi khinh thị.
- Thì ra là như vậy, không biết tấm thẻ nhỏ của tôi đây có thể lấy được một phòng không vì chúng tôi đến trước.
Diệp Phàm cười bình tĩnh lấy ra một tấm thẻ màu xanh ngọc.
, thầm nghĩ, " Tấm thẻ mà Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ tặng cho mình chắc cũng không đến nỗi kém. Chẳng lẽ Thượng Thiên Đồ lại cầm một tấm thẻ cấp thấp cho mình. Chẳng qua đúng là chưa từng thấy tấm thẻ nào có màu sắc giống vậy, chắc là cao hơn màu vàng một chút, bằng mọi giá cũng phải làm ồn ào.
- A! Tiên …tiên sinh! Ngài đây là…
Cặp mặt của quản lý Lỗ thoáng cái đã mở to, vội vàng vọt tới cúi gập người, mồ hôi toát đầm đìa to như hạt đậu bất chấp trong phòng có điều hòa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hình như có một người tên là Thượng Thiên Đồ tự mình đưa cho tôi, ha hả, có việc gì không?
Diệp Phàm liếc mắt thì hiểu ngay cấp bậc của tấm thẻ này chắc là còn cao hơn nhiều so với tấm thẻ màu vàng nên cười nhẹ.
- Được! Được! Tiên sinh. Xin mời đến phòng Tổng Thống, còn tốt hơn cả phòng số một. Đây là phòng tốt nhất của Đế Lang, bình thường không mở cửa, là phòng chuyên để cho chủ tịch chiêu đãi bằng hữu thân thích.
Quản lý Lỗ cúi đầu khom lưng, bộ dạng chỉ sợ Diệp Phàm không thấy mình thành tâm, người ta chỉ tùy tiện trước mặt chủ tịch nói một câu thì chắc cái mũ quản lý của mình phải bay.
- A! Còn có tốt hơn, vậy thì càng tốt. Chẳng qua lúc tính tiền nên giảm giá một chút, tôi là một kẻ nghèo rớt, nông dân đấy, chưa từng thấy qua chỗ này, cũng không mang theo bao nhiêu tiền, không thể so với người khác đều là phú ông khí thế đằng đằng aha ha.
Diệp Phàm cười hào sảng, vỗ vai Trương Cường:
- Đi thôi huynh đệ, có ít người không biết hàng, về sau chắc chắn sẽ hối hận, cậu cứ chờ xem, ba huynh đệ mình tối nay không say không về.
- Tiền! Không lấy tiền, toàn bộ miễn phí, xin mời! Xin mời!
Quản lý Lỗ khẽ lau mồ hôi trên mặt, cúi người đi trước giống như thái giám công công, ân cần dẫn đường.
Phòng VIP Tổng Thống đúng là có khí thế, chẳng những có sàn nhảy xoay tròn diện tích cực lớn trên một trăm mét vuông mà còn có phòng nghỉ ngơi đặc biệt, chậu tắm uyên ương, chỗ thưởng trà, quả thực là những gì ngươi có thể nghĩ ra thì người ta đã làm đầy đủ, những gì ngươi chưa thể nghĩ ra thì người ta nghĩ ra cho anh, thoải mái a!
- Móa nó, thằng cha Thượng Thiên Đồ này rất biết hưởng thụ.
Khó trách hôm đó cứ nhất quyết đem một cô gái đến đây cho mình, xem ra là hiểu được thuật hưởng thụ.
Diệp Phàm thầm mắng một câu.
Tất cả mọi người đều vui chơi thỏa thích, chỉ có Trương Cường ngồi một mình uống rượu, chưa đầy nửa giờ đã cạn hai chai, hơn nữa đều là Vodka.
Diệp Phàm biết trong lòng gã đang sầu khổ nên cũng không khuyên giải, dù sao thì chút rượu này cũng không thể làm chết một cường giả tứ đoạn.
Không lâu, Lô Vỹ thu xếp người đưa hoa tới, đầy phòng xếp đầy hoa hồng, thắp thêm nến làm có một vẻ lãng mạn đặc biệt.
Quản lý Lỗ dĩ nhiên là sốt sắng, gọi nhân viên chuyên nghiệp tới làm nên bày biện rất hợp lý.
- Đúng lúc đó thì Tần Ngọc Ngọc, Lan Điền Trúc cùng với Tống Trinh Ngọc, Triệu Tứ tiểu thư, Diệp Khả Khả ló đầu vào, thấy cảnh sắc lãng mạn như vậy thì tất cả đều như hóa đá.
Ngay cả hai người vốn luôn có khuynh hướng băng giá là Lan Điền Trúc và Triệu Tứ tiểu thư cũng lóe lên vẻ khao khát, chắc là đã bị cảnh sắc lãng mạn này gợi lên sóng tình.
Lửa tình trong mắt của Tần Ngọc Ngọc bốc lên rừng rực khiến đồng chí Triệu Đoan chỉ muốn học theo kỵ sĩ châu Âu quỳ xuống tặng hoa.
Diệp Phàm đang ngồi trong góc cũng cảm thấy khá đau lòng, lấy thẻ ngân hàng ra, lẩm bẩm:
- Vĩ tử, hoa hồng màu lam yêu linh Hà Lan giá bao nhiêu a, lần này thì đi tong bao nhiêu tiền của lão tử rồi.
- Anh đoán thử coi!
Lô Vỹ thần bí làm đồng chí Diệp Phàm cảm giác y đang cười trên đau khổ.
- Nói mau, tiểu tử ngươi ngứa da rồi phải không.
Diệp Phàm lườm một cái.
- Không nhiều lắm! Lão đại của em.
Lô Vỹ đưa ra một đầu ngón tay.
- A! 10 vạn, may mắn, còn giảm đi 10 vạn, có phải tìm được người quen giảm giá 50% không, không tệ!.
Diệp Phàm thở phào, chẳng qua vì Triệu Đoan cũng đáng.
- Hắc hắc! Anh đúng là, mới vạn bông ấy.
Lô Vỹ đắc ý.
- Mới…mới vạn bông, chẳng lẽ cái này là hàng nhái! Ha ha ha.
Diệp Phàm cười vẻ ranh mãnh.
Hắn nghĩ thầm, quản gì đến là hàng nhái hay không, chỉ cần có thể để cho Triệu Đoan lừa được Tần Ngọc Ngọc vui vẻ là được. Ban đầu sao không nghĩ tới lấy hoa hồng thường nhuộm lam chút là được, ngu ngốc a! Những đồ chơi này trông thì ngon mà không dùng được, không biết sau này mình tặng bạn gái có thế không.
- Tuyệt đối hàng chính tông, Lô Vỹ em là cái loại người có thể làm ra chuyện hãm hại huynh đệ như vậy. Tuy nhiên lần này làm phiền một họ hàng của em ở Yên kinh, tên là Yến Khinh Như, chị ấy là chị họ của em, chính là cô gái đẹp vừa rồi chỉ huy tới đưa hoa ấy..
Chúng em gọi chị ấy là chị Yến, gia tộc của chị ấy cũng kinh doanh, hơn nữa còn có hợp đồng với Hà Lan để trồng hoa trong quốc nội.
Cho nên một vạn cành này chỉ có giá 2 ngàn thôi, ngay cả chi phí trồng trọt và vận chuyển cũng không tính.
Lô Vỹ cười vẻ quỷ dị.
- Sẽ không đơn giản như vậy chứ, tiểu tử ngươi nhất định là có gì đó chưa nói.
Diệp Phàm cười nhạt.
Hắn thầm nghĩ chắc tiểu tử này lại đang tính toán trò gì rồi.
- Vậy cũng được, chỉ là lần trước đại ca cho em một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn, sau đó không cẩn thận bị chị Yến đoạt đi, thoa nửa viên thì có hiệu quả kỳ diệu vì trên mặt của chị ấy có mấy hạt mụn màu vàng biến mất.
Sau vì không hiểu sao mà chị Yến lại biết, nửa viên còn lại cũng bị đoạt mất. Hơn nữa chị ấy chỉ hợp với loại này thôi, các loại mỹ phẩm gì đó trên trăm vạn đều đã dùng qua nhưng không có hiệu quả.
Ai ngờ thoa tiếp nửa viên còn lại thì tàn nhan trên mặt chị ấy thoáng cái mất đi một tầng, em cũng không rõ có tiêu trừ sạch hay không, chỉ biết là có giảm.
Điều này thiếu chút nữa đưa tới động đất Yến gia. Chị Yến vẫn nói là không biết xuất xứ của viên thuốc này nhưng chị họ của chị ấy lại nói với bà nội của chị ấy.
Chị Yến cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng cho thêm một viên, tuy nhiên lần sau thì không được làm thế nữa. Anh xem, hoa hồng màu lam đầu tiên chị ấy định không lấy tiền, chỉ là sợ người khác nói chị ấy động xuân tâm đốt tiền cho trai. Trong đại gia tộc nhiều người thì cũng nhiều miệng nên chỉ lấy chừng ấy tiền. Chuyện này coi như là em cho chị ấy chút thể diện.
Lô Vỹ có chút e dè, chắc là sợ nói không khéo làm Diệp Phàm mất hứng. Loại Hậu cung ngọc nhan hoàn này cho dù có tiền cũng không mua được, hơn nữa đại ca có bản lĩnh như vậy chẳng lẽ lại sợ không kiếm được tiền.
- Nhưng loại thuốc này phải có một cao thủ ngũ đoạn bôi vào thì mới có tác dụng, Yến gia chẳng lẽ cũng là một thế gia quốc thuật?
Diệp Phàm nghi ngờ.
- Thế thì chưa chắc, đại ca quên trưởng lão nhà em sao? Ông ấy chính là đại sư thất đoạn, hoàn thuốc này đâu làm khó được.
Lô Vỹ cười khẽ.
- Tiểu tử ngươi, chuyện nhỏ như vậy mà lại có thể xuất động cả trưởng lão lánh đời sao, xem mặt mũi Yến gia thật là lớn!
Diệp Phàm cười nói, trong lòng thầm kinh dị thế lực Yến gia.
Để xuất động một trưởng lão thất đoạn xuất thủ bôi mặt cho một nữ nhân là cực kỳ khó khăn, đặc biệt là loại người sống từ Thanh triều như Lô Tiên Dật, vốn vẫn còn quan niệm nam nữ nặng nề.
- Lô Vỹ, cậu đang nói xấu sau lưng gì đó, hừ.
Ngay vào lúc này thì chị họ Yến Khinh Như của Lô Vỹ tự nhiên đi vào, cũng không để ý gì ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm hơi cảm giác được Lan Điền Trúc và Triệu Tứ tiểu thư đối diện đang cười nói đều khẽ nhướng mày, tuy nhiên cũng không rõ ràng, chỉ là vì đôi mắt ưng của Diệp Phàm quá nhạy cảm.
- Không phải là ăn làm dấm chứ! Chẳng lẽ lão tử có mị lực như vậy, có thể dẫn động Lan muội muội và Triệu muội muội ăn dấm. Không thể nào.
Diệp Phàm âm thầm hưng phấn. Nam nhân mà, đều có tật xấu tự cho là đúng.
-----oo0oo-----