Quan Thuật

Chương 483: Điệu Hổ Ly Sơn




-Ha ha ha…
Tiếng cười liên tiếp như chuông bạc vang lên, Mỹ Sa Anh Tử cười chảy nước mắt, cuối cùng thấy cười đủ rồi, mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
-Anh thử xem, tôi đã sớm đốt tấm bản đồ rồi, toàn bộ chỉ còn tồn tại trong đầu. Tu vi của anh tuy nói cao hơn tôi, nhưng cho dù anh bổ đầu tôi ra cũng không lấy trí nhớ ra được, ha ha ha…hơn nữa "Thôn Nguyệt Biên Bức" cũng phải dùng phương pháp đặc thù của Thần Phù Môn mới có thể khởi động.
Nếu không có phương pháp đặc thù này mở ra, anh có cướp đi cũng chỉ là một tấm phế da, không có tác dụng gì.
Còn nữa tôi có thể thiết kế giúp các anh điều Tam trưởng lão Y Hạ Ma Sinh Nại Xuyên đi, tôi nghĩ thân thủ của tiên sinh có lẽ không vượt qua đỉnh cao ngũ đoạn!
Cô gái này sau khi nói xong vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi Diệp Phàm, lúc này nhìn qua giống như con hổ tương đối hung tàn.
-Vậy cô chứng minh cô không phải đang gạt tôi mà là thật lòng hợp tác xem thế nào.
Diệp Phàm cũng không động đậy, lạnh lùng hỏi.
-Anh có thể lục soát thân thể của tôi, thậm chí… Tôi có thể cởi hết đồ để anh lục soát, tuyệt đối không có mang bất kỳ thứ gì bất lợi đối với anh. Hơn nữa thân thủ của tôi chỉ khoảng nhị đoạn, thấp như thế, lẽ nào một cao thủ ngũ đoạn như còn sợ tôi phản kích?
Hơn nữa trước đó anh có thể giam tôi lại, dùng dây trói lại, dùng then cài dựng lên cũng được, đợi lúc nào xuất phát thì cõng tôi, tay chân tôi đều bị trói, muốn giở trò gì cũng không được, tôi có thể chỉ đường cho các anh đi. Nếu như gặp nguy hiểm tôi chính là người đầu tiên bị giết chết, chẳng lẽ thành ý như vậy còn chưa đủ sao?
Mỹ Sa Anh Tử vừa nói vừa ưỡn thẳng ngực.
Cặp núi đôi giống như là hai cái bánh bao thịt khổng lồ. Sau đó bắt đầu cởi áo nới dây lưng, ý bảo đồng chí Diệp Phàm soát người để thể hiện thành ý.
-Chậm đã, cô vừa nói Y Hạ Ma Cung thật là có ý gì, lẽ nào trên đời này còn có Y Hạ Ma Cung giả hay sao?
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
-Đương nhiên! Y Hạ Ma Cung thật chỉ có một chỗ, phòng ốc cung điện giả mạo trái lại có rất nhiều, nếu không có bản đồ chỉ điểm cho dù là thần tiên cũng phải lạc đường.
Mỹ Sa Anh Tử hơi có vẻ đắc ý, áo đã được cô ta cởi ra.
Diệp Phàm điểm chỉ, làm cho Mỹ Sa Anh Tử mê man đi, lấy điện thoại gọi cho đám người Lang Phá Thiên và Lạc Tuyết Phiêu Mai thương lượng
Sau khi kiểm chứng, phát hiện Thần Phù Môn mà Mỹ Sa Anh Tử nói quả thật bị tiêu diệt, mà thật sự cũng có người tên là Mỹ Sa Anh Tử, xem ra tình huống có năm phần là thật, tuy nhiên không thể loại bỏ là thủ đoạn của một số tổ chức đặc thù Nhật Bản.
Tuy nhiên nhóm người bọn họ lần này đến Nhật Bản thi hành nhiệm vụ cơ mật, bọn chúng không thể nào biết được tin tức trước đó, nếu như tin tức bị tiết lộ thì chứng tỏ trong tổ Đặc cần có nội gian.
Nếu quả thật phát sinh chuyện này thì đại sự thật sự không thành rồi, sau khi mấy người bọn họ bàn bạc, quyết định sẽ thử xem, bởi vì làm như vậy nắm chắc lớn thêm không ít, đối với bên mình cũng rất có lợi.
Không lâu sau, Diệp Phàm đánh thức Mỹ Sa Anh Tử dậy nói:
-Có thể hợp tác.
-Tốt! Đây chính là bảo bối "Thôn Nguyệt Biên Bức" của tổ tông Thần Phù Môn tôi, còn phương pháp sử dụng phải đợi anh cứu mẹ tôi ra rồi mới cho các anh.
Mỹ Sa Anh Tử phun ra một ngụm máu tươi lên pho tượng chạm khắc gỗ đầu con mèo, niệm đọc một hồi khó hiểu, tay sờ lên đầu con mèo.
Chiếc đầu mèo chạm khắc gỗ quỷ dị tự nhiên lóe lên một tia bạch quang, răng rắc một tiếng rồi tự động văng ra.
Bên trong lộ ra một lỗ nhỏ, thiết kế thật sự tinh diệu, trước đó đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không phát hiện ra cái đầu mèo chạm khắc gỗ này là một vật cổ quái.
Mỹ Sa Anh Tử móc ra từ trong động một con dơi gỗ được chạm khắc chỉ lớn bằng đầu ngón tay út.
Tuy nhiên trên người con dơi toàn thân màu tím đen được chạm khắc cổ xưa này, tựa hồ có tràn ra từng tia khí tức quái dị.
Diệp Phàm vận chuyển công lực hấp thu các tia khí tức quái dị này vào, cảm giác trong đan điền có một số dị động, tựa hồ có chút giống như khí tức tràn ra của giao sâm ngàn năm mà gia chủ Lôi Chương của thành phố Thương Hải tặng cho mình.
- Quái! Thật là quỷ dị, chẳng lẽ con dơi này lại có quan hệ với Thái tuế và Giao sâm sao, chuyện này thật đúng là phát hiện trọng đại, giá trị!
Nếu rảnh rỗi phải nghiên cứu kĩ càng con dơi này. Đây có lẽ là thứ có tác dụng lớn, tên là "Thôn Nguyệt Biên Bức", chẳng lẽ thật sự có thể nuốt trăng?
- Trăng? Đây khẳng định không phải là chỉ trăng sáng chân chính, nếu không phải là trăng sáng thì chỉ cái gì chứ? Lẽ nào phải ở dưới ánh trăng mới có thể tiến hành chức năng nào đó.
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi cảm thấy nghi ngờ, cũng không chút khách khí đem con dơi chạm khắc gỗ bỏ vào trong túi.
-Hiện tại chúng ta coi như đã là đồng bạn hợp tác, nếu đã muốn cứu mẹ cô, tôi nghĩ có lẽ cô biết rất rõ thực lực của Y Hạ Ma Cung, nếu như có thể điều đi một phần cường giả Ma sư của bọn chúng. Chúng tôi cứu người cũng thuận tiện nhiều hơn, tốt nhất là có thể dẫn dắt Tam trưởng lão Ma Sinh Nại Xuyên rời đi. Cô có cách gì hay nói nghe xem.
-Thật ra căn bản không cần các anh động thủ, tôi chỉ cần gọi điện thoại là có thể điều lão chó điên Ma Sinh Nại Xuyên ra ngoài.
Mỹ Sa Anh Tử lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
-A! Còn có diệu kế như thế, tôi thật sự muốn nghe thế nào.
Diệp Phàm có vẻ không tin, thầm nghĩ làm gì có chuyện nhẹ nhàng như vậy, Ma Sinh Nại Xuyên nằm trong Ma cung làm sao chịu tùy tiện ra ngoài, hơn nữa hiện tại hai trưởng lão Y Hạ Ma Cung cũng không ở đấy, y là người phụ trách duy nhất, không thể nào tùy tiện rời đi được.
- Ma Sinh Nại Xuyên có một tình nhân rất thương yêu tên là Linh Mộc Chân Tử, mỗi tuần Ma Sinh Nại Xuyên đều sẽ đến chỗ tình nhân ở lại một đêm. Tôi chỉ cần gọi điện thoại cho Ichiro Miyamoto của Đoạn Đao Lưu, kêu y đi làm nhục Linh Mộc Chân Tử, hơn nữa cố ý lưu lại một số dấu vết, tôi nghĩ lão chó điên Ma Sinh Nại Xuyên nhất định sẽ lập tức xung phong liều chết xông tới Đoạn Đao Lưu.
Mỹ Sa Anh Tử mặt không đổi sắc nói, ngay cả khi kêu người đi làm nhục tình nhân của người khác cũng không nháy mắt.
-Mẹ kiếp! Cô ả này giống như con rắn độc.
Diệp Phàm âm thầm tự nhắc nhở mình:
-Mình phải cẩn thận trông chừng cô ta, không để cô ta rời khỏi tầm mắt một giây nào, cô ta cũng không thể giở trò gì. Hơn nữa Lang Phá Thiên ở ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm, bốn con mắt chẳng lẽ còn có thể bị cô ả rắn độc nhị đoạn này đùa bỡn hay sao?
-Hay! Cô đi gọi ngay đi.
Diệp Phàm nói.
-Miyamoto, em là Mỹ Sa Anh Tử. Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?
Mỹ Sa Anh Tử ngọt ngào gọi điện, khiến Lang Phá Thiên đang ẩn náu ngoài cửa sổ cũng choáng váng, giọng nói kia đúng là ngọt ngào, khiến người ta say mê, chỉ có điều Lang Phá Thiên hình như không có thích con gái.
-A! Anh Tử à! Em yêu, đây là lần đầu tiên em chủ động gọi điện cho anh, có phải nhớ anh không, anh lập tức tới ngay.
Linh hồn nhỏ bé của Ichiro Miyamoto thiếu chút nữa nhảy ra khỏi nê hoàn cung.
- Anh muốn em đi cùng anh cũng được, nhưng bây giờ anh phải đi dạy dỗ Linh Mộc Chân Tử một trận cho em, hừ hừ.
Công phu giả bộ ngọt ngào của Mỹ Sa Anh Tử thật sự rất cao cường, Ichiro Miyamoto còn tưởng rằng Linh Mộc Chân Tử thật sự chọc giận Mỹ Sa Anh Tử.
Nữ nhân bụng dạ hẹp hòi muốn báo thù cũng là chuyện rất bình thường, cho nên không chút nghĩ ngợi lập tức xuất phát.
Thằng nhãi này trên đường đi cứ nghĩ tới sau chuyện này có thể ôm ấp Mỹ Sa Anh Tử, chỗ kín lại nổi hứng, hơn nữa nghe nói Mỹ Sa Anh Tử còn là một xử nữ chính tông. Nếu như mình có thể chiếm được lần đầu tiên của cô ta, ngày mai khi đối đầu với Ma Sinh Cửu Thái Lang, có thể khoác lác trước mặt y rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nguyên nhân chủ yếu là vì Ichiro Miyamoto không biết Linh Mộc Chân Tử là thịt cấm của trưởng lão Ma Sinh Nại Xuyên, nếu không cho y mười lá gan có lẽ cũng không dám đi làm chuyện hư hỏng này.
Mặc dù nói Ichiro Miyamoto bình thường cũng là một kẻ ăn chơi đàng điếm, tuy nhiên khi làm việc lớn cũng không hồ đồ.
Những chuyện này đương nhiên đều hoàn thành dưới mắt đám người Trương Cường. Lúc ấy khi Ichiro Miyamoto ô nhục Linh Mộc Chân Tử, Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng vô cùng bất nhẫn, dù sao đều là đàn bà với nhau.
Tuy nhiên lần này cô ta là người phối hợp giúp đỡ nhân viên Đặc cần quốc gia làm việc để trả nợ cho mẹ, thân phận làm khách cũng không nên đứng ra phá hư cái gì, cuối cùng đành cắn răng nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn Miyamoto áp dụng hành vi man rợ
Tuy nhiên Ichiro Miyamoto đi ra ngoài không lâu đã bị Lạc Tuyết Phiêu Mai mặc đồng phục Y Hạ Ma Cung thiến thành công công, từ nay về sau chỉ có thể vui vẻ với các mỹ nữ ở trong mộng.
Ba giờ sau.
Trong sơn mạch Cổ Thú phía bắc Nhật Bản, trong một đại sảnh của một ngôi chùa bình thường có một ông lão mặt ngựa mặc trường bào võ sĩ Nhật Bản, đang nhận điện thoại, mấy phút sau.
-Bốp!-
Chiếc điện thoại di động vệ tinh mới nhất bị y hung hăng nện xuống dưới đất, vô cùng kinh ngạc là sau một trận mảnh đá tung bay, dưới sàn nhà cứng chắc dùng đá hoa cương màu xanh lót đá lại bị chiếc điện thoại di động yếu ớt đập ra một hố lớn như chiếc chảo sắt.
-Khốn khiếp!
Lão đầu thô lỗ mắng một câu, sắc mặt tiếp đó âm trầm như khối chì, đột nhiên xoay người hướng ra ngoài kêu lên:
-Xuân Sơn Nhất Lang, lập tức chiêu tập đội một, đội hai Y Hạ, đi với ta tới Đoạn Đao Lưu, không đem tên tiểu tử Miyamoto đập thành thịt nát ta sẽ không phải là Ma Sinh Nại Xuyên nữa. Cẩu tạp chủng.
-Tam trưởng lão, Đại trưởng lão trước khi đi đã đặc biệt giao đãi, không thể tùy tiện rời khỏi Y Hạ Ma Cung, ít nhất cũng phải chờ bọn họ trở lại. Đoạn Đao Lưu cũng không đơn giản, có chuyện gì hãy chờ Đại trưởng lão trở lại rồi hãy nói.
Lúc này trong sảnh một lão giả đầu trọc mập như heo, đứng lên khuyên nhủ.
-Cương Dã, trưởng lão tôn quý ta đây lẽ nào có thể để một tên tiểu hộ pháp như ngươi quản hay sao? Hừ! Lên đường!
Ma Sinh Nại Xuyên liếc xéo Cương Dã đầu trọc, tức giận trên mặt chợt lóe rồi biến mất lao ra cửa.
-Ài!
Phía sau truyền đến tiếng thở dài vô cùng lo lắng của Cương Dã:
- Huyết Lang, lập tức đưa tin cho các vị Ma sĩ, Ma sư còn lại trong điện, tăng cường thủ vệ, hủy bỏ thay phiên nghỉ ngơi, toàn bộ lên trạm gác, phụ cấp gấp đôi.
Mấy giờ sau.
Nơi đồn trú của Đoạn Đao Lưu ánh lửa ngút trời, hơn trăm người đang hỗn loạn chém giết hò hét. Tiếng kim khí va vào nhau xoang xoảng vang lên không dứt, có lẽ cảnh sát địa phương đã sớm biết tình huống như thế, cũng toàn bộ giả câm giả điếc không ra mặt.
Trước kia chuyện này cũng không phải không phát sinh, chỉ cần không nguy hại đến an toàn của dân chúng, bọn họ bình thường mà nói sẽ mắt nhắm mắt mở. Nghe nói sau lưng những võ sĩ môn phái này đều có quan lớn chống đỡ, loại cảnh sát nhỏ bé cũng chọc vào không nổi, ngược lại rước họa vào thân thì không đáng, cho nên dứt khoát đem con bỏ chợ.
- Diệp phó soái, kẻ địch đã rơi vào bẫy, Ma Sinh Nại Xuyên xuất hiện ở Đoạn Đao Lưu, có thể lập tức lên đường hành động.
Dương Tái Đình phát tin tốt tới.
-Lên đường!
Diệp Phàm đã sớm tiềm phục dưới chân dãy núi Cổ Thú vung tay lên, mấy người giống như u linh trong đem tối tung hết sức lực lao về phía Y Hạ Ma Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.