Chơi đủ rồi, về thôi.
Diệp Phàm cười hắc hắc một hồi, túm lấy Ngọc Kiều Long đi vào nhà.
-Chúng ta chơi trò tắm uyên ương được không?
Sau khi về đến nhà, thấy mọi người trong nhà đều đi xem hoa đăng, Diệp Phàm cười nói.
-Không được! Tôi tắm một mình.
Ngọc Kiều Long lắc đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, như muốn ăn thịt hắn.
Không lâu sau đã tắm giặt xong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Diệp Phàm mới vào đến phòng nhất thời ngây người.
Căn phòng đã bị em gái Diệp Tử Y hoàn toàn biến đổi.
Trên giường là chiếc chăn bông mới đỏ thẫm, gối thêu uyên ương. Diệp Tử Y còn cắt chữ song hỉ dán trên giường, bên cạnh còn viết một dòng chữ nhỏ:
- Chúc anh và chị dâu sống đến răng long tóc bạc, sớm sinh quý tử.
-Nha đầu này, làm cái gì vậy?
Diệp Phàm thầm mắng một câu, lại nhìn trên giường, thiếu chút nữa hộc máu.
Bởi vì trong phòng có chiếc điều hòa hai chiều Diệp Phàm kiếm được từ thành phố cho nên vô cùng ấm áp. Ngọc Kiều Long mặc trên người một bộ đồ ngủ nằm thẳng tắp trên giường, khe rãnh giữa cặp núi đôi lồ lộ ra ngoài, nhục sắc loáng thoáng, nhân cỏ lờ mờ.
Nốt ruồi mỹ nhân ở mi tâm khẽ run rẩy, lúc này cô ta khẽ nhắm mắt, ở bên vành mắt còn lấp lánh hai giọt nước mắt. Đôi chân thon dài, trắng trẻo lộ ra.
Ngọc Kiều Long thấy Diệp Phàm đứng một bên sững sờ, đột nhiên mở mắt ra, hai luồng điện quang lạnh lẽo bắn ra ngoài.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nói:
-Họ Diệp kia! Ngọc Kiều Long này hôm nay sẽ đem thân thể quý giá bảo vệ 18 năm nay giao cho anh, hi vọng sau này anh có thể đối xử tốt với tôi, nếu anh làm loạn rồi vứt bỏ, tôi sẽ chết cho ngươi xem, tôi nói là làm được.
Ánh mắt kia tuyệt đối có thể giết người, giống như là một thanh bảo kiếm đúc bằng băng lạnh, ghim chặt vào trong hang ổ của Diệp Phàm.
Trong lòng anh chàng này không khỏi nhói đau một hồi, thầm nghĩ:
"Mình có phải đùa hơi quá đáng rồi không, đùa đến đây thôi. Mình vốn còn muốn lại gần chơi trò thêm nữa, xem ra không thể tiến hành được rồi. Cô ta có lẽ cũng không dễ chọc, ngay cả chết cũng dám nói ra, nếu rước họa vào thân, bị cô ta dính vào thì cuộc sống sau này có lẽ nước sôi lửa bỏng mất. Lão tử còn trẻ, vẫn chưa chơi đủ, chơi ra lửa sớm bị trói buộc thì chơi làm gì."
Ngọc Kiều Long thấy Diệp Phàm không có động tĩnh, đứng như cây cột điện, cô ta giật mình, châm chọc nói:
- Sao vậy? Không dám à! Yên tâm, tôi sẽ không quản bên ngoài anh có bao nhiêu đàn bà, những người làm quan như các anh đều là dạng như vậy, đừng tưởng tôi không biết. Trước mặt quần chúng thì ra vẻ đạo mạo, buổi tối chính là một tên cầm thú, cho nên, anh cứ mặc sức chơi đi…
Ánh mắt lạnh lẽo khiến da đầu anh chàng tê dại
-Tôi có gì mà không dám! Mỹ nhân nằm sẵn trên giường, hừ!
Diệp Phàm giả mạo hảo hán, thốt ra một câu rồi như một tướng quân xông tới, thầm nghĩ không thể để cho cô ta xem thường được, nói thế nào cũng phải cầm nằm cô ta mới được. Anh Trư nào đó đã hạ quyết tâm lớn nhất, quyết định chơi giả làm thật.
Móng vuốt sắc lang chụp một cái đã nắm trúng hai mỏm trên gò núi, cảm giác lực đàn hồi mạnh mẽ. Đầu môi đã chạm vào môi đối phương, tuy nhiên cũng không đi sâu nhưng trong lòng cả hai đều rung động.
-Anh…làm thật….
Ngọc Kiều Long thốt ra ba chữ, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm anh Trư, cuối cùng nhìn thoáng qua, dứt khoát nhắm hai mắt lại, đương nhiên nước mắt lại chảy ra, vừa rồi đương nhiên Ngọc Kiều Long cũng chỉ đang giận lẫy, nếu gặp phải cảnh thật thì cô ta bi thảm rồi
Diệp Phàm đã mấy lần tiến cung nên vẫn còn tự chủ được, Ngọc Kiều Long vì là lần đầu tiên nên thân thể run bắn.
Tuy nhiên sau đó lại không thấy động tĩnh gì, một chiếc chăn lớn từ trên cao rơi xuống, trùm lên trên người Ngọc Kiều Long.
-Tôi chỉ chạm nhẹ lên đôi môi của cô, chuyện này coi như kết thúc, tính ra cô cũng không thiệt thòi, tôi thiệt thòi một chút cũng không sao. Lão tử là đàn ông, không phải bọn hèn nhát, hừ!
Diệp Phàm thốt ra một câu như vậy rồi vội vàng chuồn mất.
Một đêm vô sự, đồng chí Diệp Phàm cuối cùng ngủ trên sàn nhà. Sáng ngày hôm sau đứng lên đương nhiên là xương cốt rã rời, hơn nữa tối qua tâm linh dâm đãng lại hành hạ kịch liêt.
Mỹ nhân xinh đẹp ở trên giường cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể chơi, còn mình phải ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo, chuyện này là thế nào chứ.
-Mẹ kiếp! Đây là chuyện gì chứ?
Buổi sáng sau khi rời giường, đồng chí Diệp Phàm tiếc nuối đến mức muốn đập đầu vào tường, cuối cùng tường không đổ mà tóc đứt mất mười mấy sợi.
Hắn vừa đứng lên thì nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh:
-Phó Chủ tịch huyện Diệp, anh lập tức về huyện dự họp.
"Ài! Mình quên cả phải đi làm, nghe khẩu khí của Vệ Sơ Tinh hình như có gì không hay, lẽ nào lại có chuyện rắc rối gì cần mình giải quyết"
Diệp Phàm thở dài, vội vã ăn điểm tâm, liếc nhìn Ngọc Kiều Long cười nói:
-Tôi đưa cô về nhà.
-Ừ!
Ngọc Kiều Long nhoẻn miệng cười, đoán chừng là giả vờ, không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Trên đường lái xe, hai người ở trong xe giống như là hai hũ nút, không ai mở miệng, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn đối phương, chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.
Sau khi đến Ngư Dương, lúc xuống xe Ngọc Kiều Long mới lên tiếng:
- Ngọc gia chúng tôi thiếu anh một món nợ nhân tình, sau này có chuyện gì có thể trả lại anh, tuyệt đối không thất lời! Tôi đi đây.
-Cô có thể quyết định sao?
Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn cô ta, thầm nghĩ "Người nhà họ Ngọc mặc dù cưng chiều cô, tuy nhiên trước việc đại sự quyết không hàm hồ"
-Có thể!
Ngọc Kiều Long trả lời.
-Ha ha ha…Tốt…tốt…vợ nhỏ…một nụ hôn lãng mạn tạm biệt thì thế nào?
Diệp Phàm đột nhiên càn rỡ cười cười, có vẻ bất cần đời.
-Hôn cái gì, đừng có mơ, đàn ông khắp thiên hạ chết sạch cũng không tới phiên anh, đại lưu manh!
Ngọc Kiều Long xì một cái, gương mặt đỏ bừng, dứt khoát bỏ chạy, chỉ để lại một anh Trư nào đó ngơ ngác nhìn theo bóng hình mỹ nhân xinh đẹp rời đi, lẩm bẩm nói:
-Có cá tính, lão tử thích rồi, làm Bá Lạc thử xem cũng không tệ.
Từ huyện Cổ Xuyên đến huyện Ngư Dương chưa đến hai giờ, 9h30 phút đã đến nơi. Diệp Phàm đến Ngư Dương vừa vặn nhận được điện thoại của Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy dặn bảo hắn lập tức đến phòng họp, giống như có việc gì gấp.
-Anh Trương, rốt cuộc có chuyện gì mà thúc dục vội vã như vậy?
Trong đáy lòng Diệp Phàm rung động, mí mắt cuồng loạn.
-Tôi không rõ, báo cho cậu dự thính Hội nghị Thường ủy.
Trương Tân Huy đoán chừng bề bộn nhiều việc, nói thêm một câu rồi cúp điện thoại.
"Mình dự thính Hội nghị Thường ủy! Chuyện này cũng khó nói, nghĩ theo hướng tốt chính là trọng dụng mình, bởi vì Hội nghị Thường ủy là của huyện, là nơi các Thường vụ bàn bạc việc lớn trong huyện, kêu anh tham gia chẳng khác nào anh chính là một Chuẩn thường vụ, nếu nghĩ theo hướng xấu có lẽ là các Thường vụ muốn hỏi trách anh đã làm gì chuyện gì hư hỏng, nghi ngờ lại biến thành hội nghị thẩm án…."
Diệp Phàm tâm tình phức tạp suy nghĩ xông vào Ủy ban nhân dân huyện.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra, chỉ nghe thấy Cổ Bảo Toàn ném ra ba chữ:
-Làm bừa bãi!
"Làm bừa bãi! Quả nhiên không phải là dấu hiệu tốt."
Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ lại phát hiện một người, Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền Hoàng Hải Bình, người này lúc này thật giống như một con gà trống bại trận, ủ rũ, dáng vẻ hết sức tức cười, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy sung sướng.
Hắn thản nhiên đối mặt với 11 vị thường ủy cười cười, gật đầu chào hỏi, khi đang muốn nhẹ nhàng tiến vào hàng ghế thứ hai ở bên cạnh ngồi xuống, Vệ Sơ Tinh không để hắn ngồi, trực tiếp nổ súng.
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe nói tập đoàn Nam Cung quyên tặng khoản tiền 200 vạn, anh chưa chuyển giao cho cho Chủ tịch thị trấn Hoàng, có chuyện này hay không?
Khẩu khí của Vệ Sơ Tinh tương đối gay gắt, tư thế rõ ràng ép người, chẳng khác nào quỷ dạ xoa.
-Chuyện này là thế nào? Lúc ấy tôi đã giao lại cho Trịnh Lực Văn khi đó đang làm Giám đốc sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền.
Diệp Phàm hít mạnh một hơi, cảm giác Hoàng Hải Bình có ý bất thiện, có lẽ y được Bí thư khối Đảng ủy Phí Mặc bày mưu đặt kế, bắt đầu điên cuồng gây chuyện rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có còn tính giai cấp không vậy? Số tiền đó chính là tiền của quốc gia, mặc dù nói là tư nhân quyên tặng, tuy nhiên người ta quyên tặng cho nhân dân Lâm Tuyền, không phải là tiền sở hữu cá nhân của anh.
Hành vi này của anh nếu nói lớn thì chính là tham ô, nói nhỏ chí ít cũng là dùng tiền của công.
Anh nhìn xem, tiền bị anh lấy đi, Chủ tịch thị trấn Hoàng hiện tại gặp phải phiền toái lớn, anh đã làm ảnh hưởng đén mười mấy vạn nhân khẩu của nhân dân thị trấn Lâm Tuyền.
Lúc này Phí Mặc liếc nhìn Vệ Sơ Tinh, bắt đầu ồn ào, khẩu khí sắc bén, câu nào cũng tựa như kim châm, những gì xấu xa đều quẳng hết lên người đồng chí Diệp Phàm.
- Phó bí thư Phí, tôi không rõ ý tứ của anh? Khoản tiền 200 vạn này, lúc trước tập đoàn Nam Cung có nói rõ, do tôi toàn quyền chịu trách nhiệm, chủ yếu nhằm sửa chữa đường xá của đập Thiên Thủy.
Năm trước công việc bận rộn nên chưa cách nào khởi công sửa chữa được, tôi đang chuẩn bị sau năm mới sẽ báo cáo với Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ, tiến hành gọi thầu công trình, khởi động sửa chữa con đường ở đập Thiên Thủy.
Tôi biến thành tội phạm tham ô từ lúc nào? Xin mời phó bí thư Phí lấy căn cứ luật pháp ra.
Trong lòng Diệp Phàm lửa giận bốc lên ngùn ngụt, kim đối kim, súng đấu súng ép tới, nghĩ thầm ông đúng là Bí thư khối Đảng ủy thật, tuy nhiên Phí gia ông thế lực cường đại cũng không thể khinh dễ người khác như vậy.
-Số tiền đó do anh chịu trách nhiệm? Lúc ấy anh đang làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, số tiền đó do anh chịu trách nhiệm cũng không gì đáng trách. Tuy nhiên bây giờ anh đã rời khỏi Lâm Tuyền, nên đem số tiền đó giao cho đồng chí của Sở Tài chính thị trấn Lâm Tuyền
Lúc ấy khi anh chuyển giao nên nói chuyện rõ ràng, làm việc không minh bạch như vậy còn giống cái gì, thuần túy chính là tham ô tiền công, đây là một khoản tiền lớn, không phải là một hai đồng.
Hiện tại công nhân của nhà máy giấy Lâm Tuyền lòng người tan rã, nghe nói ông chủ của Thủy Châu muốn rút vốn, mấy hôm trước công nhân đã đến Ủy ban nhân dân thị trấn gây chuyện.
Tôi hi vọng anh có thể lập tức giao số tiền đó ra, để Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền xử lý.
Hoàng Hải Bình tuyệt đối không e sợ Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm, đương nhiên là vì có Phí Mặc và Chu Trường Hà chống đỡ ngay tại chỗ, hùng hổ buộc Diệp Phàm giao tiền ra.
"Thì ra là chuyện này, có lẽ Chủ tịch Hồ của Thủy Châu tuyên bố muốn rút vốn, mà Ngư Dương lại không xuất tiền để đẩy nhanh xây dựng cơ bản nhà máy Quỷ Anh Than thị trấn Lâm Tuyền, cho nên mới đào tiền trong tay mình."
Trong lòng Diệp Phàm thoáng cái đã hiểu rõ, hắn liếc nhìn đám thường ủy đang ngồi.