Quan Thuật

Chương 507: Phó Chủ tịch thường vụ thành phố tới lật bài




Kỳ lạ là Ngọc Kiều Long nghe hai chữ "chị dâu " thì trong lòng cũng thấy ấm áp, kích động lẫn ngọt ngào, điều này thì chính cô cũng không rõ ràng. Vừa giống như hận đến chết người ta nhưng lại không dậy nổi lòng ác độc.
Thật ra thì Ngọc Kiều Long đã rơi vào tình đầu, chỉ là bản thân chưa biết mà thôi.
Nếu như không có tình cảm này thì đánh chết cô cũng không chịu chạy đến nhà Diệp gia ăn vạ, lại còn muốn làm vợ đồng chí Diệp Phàm, đây chỉ là một thứ tình cảm trong vô thức chỉ đường.
- Tử Y, anh của em trước kia có bạn gái chưa?
Ngọc Kiều Long tò mò.
- Chưa nhìn thấy, chắc là chỉ gặp gỡ với đồng nghiệp, chẳng lẽ chị dâu lại ghen, ha ha ha
Diệp Tử Y cười đắc ý.
- Ai nói đấy! Chị làm sao ăn phải dấm của hắn chứ. Hắn cũng không phải là Phan An Tống Ngọc.
Ngọc Kiều Long cảm giác khuôn mặt lại càng nóng rực, vội vàng chối đây đẩy.
- Đúng a! Anh trai lớn lên cũng không phải là đặc biệt đẹp trai. Chẳng qua anh ấy rất có khí độ nam tử hán. Có thể lấy được chị dâu đó là phúc khí của anh ấy, chị dâu là tiên nữ trên trời. Mỹ nữ trong trường chúng ta không ít, có lẽ tới vài ngàn nhưng chị dâu là đẹp nhất. Hừ! Lúc trước em thấy hình như anh ấy làm chị tức giận, sau này còn thế thì chị nói cho em. Hừ hừ
Diệp Tử Y hừ luôn mấy tiếng.
Ừ!
Ngọc Kiều Long không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng.
- Ngọc cô nương. Hoa hồng này là tôi đặc biệt gọi đưa tới. Xin mời xin vui lòng nhận cho, ha ha ha.
Lúc này ngoài cửa đi vào một thanh niên béo tròn, cười híp mắt, đang cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ tươi.
- Thật xin lỗi, Trịnh Nhất Hoài, bó hoa hồng này tôi không thể nhận.
Ngọc Kiều Long mặt nghiêm lạnh như băng.
- Ngọc cô nương. Không thể nói như vậy, Liễu gia ở Thủy Châu cũng là đại gia. Tập đoàn vận chuyển Lôi Ngư Hải xếp hàng đầu ở Nam Phúc, nghe nói gần đây vừa mua hai chiếc tàu hàng trọng tải lớn, tài sản có chừng hơn tỷ. Ngọc cô nương còn do dự gì chứ. Qua thôn n không còn phòng trọ rồi, y chỉ cầ đứng ở giữa trường hô một tiếng cũng có một đoàn. Vậy mà Liễu thiếu gia vẫn một mực si tình cô nương, thật là hiếm thấy, ha ha ha.
Trịnh Nhất Hoài uốn ba tấc lưỡi làm bà mối.
Người mà gã vừa nhắc tới chính là Nhị thiếu gia Liễu gia ở Thủy Châu, nghe nói là kinh doanh đường thủy, gia sản có trên một tỷ.
Hơn nữa, Hiệu trưởng Liễu Hạ Hồng của học viện âm nhạc chính là chú út gã nên cũng dọc ngang khá nhiều trong này, được mấy người trong học viện gọi là Hoa Hoa tứ thiếu gia.
Vốn trong học viện có tứ đại thiếu gia cực kỳ hoa tâm, mỹ nữ trong trường bị bọn chúng hại không ít, bốn người này gọi là Hoa Hoa tổ hợp, đều có gia thế nhất định, bình thường hoành hành ngang ngược chưa ai dám chọc vào, Liễu Sĩ lại đứng hàng thứ tư nên mới có danh xưng như vậy.
Thật ra thì Liễu Sĩ đúng là si mê Ngọc Kiều Long, nếu không đã sớm phái người dùng sức mạnh cưỡng ép, đâu phải tốn công tặng hoa.
Tuy nhiên Ngọc Kiều Long cũng rất tuyệt tình, chưa hề nhận của gã một cành hoa lẫn ăn qua một bữa cơm khiến vị tứ thiếu gia này cảm giác đặc biệt mất mặt
Gần đây gã đã cảm thấy nóng nảy muốn ra tay, thủ hạ lại có mấy tên mèo chó giật dây làm xằng khiến gã càng động tâm.
- Biến biến biến, nếu không biến tôi dội nước sôi đấy, hừ!
Diệp Tử Y đã sớm không nhịn được, thuận tay cầm chậu nước, lại có người dám cả gan tới câu dẫn chị dâu, em chồng làm sao chịu được.
- Cô là ai?
Trịnh Nhất Hoài cao giọng.
- Tôi là ai liên quan gì đến anh? Anh chỉ cần biết, Ngọc cô nương là chị dâu của tôi, là vợ của anh hai tôi. Không đi tôi sẽ dội thật đấy.
Diệp Tử Y nhứ nhứ cái chậu, vì anh trai mà thục nữ cũng biến thành hổ cái, trực tiếp nói luôn Ngọc Kiều Long là vợ của Diệp Phàm.
- Tốt! Tôi đi, mẹ kiếp! Cô chờ đi.
Trịnh Nhất Hoài liếc một cái rồi vội vàng cút thẳng.
- Tử Y, Liễu Si cũng không phải dễ chọc đâu, em phải cẩn thận một chút.
Ngọc Kiều Long hơi lo lắng.
- Sợ cái gì, anh em là là hào kiệt, cho dù mười Liễu Si cũng không bằng một chân của anh ấy. chị dâu, chị không cần lo lắng, có anh em thì sợ gì chứ.
Diệp Tử Y tin tưởng vì cũng biết khả năng của Diệp Phàm, có lần thấy tận mắt thấy hắn đá gãy ba chồng đá xanh nên căn bản không coi Liễu Si vào mắt.
Ngày 16 tháng 3 năm 1996 công lịch Trung Quốc là một ngày đặc biệt.
Khu kinh tế Lâm Tuyền chính thức treo biển thành lập.
Trụ sở của khu tạm thời ở nhờ trong toàn bộ tầng thứ tư của Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền. Lễ ra mắt rất long trọng bao gồm cả hai vị đầu lĩnh của huyện, các cục chỉ cần không có việc gì gấp đều cử người đứng đầu đến
Thường vụ huyện có mặt đầy đủ, cán bộ cấp phó phòng căn bản đều đến. Thành phố cử Phó Chủ tịch thường vụ Lô Trần Thiên cầm đầu đoàn kiểm tra Ngư Dương, cộng thêm với một số nhân vật nổi tiếng lẫn giàu có ở thành phố Mặc Hương, toàn bộ khách chừng 30 người.
Mục đích của việc mời này cũng không khó đoán, dĩ nhiên là muốn tạo thế cho Ngư Dương một phen, có cơ hội kéo được vài món tài chính đầu tư thì coi như là công đức viên mãn rồi.
Từ điểm này có thể nhìn ra phân lượng của Cổ Bảo Toàn trong lòng bí thư Chu Càn Dương rất nặng, từ phương diện khác mà nhìn thì Chu Càn Dương bắt buộc phải chấn hưng kinh tế Ngư Dương.
Đài truyền hình thành phố cho Phi Phi dẫn người xuống phỏng vấn quay chụp, còn mời thêm mấy nhân vật nổi tiếng, Ngư Dương phàm là người nào có tiền cũng đều được mời đến, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt và long trọng.
Diệp Phàm làm người chủ trì vất vả ngược xuôi, may mắn là có mấy người Đinh Hương Muội, Đoàn Hải. Trịnh Lực Văn giúp đỡ đắc lực.
Phương Nghê Muội cũng bận trước bận sau, chỉ là mỗi khi nhìn thấy Diệp Phàm thì không có phản ứng, thái độ chính là tư thế thuộc hạ với thượng cấp, chỉ quan tâm tới việc chung.
Nhiều lần khi không có ai, Diệp Phàm kéo lại thì cô lại lảng đi, hắn đoán trong lòng chắc đang hờn giỗi mình.
Hôm nay tuy nói đồng chí Diệp Phàm mới là chủ nhân, tuy nhiên nói đến cán bộ cấp Trưởng phòng lúc này thì đầy rẫy, vì thế mà vị trí trên đài chủ tịch cũng chưa đến lượt hắn.
Ngay cả mấy thường vụ của Ngư Dương, ngoại trừ Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh thì cũng ngồi lại thành một đám như quần chúng, chỉ là có được ngồi hàng trước mà thôi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Một trận pháo đinh tai nhức óc, tiếp theo đó là một loạt tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Các đồng chí. Hôm nay Khu kinh tế Lâm Tuyền chính thức thành lập. Đối với chúng ta Ngư Dương mà nói là thời khắc có ý nghĩa trọng đại, kinh tế Ngư Dương chúng ta hiện giờ không được tốt. Các vị cũng biết, đây là trách nhiệm của mỗi người Ngư Dương, chỉ có dũng cảm đi tới hòa theo nhịp đập của thời đại, những đảng viên chúng ta lại càng phải không ngại gian khổ đi trước. Cổ nhân nói, nghèo không sợ chỉ sợ không có gan mà giàu.
Cổ Bảo Toàn ra màn đầy hùng hồn.
Sau khi nói mấy câu ngắn gọn thì y tiếp tục giới thiệu:
- Giờ xin mời lãnh đạo thành phố Phó Chủ tịch thành phố Lô nói chuyện, mọi người hoan nghênh!
Một trận vỗ tay vang lên nhiệt liệt, Lô Trần Thiên nhìn lướt qua mấy trăm quan viên lớn nhỏ dưới đài chủ tịch, cười khẽ rồi nói:
- Hôm nay tôi rất vinh hạnh được Bí thư Chu ủy thác tới chứng kiến lễ ra mắt thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, hôm nay là một ngày đặc biệt, đối với khu kinh tế này, thành phố cũng vô cùng coi trọng. Bởi vì nó là đôi cánh cho Ngư Dương bay lên.
Thật ra thì về hình thức ban đầu của Khu kinh tế Lâm Tuyền năm ngoái đã có người nói ra, trong các đồng chí chắc cũng có người đã nghe nói qua bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, ha ha ha.
. Thật ra thì hôm nay khu kinh tế chính là thành lập trên cơ sở đó, hoặc là nói bản đồ quy hoạch chỉ là một phần khu kinh tế.
Ngay cả thị ủy Bí thư Chu cũng rất chú ý bản đồ quy hoạch, cả Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố La. Phó Bí thư Tạ cũng đã đề cập,
, cảm thán nói người có thể nghĩ ra bản đồ quy hoạch chắc chắn không đơn giản, chỉ là lúc ấy điều kiện các mặt còn chưa chín muồi. Đối với Ngư Dương mà nói áp lực quá lớn, cho nên sẽ không thi hành bản đồ quy hoạch được.
Sau khi tôi nghe nói cũng cảm giác rất kỳ lạ muốn xem qua tài liệu về bản đồ, thậm chí hình như còn làm ra bản đồ ba chiều rất chân thực.
Đúng là không đơn giản a! Đây chính là một trợ lực lớn để kinh tế Lâm Tuyền bay lên. Người làm ra bản đồ quy hoạch nghe nói tên là Diệp Phàm, tôi chỉ mới nghe tên mà cũng chưa gặp mặt! Bí thư Cổ, không được giấu diếm, gọi đồng chí Diệp Phàm đi ra ngoài cho mọi người nhìn thấy nào, ha ha ha.
Lô Trần Thiên phát biểu một hồi khiến một đám lớn quan viên ngồi dưới suýt ngã, bên dưới một mảnh ồn ào.
- Nếu không phải biết chủ tịch Lô đến đây nói chuyện còn tưởng rằng Diệp Phàm tìm về. Tiểu tử này đúng là giẫm phải *** chó, xem ra ấn tượng của Phó Chủ tịch thành phố Lô đối với hắn tương đối tốt. Mẹ kiếp!
chủ nhiệm ban Tổng hợp Thị trấn Lâm Tuyền Lưu Trì nhỏ giọng thầm nói.
- Ai! Người ta mạng tốt!
Một giọng khác càu nhàu vẻ oán hận.
- Lão Vương, nghe nói vị trí của anh là do họ Diệp kia lấy đi.
. Lưu Trì vẫn không quên đẩy chó bụi rậm, châm chọc nguyên chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính Vương Nguyên Thành.
- Ai,- Vương Nguyên Thành thở dài, đôi mắt ti hí chợt lóe hung quang rồi biến mất, thầm nghĩ:
- Mẹ kiếp! Phí gia cũng không phải là người, lúc ấy an bài bảo mình phối hợp đẩy ngã Diệp Phàm. Kết quả như thế nào. Diệp Phàm chẳng những không có việc gì trái lại càng mạnh mẽ. Bây giờ hắn so với một Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy còn mạnh hơn, trong tay nắm cả sáu trấn hai xã. Hoàng Hải Bình ngã, đoán chừng phải ngồi chồm hổm nhà tù, còn phải bồi thường theo con cá nhỏ là lão tử. Phí gia mò được tiền từ nhà máy giấy còn ít sao, tại sao các ngươi không bị chuyện gì mà xui xẻo chỉ có Hoàng Hải Bình và ta chứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.