Quan Thuật

Chương 539: Sắc bá




- Các ngài căn bản không quan tâm đến chúng tôi, vừa đến cục Cảnh sát đã bị giam ở đây, hôm nay trời đang rất lạnh tại sao còn mở điều hòa, làm nhiệt độ hạ xuống âm mấy độ, hai người chúng tôi thiếu chút nữa bị đông cứng, tôi muốn xin Thanh tra Trần giải thích cho tôi. Nếu không, sáng mai tôi sẽ ủy thác luật sư khởi tố cục cảnh sát các ngài. Tôi có quyền nghi ngờ các ngài có cấu kết với khách sạn Bảo Đức Lai, nếu không tại sao có thể đối đãi không ra gì với chúng tôi như vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
-Khí lạnh! Đại ca, chuyện này là thế nào?
Tề Thiên nổi giận, đôi mắt như băng lạnh nhìn chằm chằm Thanh tra Trần
-Cậu đi sang vách bên cạnh tìm hiểu sẽ rõ, gió thổi vào bên đó toàn là gió lạnh âm mấy độ, trong phòng giam cũng không có chăn bông chống lạnh, thanh tra Trần dụng tâm của ngài thật độc ác. Xem ra ngài không đem hai chúng tôi biến thành cột băng thì không chịu bỏ qua.
Chúng ta không thù không oán, thậm chí có thể nói là mới gặp nhau mấy giờ trước, tại sao ngài có thể dùng hình pháp tàn khốc như vậy đối đãi với chúng tôi?
Cho nên, tôi cho rằng ngài cấu kết với Đinh Xuân Thu, tôi hi vọng cảnh sát trưởng Trấn thận trọng xét xử, xử lý nghiêm khắc hung thủ.
Diệp Phàm chất vấn, khẩu khí sắc bén, câu nào cũng giống như kim châm đâm vào trái tim Thanh tra Trần.
-Tôi…chỉ là sơ sót.
Thanh tra Trần không có cách nào ngụy biện, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ sai sót trong công tác để trốn tội.
-Hừ! Anh tạm thời bị cách chức, tiếp nhận điều tra của tổng bộ cảnh sát.
Cảnh sát trưởng Trấn nghiêm nghị, không chút lưu tình ra tay trước.
-Cảnh sát trưởng Trấn, tôi chỉ mắc một chút sai sót trong công tác?
Thanh tra Trần run rẩy, thầm nghĩ:
"Xong đời rồi! Đinh Xuân Thu à Đinh Xuân Thu, đời này của lão tử bị mày hại rồi" Tuy nhiên người này vẫn muốn giãy dụa.
-Một chút sai sót, thiếu chút nữa anh giết chết hai nhân mạng hiểu không?
Cảnh sát trưởng Trấn nghiêm nghị hơn nữa, lạnh lùng nhìn Thanh tra Trần.
-Tiểu tử cậu, lão tử sắp lạnh chết, lúc này mới nhớ tới tôi có phải không?
Diệp Phàm mắng Tề Thiên.
-Đại ca, thật xin lỗi, em mới làm rõ tình huống. Con rắn hổ mang đó không phải là Đinh Xuân Thu ngầm thả vào, mà là Xà Vương nuôi.
Tề Thiên nói.
-Xà Vương?
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Tề Thiên.
-A! Đại ca có thể không biết, Xà Vương tên là Hàng Chấn Đông, người này tay trắng dựng nghiệp, từ 14 tuổi lăn lộn đến giờ là 50 tuổi, gia sản cũng đạt khoảng 5 tỉ, thành lập "Tập đoàn Xà Vương Hồng Kông". Thật ra cũng không phải là tập đoàn bán rắn, mà chỉ vì Hàng Chấn Đông thích chơi rắn, đấu rắn. Cho nên tên tập đoàn bị hắn đổi thành tập đoàn Xà Vương.
Người này có một phòng thuê lâu dài đặc biệt ở khách sạn Bảo Đức Lai, trùng hợp lại cách vách với hai người. Khách sạn vốn không cho phép mang rắn vào, chẳng qua người này rất giàu có, nghe nói gần đây Tập đoàn Bảo Đức Lai gặp một số phiền toái về tài chính.
Tài chính nhất thời quay vòng không thuận lợi, cho nên muốn mời Hàng Chấn Đông của Tập đoàn Xà Vương bơm tiền, cũng có thể nói là muốn vay tiền y.
Vì vậy người này mang rắn vào phòng thuê của mình, nhân viên cũng không dám ngăn cản, thật ra trong phòng Hàng Chấn Đông còn nuôi một con "Sắc bá châu Phi", chính là con rắn hổ mang bị anh chém thành mười mấy khúc tối qua, con rắn đó bên châu Phi người ta gọi là Sắc bá.
Bởi vì loài rắn này là ở thủ lĩnh đứng đầu trong gia tộc rắn độc, hơn nữa đặc biệt háo sắc, một năm phải giao phối với vài con rắn hổ mang, có khi ngay cả giống cái khác loại như Kim Hoàn Xà, rắn cạp nong cũng bị nó cậy mạnh giao phối.
Cho nên mới chết danh "Xà phách", lợi hại! Chẳng qua loài rắn này tương đối hung tàn, Hàng Chấn Đông nuôi nó chính là để đấu rắn.
Mỗi lần giao dịch lên đến 50 vạn. Con rắn này đã thu về cho y hơn ba trăm vạn tiền lời. Đương nhiên Hàng Chấn Đông thuần túy chỉ là vì chơi rắn, cũng không để ý đến số tiền kia, chỉ là một thú vui mà thôi.
Tề Thiên gượng cười nói.
Trang Hồng Ngọc ở bên cạnh nghe được, gương mặt lại đỏ bừng, trong lòng thầm mắng: "Lại là một tên heo háo sắc! Tại sao bằng hữu của Chủ nhiệm Diệp toàn là người như vậy, chẳng lẽ thật sự là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng."
-Vậy sau này Bảo Đức Lai phải xử lý thế nào đây, tôi nghĩ con rắn kia bị Hồng Ngọc chém thành mảnh nhỏ, Hàng Chấn Đông là người yêu rắn như thế, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua?
Diệp Phàm cười nói.
-A! Hồng Ngọc cô nương chém.
Kéttttttttttt….
Tề Thiên đột nhiên dừng xe lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn lướt qua Trang Hồng Ngọc, thầm nghĩ:
"Mẹ kiếp! Cô ta xuống tay, con rắn kia đúng là thê thảm rồi! Xem ra cô gái này cũng không phải là đóa hoa dễ hái, có lẽ đại ca sẽ lật thuyền trong mương rồi."
-Nhìn cái gì!Hừ! Rắn chuột một ổ.
Trang Hồng Ngọc tức giận hừ nói.
-Cô nói vậy là có ý gì, còn rắn chuột một ổ?
Tề Thiên thầm nói, sắc mặt có vẻ khó coi.
-Lái xe, đừng để ý tới cô ấy.
Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ, Tề Thiên đúng là tai bay vạ gió, có lẽ Trang Hồng Ngọc vẫn chưa tiêu tan suy nghĩ lão tử là đồ háo sắc, vừa rồi Tề Thiên nói đến con rắn, trong lời nói cũng hiện ra một số sắc ý, như vậy không bị Trang Hồng Ngọc hiểu lầm mới là lạ.
-Đúng thế, buổi tối Hàng Chấn Đông phát hiện "Sắc bá" của mình bị chặt thê thảm như vậy liền nổi cơn tam bành, ban đầu còn tuyên bố muốn chặt hai tay kẻ chém "Sắc bá" của y đến tế tự con rắn.
-Hừ! Y dám.
Trang Hồng Ngọc nghe đến đó đột nhiên hé miệng bất mãn hừ một tiếng, làm cho Tề Thiên không thể làm gì khác hơn là cười khổ.
-Đúng vậy! Chúng tôi còn chưa tìm y đòi tiền bồi thường là tốt lắm rồi. Y còn muốn chặt tay người ta, thật ngông cuồng.
Diệp Phàm cũng tức giận.
-Ừ! Sau khi y được mọi người khuyên ngăn, lại nghe nói hai người thiếu chút nữa bị rắn của y cắn chết, hơn nữa còn nghe nói khi Trang cô nương đang tắm thì con rắn kia chui vào, cho nên sau khi mắng một câu "Sắc tính không thay đổi", cũng không nhắc đến chuyện chặt tay người ta, tuy nhiên Bảo Đức Lai lần này gặp rắc rối rồi.
Xà Vương cuối cùng yêu cầu bồi thường 500 vạn, nói y mua "Sắc bá" đã 300 vạn, tiền nuôi dưỡng nó mấy ngày qua không hề nhỏ, hơn nữa gần đây có mấy trận đánh cuộc còn có thể mang đến tiền lời, cho nên trực tiếp yêu cầu Đinh Xuân Thu bồi thường 500 vạn.
Tề Thiên đắc ý nói.
-Đinh Xuân Thu khẳng định không chịu thanh toán, đây là 500 vạn, không phải 500 đồng.
Diệp Phàm cũng có vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.
-Chuyện đó là đương nhiên, tuy nhiên hiện tại Tập đoàn Bảo Đức Lai đang phải nhờ vào tiền trợ giúp của tập đoàn Xà Vương, lại không dám đắc tội với khách hàng lớn, chuyện này nếu như Bảo Đức Lai kháng án sẽ bị chịu tội vạ lây.
Tuy nhiên trong lúc mấu chốt, Tập đoàn Bảo Đức Lai không dám có ý nghĩ này, cuối cùng trải qua thỏa hiệp, Đinh Xuân Thu phải nghiến răng nghiến lợi thanh toán 100 vạn mới giải quyết xong chuyện này.
Hơn nữa chuyện con rắn hổ mang này tuy nói không ồn ào, nhưng cũng truyền ra bên trong khách sạn, cuối cùng có hơn 100 khách hàng hủy phòng, ngay cả tiền thuê xe cũng do khách sạn phải trả.
Cho nên hiện tại Đinh Xuân Thu có lẽ đang ở trong phòng làm việc của khách sạn đập bàn đập ghế rồi.
Tề Thiên cười khan, không cần nói cũng hiểu.
-Tiểu nhân đắc chí, hừ!
Trang Hồng Ngọc lạnh lùng hừ một câu, thiếu chút nữa làm Tề Thiên chết nghẹn, tiểu tử này nhìn thấy Diệp Phàm đang ở đây, cũng không dám mở miệng, đành phải tự nhận mình xui xẻo.
-Vậy Thái muội muội của cậu xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói đến nộp tiền bảo lãnh cho chúng tôi sao? Cậu đấy, thiếu chút nữa làm tôi chết rét.
Diệp Phàm cảm thấy kỳ quái, làm sao Thái Y Tuyết không tới.
-Em cũng đang bực mình, vốn đã muốn tìm cô ta tới nộp tiền bảo lãnh, không hiểu sao không tìm thấy, ngay cả em trai Thái Kỳ của cô ta cũng không thấy bóng dáng, cho nên em liền đi tìm viện binh, thuận tiện cũng phải điều tra thêm chuyện này, cho nên mới chậm trễ.
Tề Thiên ngại ngùng nói, trong lòng cũng cảm giác có chút quái dị.
-Chính là Cảnh sát trưởng Trấn, ông ta chính là người đó sao?
Trong lời nói của Diệp Phàm có ẩn chứa hàm ý, Tề Thiên gật đầu. Trang Hồng Ngọc đương nhiên không hiểu, nghe không rõ lời Diệp Phàm, tuy nhiên cô ta cũng không hỏi.
Bọn họ đổi một khách sạn khác tên là "Hoa hồng đen", nghe cái tên có vẻ rất lãng mạn.
-Đại ca, khách sạn này không tệ, cấp bốn sao, tuy nói không bằng Bảo Đức Lai, nhưng lãng mạn hơn, nghe nói các đôi tình nhân và các cặp vợ chồng mới cưới đi tuần trăng mật rất thích ở khách sạn này, cũng sắp 5 giờ rồi, anh đi nghỉ ngơi một lát rồi tới Kim Thế Giới.
Tề Thiên mỉm cười quái dị, nhìn lướt qua Trang Hồng Ngọc, có lẽ trong lòng đang suy nghĩ ý niệm xấu xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Ừ! Chuyện này nên tiến hành càng nhanh càng tốt, chậm thì sinh biến. Tôi luôn có dự cảm không hay, có lẽ Đinh đại thiếu của Bảo Đức Lai sẽ sinh sự. Cậu không cần đi theo tôi, trực tiếp chạy về Thái gia, đưa Thái Y Tuyết đến gặp tôi là được rồi.
Diệp Phàm cảm thấy lo lắng.
Gian phòng ở đây lại là một phòng khách, hai phòng ngủ, tuy nhiên nhỏ hơn Bảo Đức Lai không ít.
-Hồng Ngọc. Cô đi tắm rửa trước đi, khắp người toàn mùi rắn cũng không hay.
Diệp Phàm nói.
-Được.
Trang Hồng Ngọc cũng không dông dài, cầm quần áo đi tắm rửa trước, không lâu sau từ bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào, làm đồng chí Diệp Phàm đang nghỉ ngơi trong đại sảnh quả thực muốn phun máu mũi, trước mắt như hiện ra dáng người xinh đẹp, cặp núi đôi kiêu hãnh, cặp mông khêu gợi của Trang Hồng Ngọc.
Tuy nhiên một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chợt cắt đứt suy nghĩ háo sắc của Diệp Phàm.
Trong lòng hắn cảm thấy rất mất hứng, còn tưởng rằng Tề Thiên trở lại, khi mở cửa đang muốn mắng cho một câu trút giận, nhưng nhìn thấy người đến lập tức ngậm miệng lại.
-Cảnh sát trưởng Trấn, còn có việc chưa xử lý sao? Vào đi.
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, cảm thấy đã trễ thế này Trấn Đông Tà đến đây, có lẽ là có chuyện tìm mình.
Bởi vì Diệp Phàm biết y là người phụ trách phân bộ Liệp Báo đóng ở Hồng Kông, chức cảnh sát trưởng cao cấp chỉ là che dấu thân phận của y mà thôi.
Trấn Đông Tà cẩn thận đóng cửa lại, đưa cho Diệp Phàm một túi văn kiện, cười nói:
-Diệp tiên sinh, đây là tổn thất phí khách sạn Bảo Đức Lai bồi thường cho hai người, tổng cộng có 5 vạn, xin mời kiểm nhận, nếu không có việc gì xin mời ngài ký vào đây.
-Vậy làm phiền cảnh sát trưởng Trấn rồi.
Diệp Phàm cũng không từ chối, nhận lấy túi tiền, tiện tay ký tên, tuy nhiên cảnh sát trưởng Trấn vẫn chưa có ý đi, len lén liếc mắt nhìn Diệp Phàm, rồi đưa tới một điếu thuốc.
Diệp Phàm tiện tay nhận lấy, liếc mắt thầm nghĩ:
"Loại Đại Hùng Miêu đặc biệt, lại còn là loại cao cấp nhất mà các vĩ nhân hay hút, xem ra cảnh sát trưởng Trấn rất có lai lịch, không đơn giản chỉ là đặc phái viên Liệp Báo trú ở Hồng Kông.
- Chúng ta vào phòng nói chuyện.
Diệp Phàm gật đầu, liếc nhìn phòng vệ sinh đang chảy nước ào ào, cười nói:
-Ừ!
Hai người tiến vào phòng, sau khi đóng cửa Trấn Đông Tà đưa mắt nhìn dò xét một hồi trong phòng, hơn nữa còn đi dạo một vòng ở dưới cửa sổ, vươn tay ra kiểm tra trên bàn ghế, trên giường rất là cẩn thận, Diệp Phàm biết y đang kiểm tra xem có máy quay, máy nghe trộm gì không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.