-Con nói quốc gia lần này đang làm ban thanh niên, chuẩn bị chọn lựa cán bộ trù bị trẻ tuổi đến trường đảng trung ương tiến hành học tập?
Tống lão gia tử có vẻ suy nghĩ, thản nhiên hỏi.
-Ừ! Mấy ngày hôm trước Bí thư Tỉnh ủy Quách đã nặng nề giao cho bộ tổ chức chúng con trách nhiệm toàn quyền xử lý lần này chọn lựa nhân tài hàng đầu cho quốc gia lần này.
Cho nên, gần đây con cũng luôn suy nghĩ làm thế nào chọn lựa tương đối công bằng, quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu không công bằng sẽ chọc ra dị nghị.
Tuy nhiên chuyện này chỉ có thể nói là tương đối công bằng mà thôi, trên đời này cũng không thể làm được chuyện tuyệt đối công bằng, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Vì vậy, cũng phải bận tâm đến một số nhân sự phức tạp, các mặt đều phải bận tâm, rất khó làm!
Mấy hôm trước mới vừa nhận được tin tức kia, sáng nay, mấy lãnh đạo trong tỉnh đã bóng gió nhắc đến với con, mặc dù không nói rõ, nhưng cũng toan tính.
Thất đại cô bát dì cả, dây mơ rễ má đều có chút. Lúc xế chiều đúng là rối loạn, một số cán bộ cấp phó tỉnh cũng gia nhập vào, điện thoại ầm ĩ không ngừng, thiếu chút nữa đầu nổ tung.
Đến sau này con dứt khoát bỏ trốn, những Phó Chủ tịch tỉnh, hoặc là các trưởng ban nắm giữ thực quyền, tỷ như Ban Tài chính, Ủy ban kinh tế thương mại gì đó, chúng ta cũng đắc tội không được,
ngay cả đơn vị của Trinh Ngọc, chính là sở Truyền hình cũng tới tham gia náo nhiệt, thật là mệt người.
Hơn nữa, những người này cũng không tiện từ chối trực tiếp, nói không chừng lúc nào đó cần người ta giúp đỡ.
Con tuy nói là Trưởng ban Tổ chức, nhưng trên thực tế chỉ là một chân chạy việc, làm công tác tổ chức nhân sự cụ thể, phía trên còn có mấy bà bà nhìn chằm chằm, Bí thư, Chủ tịch tỉnh, ba phó bí thư, danh sách chỉ có mấy người, thật quá khó khăn.
Tống Sơ Kiệt nhíu mày, cảm thấy nhức đầu.
-Ừ! Cán bộ cấp Vụ và cấp phòng tròn 35 tuổi trở xuống, cả tỉnh có lẽ cũng có vài ngàn người, danh sách nghe nói chỉ có bốn, Quách Phác Dương giao cho con đúng là một củ khoai lang nóng bỏng tay! Lão tiểu tử đó, thật giỏi tính toán.
Trong mắt Tống lão gia tử hàn mang đột nhiên chợt lóe, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
-Ừ! Gần đây Bí thư Quách có vẻ không hòa hợp với Chủ tịch tỉnh Chu. Con sợ mâu thuẫn của bọn họ có kích thích, trưởng ban tổ chức là con bị kẹp ở chính giữa bọn họ có chút giống như con chuột bị mắc kẹt. Có lẽ Bí thư Quách muốn dùng chọn lựa Ban thanh niên lần này để dò xét con, xem con có khuynh hướng trung thành với y hay là chưa quyết định tiếp tục lộ tuyến trung lập. Cha, cha nói xem, vị trí này con cũng mới ngồi lên không lâu, rốt cuộc lựa chọn làm sao? Chi đạo trung lập, thật khó khăn!
Tống Sơ Kiệt cau mày.
-Khuynh hướng! Chuyện này liên quan đến vấn đề đứng vào hàng nào, nếu chọn lựa tốt có thể quan đồ thuận lợi, chỗ nào cũng có thể đi.
Nếu chọn lựa không tốt, gặp phải lúc phe phái đấu đá, có lẽ một loạt phe phái ngã xuống toàn bộ. Quách Phác Dương làm bí thư tỉnh ủy, hắn đến Nam Phúc cũng chưa lâu, căn cơ không vững.
Các thường ủy trong tỉnh còn đang ở trạng thái quan sát, lúc này vì quyền nhân sự, đương nhiên là muốn vững vàng nắm trong tay Trưởng ban Tổ chức nhân sự con.
Chu Thế Lâm làm Chủ tịch tỉnh, đương nhiên cũng muốn mò thêm chút ít tài nguyên nhân sự chính trị, thuận tiện cho mình hành sự.
Chu Thế Lâm là một phái bổn địa tương đối cường ngạch, phái bổn địa ở Nam Phúc chúng ta có căn cơ tương đối ổn định.
Bởi vì Nam Phúc cho tới bây giờ chính là nơi phái bổn địa trưởng thành, trước kia cha không phải ở phái bổn địa sao, chính vì linh hoạt tự nhiên như vậy mới nắm trong tay hội nghị thường ủy, một khi không thể nắm trong tay hội nghị thường ủy, bí thư chỉ có thể nói là thất bại, ha ha......
Tề Chấn Đào làm Phó Chủ tịch Thường vụ tỉnh ủy cũng là lực lượng trung thành của phái bổn địa, trái lại có quan hệ liên minh rất tốt với Chu Thế Lâm.
Trưởng ban Tuyên truyền Thang Kim Ngọc, bí thư Hứa Vạn Sơn thành phố Thủy Châu hai người cũng đi theo Chu Thế Lâm. Trong 13 thường ủy, Chu Thế Lâm nắm trong tay bốn phiếu, lực sát thương tương đối mạnh mẻ, khiến cho Quách Phác Dương kiêng kỵ. Đổi lại bất kỳ một vị bí thư nào cũng sẽ như thế, cõi đời thường tình như thế, không cần kinh ngạc.
Hiện tại, cộng thêm Trưởng ban Tổ chức, bí thư Ủy ban Kỷ luật La Giang Trạch, thư ký trưởng Tỉnh ủy Lô Minh Châu thái độ không rõ, tựa hồ lắc lư không chừng, thì tăng thêm rất nhiều biến số.
Cho nên, khiến nhân vật số một Tỉnh ủy Quách Phác Dương có khi mở hội nghị thường ủy cũng có cảm giác lấy trứng chọi đá.
Cảm giác khắp nơi bị quản chế, đó là vì Quách Phác Dương trước mắt có thể thấy chỉ có mấy phiếu của các thường ủy đi theo mình, một người là Bí thư Ủy ban Chính Pháp Mã Quốc Chính, một người là Bí thư thị ủy Thương Hải, Nạp Lan Nhược Phong.
Cộng thêm y thì có ba phiếu vững chắc, so sánh số phiếu của Chu Thế Lâm còn thiếu một phiếu. Cho nên, vẫn cứ lắc lư ở giữa chưa quyết định, tỷ như quyết định của mấy người bọn họ sẽ là mấu chốt thành bại.
Hậu quả tạo thành chính là mở hội nghị thường ủy, trong lòng Quách Phác Dương cũng vô cùng lo lắng. Nếu có thể lôi kéo con, thì y ổn định chiếm được bốn phiếu.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật La Giang Trạch, Tư lệnh Quân khu Trấn Thang Thành đoán chừng cũng sẽ giữ vững trung lập. Từ nghệ thuật thăng bằng mà trung ương sử dụng mà nhìn bọn họ cũng hi vọng thấy trong hội nghị thường ủy một tỉnh có mấy người phái trung lập.
Nếu như vậy sẽ tăng thêm rất nhiều biến số, có khi đề án bắt được hội nghị thường ủy, nếu có thể nói động mấy người phái trung lập động tâm, thì một hệ được hình thành.
Đương nhiên, nói thì dễ làm mới khó. Con người, vốn là một động vật phức tạp nhất, có tư tưởng, trong đầu người ta nghĩ cái gì chúng ta cũng không thể biết được.
Hơn nữa, vì ích lợi, vì thân thích, vì quan hệ gì đó…đều có thể khiến những người này dao động.
Có lẽ tối nay đáp ứng chuyện của con, ngày mai mở hội nghị thường ủy lại thay đổi rồi, biến số quá nhiều, liên minh không yên, kêu Bí thư Tỉnh ủy làm thế nào tiếp tục.
Cho nên, giải quyết trước những biến số này mới là con đường thiết yếu.
Tống lão gia tử mặc dù đã nghỉ hưu, tuy nhiên vẫn nghiên cứu kĩ càng các thường ủy trong tỉnh.
Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể nói là y phỏng đoán, không thể làm định luận. Trong lòng các thường ủy nghĩ như thế nào không ai rõ.
Tề Chấn Đào có quan hệ rất tốt với Chu Thế Lâm, cùng với Hứa Minh Thiên đứng trung lập, biến số quá nhiều.
Lòng người khó đoán, điểm này những lãnh đạo nắm giữa trọng quyền đều vô cùng nhức đầu.
-Cha! Hiện tại hình như lại có biến động. Phó bí thư Cố Phong Sơn quản công tác Đảng cũng không rõ theo phái nào, tựa hồ có xu hướng hình thành phái thứ ba trong tỉnh.
Hơn nữa, Cố Phong Sơn thuộc về phe phái kinh thành, hình như có chút quan hệ nhất định với Trấn gia của Chủ tịch nước.
Gần đây nghe nói Lô Minh Châu Lô gia trong tứ đại thế gia cổ xưa Thủy Châu có khuynh hướng kết thành liên minh với Cố Phong Sơn.
Vì chuyện này Bí thư Quách suy nghĩ nhiều đến mức muốn phát bệnh.
Tống Sơ Kiệt lại tiết lộ một tin tức mới.
-Lão Tống, ông phải dứt khoát tính toán như Cố Phong Sơn.
Tào Mai Phương ở bên cạnh không nhịn được chen miệng nói.
-Đàn bà thì biết cái gì?
Tống lão gia tử cau mày.
-Mai Phương, bà nói vậy là có ý gì. Tôi không phải đã nói với bà rồi sao? Mấy chuyện phức tạp trong tỉnh, tốt nhất bà đừng đi hỏi thăm, cũng đừng nói lung tung.
Tống Sơ Kiệt sầm mặt, đối với công việc quan trọng của mình trong tỉnh, y luôn luôn không cho phép phụ nữ trong nhà tham dự.
Đối với một vài chuyện nhỏ thì có thể được, nhưng khi đụng đến vấn đề mang tính nguyên tắc thì Tống Sơ Kiệt không bao giờ nhượng bộ vợ mình.
Đây là gốc rể làm quan, bị nữ nhân khống chế chắc chắn sẽ không làm quan được, có lẽ chờ đợi mình chính là đại lao, bởi vì rất nhiều quan lớn té ngựa đều vì nguyên do này.
-Lão Tống, đại sự của ông, tôi chưa bao giờ quản, tuy nhiên chuyện lần này, ông phải nghe tôi.
Tào Mai Phương rất cố chấp nói.
-Mai Phương, biểu hiện của con có chút làm người ta khó hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tống lão gia tử hình như nghĩ tới điều gì, hỏi con dâu.
-...... Cha...... vậy con nói, cha ngàn vạn đừng nóng giận. Lần trước trở về kinh, nhị bá Tào Mộng Đức nói với con, hình như bí thư Cố Phong Sơn quản công tác Đảng tỉnh Nam Phúc chúng ta có liên lạc với bọn họ. Tào Mai Phương nói khẽ, vẻ mặt thận trọng.
-Cố gia liên minh với Tào gia?
Tống lão gia tử trợn mắt, tin tức này quả thực kinh người.
Cố gia đều có người trong quân đội và Ủy ban Nhân dân, rất hỗn tạp, ở kinh thành cũng là một phái thực lực.
Thế lực Tào gia cũng không khác Cố gia, hai nhà này liên hiệp sẽ tạo thành một tập đoàn phe phái cực lớn mới, nghiễm nhiên chen vào mấy hệ đại siêu cấp Trung Quốc rồi.
Chuyện này Tống lão gia tử thật đúng là không biết, nếu con dâu không nói thật đúng là chẳng hay biết gì.
-Cha, cha xem, chuyện này thật đúng là phải suy nghĩ lại lần nữa. Mai Phương là người Tào gia, con cũng là con rể Tào gia, bác hai đều phát biểu, con khẳng định ủng hộ Cố Phong Sơn của liên minh Tào gia rồi.
Tống Sơ Kiệt thực sự hao tổn tâm trí.
Y nghĩ tại tỉnh Nam Phúc có Quách Phác Dương thuộc Triệu hệ, Chu Thế Lâm thuộc phái bản địa cũng rất hùng mạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đây không phải là tin tức tốt, một là mình vừa tới tiền nhiệm, căn cơ không vững, thứ hai Tống Sơ Kiệt đương nhiên có cách nhìn của mình, những lời tiết lộ của bà xã khiến toàn bộ kế hoạch rối loạn.
-Lão Tống, tôi...... Tôi cũng mới vừa nghe nhị bá nói. Tuy nhiên chuyện này đàn ông các ông tự quyết định, tôi chỉ nói lại mà thôi.
Trong lòng Tào Mai Phương rất thấp thỏm. Tại tỉnh Nam Phúc thì thế lực Tào gia cũng không mạnh, gần đây mới bắt đầu xâm nhập.
Trong kinh thành phe phái nhiều như rừng, chỉ riêng một số tập đoàn đại hệ lớn đều có mười mấy người, mấy đại thường ủy trong cục chính trị trung ương không có người nào kém cỏi, những người này đều là lãnh tụ tập đoàn nhất lưu.
Tiểu hệ nhị lưu, giống như Chủ nhiệm các phòng trung ương, đầu não các bộ phận, các chức phó trung ương…giống như Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh cũng cấu thành hai mươi, ba mươi tập đoàn.
Ai có thể có khả năng xử lý các mối quan hệ phức tạp đó thì mới có thể lên cao.
Hoa Hạ quá lớn, quan hệ nhân tình phức tạp, các tiểu tập đoàn đều tranh danh đoạt lợi cho tập đoàn mình.
Muốn trộn lẫn các vòng tròn từ đó để có được lợi ích là tương đối khó khăn, làm không tốt chọc phải một gia tộc hùng mạnh nào đó, bị vuốt mũ quan là chuyện trong nháy mắt.