Hơn nữa, thường vụ Hiệu phó Lôi Ngọc Phương cũng khen Diệp Phàm ngay trước mặt nên mấy ủy viện trong Đảng ủy trường học cũng đã nhớ tên hắn, đều biết trong Lớp nhân tài xuyên thế kỷ có một lớp trưởng Diệp Phàm rất có khả năng, vô hình trung làm hắn tăng thêm rất nhiều nhân khí, đây cũng là một thứ tư sản chính trị bởi vi những đảng ủy viên của Tỉnh ủy trường đảng cũng sẽ không ở mãi đây.
Tháng 6 ngày 12.
Ngư Thái vừa đọc tờ nhật báo vừa lắc đầu.
- Lắc đầu gì vậy, có chuyện gì hay à?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Thường vụ tỉnh thành Thủy Châu chúng ta có chuyện rồi, nguyên Bí thư Ủy ban Chính Pháp thành phố Cục trưởng Cục công an Đặng Kiến Quân lui về tuyến hai, đến hội nghị hiệp thương dưỡng lão rồi, ai! Nghe nói người này là tâm phúc của Bí thư Thị Ủy Hứa Vạn Sơn, coi như thần giữ cửa cho y. Điều này chẳng phải là lãnh đạo trong tỉnh muốn động Hứa Vạn Sơn sao? Thật là đáng mong đợi a!
Ngư Thái rung đùi đắc ý.
- Tôi nói Ngư huynh đó, xem ra lão đệ trong lòng ngươi rất là âm u a! Hứa Vạn Sơn đâu chọc vào anh đâu, có lẽ tâm lý người nước mình thấy người khác gặp họa đều mừng vậy, không được, không được!
Diệp Phàm lắc đầu, vẻ mặt ý vị.
- Ha ha ha......
Trong phòng vang lên ba giọng cười sằng sặc, Ngư Thái vui vẻ:
- Chắc là thế, tin rằng bạn học Hứa Thông hiện giờ trong lòng khó chịu rồi.
- Nhất định được rồi, Hứa Vạn Sơn là lão đầu tử của y, vị trí của Đặng Kiến Quân bị hổng, quyền lực của cha y dĩ nhiên yếu đi. Hơn nữa còn là Cục trưởng Cục công an kiêm Bí thư Ủy ban Chính Pháp, công an là ngành quan trọng, có thực quyền hơn những ngành khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vệ Thiết Thanh cười nhạt.
Hiện tại bọn họ đều đã quyết tâm làm bằng hữu của Diệp Phàm, Hứa Thông vẫn luôn gây sự với hắn nên khi y xui xẻo thì bọn họ dĩ nhiên là cao hứng.
- Người nào sẽ lên thay vậy?
Diệp Phàm hơi có vẻ tò mò.
- Lý Xương Hải, nghe nói là một Phó Trưởng Ban của công an tỉnh. Bây giờ xuống kiêm nhiệm Bí thư Ủy ban Chính Pháp và Cục trưởng Cục công an Thủy Châu, thực quyền tăng nhiều a! Đoán chừng là ngôi sao mới của tỉnh thành rồi.
Ngư Thái cười nói.
- Lý Xương Hải!
Diệp Phàm thất thanh kêu lên.
- Diệp huynh biết?
Vệ Thiết Thanh quay đầu, trên mặt hơi có vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Phàm lại biết quý nhân của Sở Công An Tỉnh, chắc là không thể nào. Người ta là quan lớn trên tỉnh, Diệp Phàm chẳng qua một Phó Chủ tịch huyện nghèo khó, cấp bậc địa vị đều kém đến quá xa. Chẳng qua trong đầu y lại nghĩ đến lúc Trung tướng gọi Diệp Phàm là "Diệp tiểu bằng hữu" nên nhất thời cũng có chút tin.
- Ha ha, cũng từng biết qua, trước kia y đến Ngư Dương phá án, lúc ấy tôi cung cấp mấy đầu mối nên coi như là quen mặt thôi.
Diệp Phàm cười ha hả, dĩ nhiên không muốn lộ ra.
- A!
Vệ Thiết Thanh đáp một tiếng, cũng không để trong lòng.
- Lý Xương Hải, khẳng định chính là con cờ một vị lãnh đạo trong tỉnh phái xuống tiết chế Hứa Vạn Sơn. Nghe nói Hứa Vạn Sơn ở tỉnh thành Thủy Châu luôn luôn cường thế, chịu không được ngoại nhân nhúng tay vào sự vụ Thủy Châu. Thủy Châu lại vừa lúc là tỉnh thành, ở ngay dưới mắt tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân tỉnh, làm sao bọn họ có thể để cho dưới mắt mình một nhân vật lấy tay che trời.
Nghe nói chuyện vườn hoa Ngôi Sao lần trước trong tỉnh đã có chút không hợp. Cho nên, Tỉnh ủy tất nhiên muốn bày ra thế cân bằng, phái mấy thường vụ xuống để tiết chế sự cường thế của Hứa Vạn Sơn. Nếu không, hội nghị thường vụ tỉnh thành đoán chừng cũng nhanh thành vườn rau của Hứa Vạn Sơn rồi.
Ngư Thái phân tích, rất ra vẻ một quân sư quạt mo.
- Chuyện hoa viên Ngôi Sao nghe nói là tỉnh không đồng ý nhưng sau đó Hứa Vạn Sơn vẫn có thể vượt qua, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, khăng khăng khiến cho trong tỉnh cuối cùng là mắt nhắm mắt mở, người này đúng là lợi hại, có khí thế bá chủ.
Tiền Hồng Tiêu trầm ngâm.
- Ngư lão đệ, ngươi phân tích cũng đúng, tuy nhiên trong đó còn có một vài biến số.
Vệ Thiết Thanh lạnh nhạt.
- Vệ lão phu tử, anh nói xem nào?
Ngư Thái đùa cợt.
- Hứa Vạn Sơn cường thế, làm cho Tỉnh ủy bất mãn nhưng vẫn còn Ủy ban Nhân dân tỉnh. Nhân vật số một của Ủy ban Nhân dân tỉnh là ai chắc hẳn Ngư lão đệ biết rõ.
Vệ Thiết Thanh ra vẻ bí hiểm.
Diệp Phàm, tiếp lời hỏi:
- Vệ lão ca, nói nhanh lên, tại sao lại là nhân vật số một của Ủy ban Nhân dân tỉnh, chẳng phải là Chu Thế Lâm sao. Tại sao Chủ tịch tỉnh Chu đối với sự cường thế của Hứa Vạn Sơn lại bỏ qua, chẳng lẽ Hứa Vạn Sơn cùng Chủ tịch tỉnh Chu là cùng hệ hay sao? Nếu không, Chủ tịch tỉnh Chu làm sao theo Hứa Vạn Sơn làm loạn. Theo lý mà nói thì tỉnh thành Thủy Châu xây dựng dưới mắt của Ủy ban Nhân dân tỉnh, tỉnh thành chính là bộ mặt của Nam Phúc chúng ta, tỉnh thành xây không tốt có sơ suất gì thì tỉnh ủy và Ủy ban Nhân dân tỉnh cũng đâu vui vẻ gì.
- Trẻ con dễ dạy, còn là Diệp lão đệ thông minh, ha ha ha, đoán cũng đoán được rồi......
Vệ Thiết Thanh cười to.
- Quá đúng, không sai! Tuy nói chỉ là thay đổi một vị trí Bí thư Ủy ban Chính Pháp của tỉnh thành nhưng sau đó là lực lượng sau lưng.
Thật ra chân chính là Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương cùng Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm vật lộn đọ sức dịch. Chủ tịch tỉnh Chu là người địa phương, từng bước đi lên vị trí Chủ tịch tỉnh.
Từ xã đến huyện, từ huyện đến thành phố, từ thành phố đến tỉnh, một đường trèo lên, tích lũy nhân mạch tài nguyên không thể bảo là không rộng, đoán chừng cả Nam Phúc, thủ hạ của Chủ tịch tỉnh Chu có khả năng khống chế được hai phần địa bàn.
Hứa Vạn Sơn nghe nói từ huyện dựa theo hủ tịch tỉnh Chu. Chủ tịch tỉnh Chu lúc ấy tăng một cấp, y cũng theo một bước, cứ như vậy từng bước đi lên bảo tọa Bí thư Thị Ủy tỉnh thành.
Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Chu vì để tăng cường phân lượng của mình trong Thường vụ Tỉnh ủy mà ra sức, cuối cùng đem được Hứa Vạn Sơn vào trong thường vụ.
Cũng có người gọi đùa Chủ tịch tỉnh Chu cùng Hứa Vạn Sơn ở Thường vụ Tỉnh ủy giống như cặp bài trùng, phối hợp ăn ý với nhau.
Đương nhiên, đại đa số lúc đều là lấy Chu Thế Lâm làm chủ, không thể nói là ngang bằng mà chỉ có thể nói Chủ tịch tỉnh Chu là chủ tử, Hứa Vạn Sơn là nô bộc thôi.
Bí thư Quách trên Tỉnh ủy điều tới cũng chưa lâu nên chưa vững chân, lần ra tay này bắt đầu từ Thủy Châu, có lẽ sẽ biến thành cuộc chiến quyền lực.
Ngư Thái đắc ý.
- Ai! Những điều này đấu tranh quyền lực cao tầng, những tiểu nhân vật như chúng ta đừng để cháy thành vạ lây là được, nếu không cũng quá xui xẻo. May là hiện tại đến trường đảng Tỉnh ủy bồi dưỡng coi như tránh nạn.
Vệ Thiết Thanh lo lắng, nếu như trong tỉnh đấu tranh kịch liệt quyền lực, rất có thể có lan đến gần Ban lâm nghiệp của y.
Có khi một phe phái té xuống thì mấy người cầm đầu sẽ thay đổi, khi đó không chỉ là điều chỉnh một vị trí như Vệ Thiết Thanh mà là sẽ phân chia lại quyền lực trên diện rộng, điều này cũng không khỏi làm Vệ Thiết Thanh cảm thấy nhức đầu.
- Vệ ca, anh nói xem, tranh đấu giữa Chủ tịch tỉnh Chu cùng Bí thư Quách thì cuối cùng người nào được lợi?
Diệp Phàm rất có hứng thú, những tin tức này tuy nói là vỉa hè nhưng vỉa hè cũng có chỗ đáng tin của vỉa hè.
Nếu như có thể phỏng đoán đến một chút ý đồ trong tỉnh, tuy nói hiện tại cấp bậc mình còn quá thấp chưa thể ảnh hưởng đến tầng trên nhưng học tập kinh nghiệm cũng không phải là chuyện xấu.
Bản thân mình cũng đã tiếp xúc qua hai thường vụ tỉnh ủy, một người là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào, một người là Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt.
Thường thường tranh đấu trên tỉnh cũng sẽ ảnh hưởng đến địa phương. Ví dụ như một lãnh đạo trong tỉnh thất thế sẽ ảnh hưởng đến cấp địa khu bên dưới. Địa khu thất thế thì sẽ ảnh hưởng đến huyện.
Đây chính là đạo lý rút dây động rừng, trong quan trường lại càng thể hiện rõ điều này, gần giống như hiệu ứng domino.
- Khó nói. Từ tình huống trước mắt thì chưa rõ ràng. Chủ tịch tỉnh Chu tuy nói là người địa phương, căn cơ sâu dày, nhân mạch quảng bác, vừa hô một tiếng sẽ có nhiều người hưởng ứng.
Hơn nữa nghe nói nhân vật thứ năm trong tỉnh là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy Tề Chấn Đào cũng là đồng minh thân thiết với Chủ tịch tỉnh Chu.
Tề gia cũng không đơn giản, có thể nói là thế gia quân đội. Cha của Phó Chủ tịch tỉnh Tề trước kia là Ủy viên Quân ủy, bất quá bây giờ đã về hưu.
Anh trai Tề Phóng Hùng là thế nhưng lân Chủ tịch tỉnh, trung ương uỷ viên của tỉnh Giang Đô lân cận, tuổi cũng chưa lớn, nghe nói chưa tới 50, sau này tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa, Tề Phóng Hùng có thể ngồi lên vị trí chủ tịch một tỉnh, ở thời phong kiến coi như là tuần phủ rồi.
Có thể ngồi lên vị trí này thì nhất định có người chống lưng ở trên trung ương nếu không sao có thể. Quốc gia chúng ta tuy nói đất rộng người đông nhưng cũng chỉ có ba mấy tỉnh thành.
Vị trí chủ tịch tỉnh kia quả thật ít ỏi, cả nước có bao nhiêu quan viên, có bao nhiêu thế gia, bao nhiêu phe phái đang nhìn vào. Cán bộ cấp phó tỉnh cả nước có tới mấy ngàn, có thể thành Chủ tịch tỉnh chỉ có ba mươi mấy người.
Nghe nói chỗ dựa của Chủ tịch tỉnh Chu cũng không rõ ràng, có người nói y không có chỗ dựa nhưng tôi nghĩ không thể nào.
Tuy nói Chủ tịch tỉnh Chu làm ra thành tích rõ như ban ngày, nhưng ở trung ương nếu như không ai giúp đỡ mà muốn ngồi lên bảo tọa Chủ tịch tỉnh chỉ có thể là người si nói mộng, trên TV thì có thể còn trong đời thực tuyệt đối không có.
Vệ Thiết Thanh tai mắt linh thông, vừa nói đến đây Ngư Thái cười chen vào:
- Vệ ca nói có lý, Chủ tịch tỉnh Chu có Phó Chủ tịch tỉnh Tề là đồng minh thân thiết, phái bản địa của Nam Phúc chúng ta có thể xem là mạnh mẽ. Chẳng qua, Bí thư Quách một khi đứng vững chân thì phản công sẽ không yếu. Bí thư Quách là ai, người ta sau lưng nghe nói có quân đội thế gia Triệu hệ ủng hộ.
- Triệu hệ, có phải là Phó Chủ nhiệm Quân Ủy Triệu Bảo Cương cầm đầu Triệu gia ở kinh thành?
Vệ Thiết Thanh đột nhiên tròn mắt, đây là lần đầu tiên y nghe nói vậy nên mới thất thố.