Trấn Thang Thành cười nói.
- Được rồi, tôi cùng cậu Diệp chơi một lát, anh cùng anh Tề qua bên kia chơi đi, buổi tối anh Tề sẽ mời cơm ở Bát Bảo Các, ha ha
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt cười cười.
- Khụ Khụ, anh Thiết, anh nói gì thế, chúng ta vừa rồi đang chơi, thắng thua chưa phân định sao buổi tối đã bảo tôi mời rồi. Về chuyện anh muốn dạy cậu Diệp chơi bóng, tôi cùng anh Trấn chơi một lát rồi nói sau
Tề Chấn Đào tỏ vẻ phản đối.
- Được, vậy nhóm các anh chơi trước đi
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành biết họ có chuyện cần nói, mấy người đều ngồi xe sang triền núi bên kia, cánh nơi này khoảng hai ba dặm.
Thiết Chiêm Hùng bắt đầu làm thầy giáo, vừa nói chuyện đánh golf vừa nói chuyện đột phá công lực. Cho nên Thiết Chiêm Hùng không muốn người khác quấy rầy.
Đánh hơn một tiếng, đoàn người lắc lư giống đàn vịt đi tản bộ.
- Anh Hứa, anh xem xem, cậu nhóc phía trước kia không phải là lớp trưởng của các anh sao?
Lúc này tập đoàn Tinh Huy Thẩm Khai đưa mắt nhìn thấy Thiết Chiêm Hùng đang chơi bóng với Diệp Phàm, nhìn cách chơi bóng của Diệp Phàm, Hứa Thông cười nhạo
- Ở góc nghèo đấy mà cũng đua đòi, đồ ngu, nhìn cách chơi kia thì trẻ con còn giỏi hơn.
- Thằng nhóc này đi với ai vào đây, với chức Phó chủ tịch huyện nghèo như hắn thì đến cửa ông chủ đã đá văng ra ngoài.
Mâu Cương có chút khó hiểu.
- Người bên cạnh hắn là ai, các cậu có biết không? Hình như là người đi cùng hắn vào, cậu xem, người đàn ông trung niên đó đang dạy hắn chơi bóng
Hứa Thông quay sang hỏi bạn bên cạnh.
- Không biết, xem ra là loại phú ông nhỏ có chút tiền thôi, người hầu bên cạnh cũng không có.
Vả lại, thằng nhóc họ Diệp này nghèo kiết, sao có thể quen biết được lãnh đạo lớn. Có lẽ người trung niên kia cũng từ Ngư Dương đến, gặp gỡ đồng hương thôi.
Phượng Tam Gia đưa tay vuốt râu, như thể hiện mình thông minh.
- Anh Hứa, muốn qua đấy chọc thằng nhóc đó không? Lần trước hắn đã thoát một lần, lần này nói thế nào cũng phải làm nhục hắn một phen mới được.
Thẩm Khai là tay sai của Vương An nói nhỏ.
- Làm nhục hắn, có lý, lão Phượng, ông tìm cách nào làm nhục hắn
Hứa Thông lại bắt đầu tham khảo quân sư quạt mo của hắn Phượng Tam Gia.
- Rất dễ, thằng nhóc này không biết chơi bóng, chúng lúc này không phải là cơ hội tốt sao, nên biết, đến đây đều là người giàu có, đều coi trọng thể diện, không thể mất mắt, nhưng thằng nhóc kia phải mất ha ha..
Phượng Tam Gia ánh mắt độc ác, đưa mắt nhìn đầy ẩn ý, giống như những gì nghĩ trong đầu thể hiện hết ra trên mắt.
- Anh Hứa, mình đánh cuộc với hắn như thế nào. Dù sao hắn cũng là lớp trưởng của chúng ta, nói là giao hữu chút thôi, việc này cùng thường, ha ha ha...
Mâu Cương vừa nghĩ đến việc Diệp Phàm bị nhục nhã thì không kìm nổi cười vui vẻ.
- Ừ
Hứa Thông gật đầu, lúc này Thẩm Khai vừa cười vừa nói:
- Mâu thiếu gia, phải đánh cuộc để có thêm điểm thêm tiền mới được. Một ván không đánh cuộc lớn quá, 1000 là đủ rồi. Tiền này tôi sẽ bỏ ra, thua thì tôi tính, nếu thắng thì mọi người cùng chung vui, thế nào?
- Thua, có thể thua sao?
Hứa Thông vẻ mặt không cười, rất bí hiểm, đương nhiên là giả vờ, thằng nhãi này thích ra vẻ kín đáo.
- Việc này đương nhiên không có khả năng, tôi đã chơi golf bốn năm năm nay, không đán lại được một kẻ gà mờ sao? nếu thế thì Mâu Cương này không bằng đập đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi.
Lời nói đùa của Mâu Cương làm cả bọn bật cười.
- Anh Hứa, xem ra thằng nhóc kia không dám ứng chiến, biết sẽ thua, thằng ngốc đó sẽ không dám ứng chiến
Thẩm Khai nói ra cái nhìn của mình.
- No, No
Hứa Thông đưa hai ngón tay lên trời, lắc đầu cười, nói:
- Ông em Thẩm, cậu không hiểu rồi. Vì sĩ diện, tôi tin là Diệp Phàm sẽ phải ra trận. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta cử Mâu Cương đánh, hắn sẽ không thắng nổi. Hơn nữa, xem ra còn phải tức chết vì cậu.
- Điều này là đương nhiên, không dám đấu thì phải chui qua đũng quần của tôi, ha ha ha
Mâu Cương đắc ý cười không ngừng, còn làm động tác khoa trương, mở đũng quần ra chờ Diệp Phàm chui qua.
Muốn có đội ngũ cổ động viên lớn mạnh, đến lúc đó làm nhục Diệp Phàm càng lớn, mấy người Hứa Thông, và Mâu Dũng, Thẩm Khai lấy điện thoại
Mười phút sau, có thêm bảy tám thanh niên cả trai lẫn gái. Hơn nữa bạn học của Diệp Phàm đến đây thêm bốn người, tổ trưởng Khương Xuân Viễn, đang làm Phó chủ tịch thành phố Chương Sư, tổ trưởng Triệu Văn Học, Phó chủ tịch địa khu Đức Bình, ủy viên về vui chơi giải trí Thái Hồng Ngẫu, ủy viên tổ chức Miêu Nhân Phụng.
Những người này đến đều là do Hứa Thông và Mâu Cương kiên quyết kéo đến để làm nhục Diệp Phàm, muốn làm cho lớp trưởng Diệp Phàm mất mặt trước mặt các bạn học.
- Lớp trưởng Diệp, anh cũng học đánh golf à? Tuy nhiên động tác chưa được tự nhiên, ha ha
Thái Hồng Ngẫu nhìn động tác của Diệp Phàm có chút buồn cười, không kìm nổi giễu cợt nói.
Thật ra đám người Hứa Thông đứng dưới bong cây phía xa trao đổi thì Diệp Phàm đã nhìn thấy, chỉ có điều không lên tiếng.
Hắn thầm nhủ trong lòng
"Hứa Thông chắc chắn sẽ làm gì đó để trêu mình. Cho nên, động tác chơi bóng của mình cần phải không được tự nhiên, đông cứng, làm cho người ta cảm thấy mình rất vụng về"
Thiết Chiêm Hùng dạy hắn cũng cảm giác không hiểu làm sao, giống như đột nhiên cậu nhóc này càng dạy càng ngu, phát cáu, cũng là lúc nghe thấy giọng nói và tiếng cười của Thái Hồng Ngẫu.
- Là cô Thái à, còn có cả Hứa đại thiếu gia nữa, Mâu đại thiếu gia đều tới rồi...
Diệp Phàm gật đầu chào các bạn học.
Ánh mắt dừng lại ở Vương An vài giây, nhớ hôm cùng Tống Trinh Dao đi ăn mì thịt bò là thằng nhóc này đã bắt nạt Tống Trinh Dao, giật mình, thầm nghĩ "Chẳng lẽ tối đó thằng nhóc này bắt nạt Tống Trinh Dao là có người nhờ làm, xem ra, bắt nạt Tống Trinh Dao chỉ là cái cớ, chính xác là hướng về phía mình"
Diệp Phàm tức giận, quyết định hôm nay phải dạy cho Hứa Thông một bài học, nếu không thì không thể hết tức trong lòng được. Thầm nghĩ "ông mày mang con gái theo, mày dính vào làm chó gì, muốn chơi bẩn à"
- Lớp trưởng Diệp, anh đánh golf cũng không tệ lắm, nếu không chúng ta cùng luyện vài chiêu được không?
Mâu Cương nói đầy vẻ khách khí, Diệp Phàm lại đề cao cảnh giác, biết thằng nhóc này muốn lấy việc chơi golf để gây sự.
Hắn lập tức cố ý do dự một chút, đưa mắt nhìn mấy người Thái Hồng Ngẫu rồi mới hạ quyết tâm nói:
- Đúng, luyện mấy chiêu cũng đúng, tôi chẳng qua vừa mới học, đánh không tốt.
- Mâu Cương cũng vừa mới học, có gan thì đánh, không có gan thì thôi ha ha...
Hứa Thông cười châm chọc.
- Đươc,
Diệp Phàm giống như bị chọc giận, không để ý hậu quả, gật đầu, chỉ có Thiết Chiêm Hùng là không hiểu gì, trong lòng tức giận mắng "Thằng nhóc này, lại còn chơi trò giả lợn ăn hổ"
Đường đường là một đại sư Tiệt Lưu lục thất đẳng, phi đao vừa ra đã khiến trời đất biến sắc, chơi golf thật sự không phải là bữa ăn sáng hay sao.
Để xem thằng nhóc này lại đùa giỡn thế nào. Tuy nhiên, mấy thằng ranh Hứa, Mâu cái gì đó cũng không phải loại tốt đẹp, để Diệp Phàm chơi một chút lấy niềm vui, cũng tính như thêm chút vui vẻ."
- Tuy nhiên, lớp trưởng Diệp, nếu luyện thì đánh cuộc, đánh cuộc cũng phải có tiền mới được, nếu không thì không có gì thú vị.
Đánh cuộc tối nay đi ăn ở Bát Bảo Các, mấy món chính ở đó không rẻ, cộng thêm vài chai rượu ngoại, xem ra cũng khá tiền, vậy một ván một trăm ngàn thì thế nào?
- Một trăm ngàn
Diệp Phàm trố mắt, mấy người Thái Hồng Ngẫu cũng nhíu mày, cược thế cũng quá lớn. Một ván bằng tiền của họ làm trong 20 năm.
- Hơn hay là ít
Lúc này Thẩm Khai mới lên tiếng, thản nhiên cười nói, nhướng mày, vẻ mặt khinh khỉnh.
- Phải, hơi nhiều, bằng mười mấy năm tiền lương của tôi, cả lương cả thưởng
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm trọng, cảm giác là ngạc nhiên quá, chính mình không thể chịu đựng được.
Nói xong hắn còn đưa mắt nhìn Thiết Chiêm Hùng, dường như xem ý của anh ta.
Thiết Chiêm Hùng đương nhiên ngầm hiểu, vẻ mặt cũng rất tâm trạng, cùng tỏ vẻ chần chừ, nói:
- Một trăm ngàn, chính xác là hơi nhiều, nếu một ván mười ngàn thì thế nào? Cứ có tiền là được, dù sao các cậu cũng là bạn học, chơi lấy việc vui là chính.
- Anh này, chúng ta đang ở đâu, đang sân Golf ở suối nước nóng duy nhất của Thủy Châu, anh có thể vào đây chắc chắn là có thẻ hội viên bình thường. Người thường xuyên đến đây đều biết rằng, nơi này người chơi bóng thường xuyên lấy việc đánh cuộc tiền làm vui, một ván một trăm ngàn đã là thấp nhất. Nếu món tiền đánh cược vài đồng không đánh nổi thì về nhà bế con, còn chơi Golf làm gì cho mất mặt!
Thẩm Khai vênh váo tự đắc, liếc nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái.
- Cậu thanh niên, cậu nói gì thế, bố cậu kiếm tiền dễ dàng lắm sao, một ván một trăm ngàn, có gì ngạc nhiên.
Thiết Chiêm Hùng giống như tức giận, dường như bị Thẩm Khai làm cho tức giận.
- Bố tôi kiếm bao nhiêu tiền không phải việc của ông. Có tiền thì đánh cuộc, nếu không thì đi hóng mát đi
Thẩm Khai vừa nói vừa chỉ tay về phía bóng cây, ý nói không có tiền đừng giả làm đại gia, mau đến dưới bóng cây kia đi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Tôi cá, hừ!
Diệp Phàm không kìm nổi mạo muội thốt ra.
- Này đồ ngốc, rõ ràng tài chơi golf của cậu có thể chơi đùa với thiếu gia Mâu Cương ở tỉnh thành này sao, đừng nói một trăm ngàn một ván, mà mười ngàn cũng không nên đánh cược nhé? Một ván này bằng 20 năm tiền lương, đồ ngu như lợn
Cách đó không xa, Quách Thu Thiên bất mãn lầm bầm, tức giận đến thiếu chút nữa dậm chân.
- Thu Thiên, hắn làm hắn chịu, cháu lo làm gì, tính tình nóng thế sao, đừng nóng vội, người ta tự nguyện
Quách Mỹ Phượng đứng bên cạnh giả vờ an ủi, ánh mắt quan sát sự thay đổi của cháu gái.