Tối qua, sau khi gặp Diệp Phàm Hiệu phó Lâm lạnh giọng cười nói:
- Học viên Diệp Phàm, thủ đoạn khá lắm! Xem ra lão già cổ hủ tôi đây nên nghỉ việc rồi.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng cả kinh, cảm giác giọng điệu Lâm Đức Trì rất lạ. Mới mấy hôm trước đây, quan hệ của mình với Lâm Đức Trì cũng khá hòa hợp.
Trước kia Lâm Đức Trì còn gọi mình là Tiểu Diệp, sao giờ lại đổi thành đồng chí Diệp Phàm, giống như là có chuyện gì cần giải quyết vậy.
Đây là gì chứ, ngày mai phải chọn lớp trưởng rồi, tình thế vốn đã không tốt rồi, nếu Chủ nhiệm lớp Lâm Đức Trì còn phản chiến nữa thì có lẽ liên quân mình sẽ không thắng nổi, nói trắng ra là không cần phải đấu nữa.
Vì hôm trước thầy Lâm Đức Trì cũng đã làm tư tưởng trước với mình rồi, khi đó còn nói giáo viên có lương tâm ở trường Đảng còn có mấy người, cổ vũ mình yên tâm làm lớp trưởng. Ắt hẳn là thầy Lâm Đức Trì cũng âm thầm vì mình lôi kéo mấy phiếu của bộ máy lãnh đạo trường.
Cho nên, nghĩ đến chuyện này, Diệp Phàm vội vàng hỏi:
- Thầy Lâm, thầy nói gì em không hiểu, thầy có thể nói rõ hơn không, để em có thể hiểu được chuyện này ạ.
Thái độ Diệp Phàm tương đối thành khẩn, chắc chắn không phải giả bộ.
Nhưng Lâm Đức Trì cũng không thể dựa vào thái độ của Diệp Phàm mà tin tưởng hắn ngay, cố ý lạnh giọng nói trái với lòng mình:
- Chuyện cậu làm cậu còn không rõ, ngay cả đường bên Hiệu trưởng Lôi cũng đi thông rồi, còn hỏi Hiệu phó vô dụng như tôi đây làm gì?
- Thầy, thầy thật sự hiểu lầm rồi, mấy ngày qua, em chưa khi nào một mình đi gặp Hiệu trưởng Lôi, hơn nữa, em cũng chẳng đi chạy bất kỳ mối quan hệ nào, huống hồ, ở Thủy Châu này, em chỉ là một Phó chủ tịch huyện nghèo, người ta là quan lớn cấp sở, cấp bộ có ai mà nhìn thấy em chứ?
Diệp Phàm giải thích, vẻ mặt chua xót.
- Thực là không hề đi chạy chọt gì à?
Thái độ của Lâm Đức Trì tốt hơn một chút, theo những ông hiểu về Diệp Phàm, Diệp Phàm không giống kiểu người đó, miệng lẩm bẩm nói:
- Thế thì quái lạ thật?
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Phàm, tảng băng trên mặt Lâm Đức Trì tan chảy, mỉm cười, nói:
- Tiểu Diệp, kỳ thực là không chạy chọt gì đúng không? Chúng ta có thể kiên nhẫn báo cáo công việc với Hiệu trưởng Lôi, thể hiện gần đây mình đã làm được những gì. Nhưng mấy chuyện đường ngang ngõ tắt là không được làm. Nếu không chạy chọt gì thì được rồi, cậu lo chuẩn bị cho tốt đi…
Kỳ thực
Những chuyển biến đột ngột của Hiệu trưởng Lôi, Lâm Đức Trì không rõ, Diệp Phàm cũng như hũ nút, sau khi quay về nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu sao Hiệu trưởng Lôi lại đột ngột thay đổi chủ ý.
Hơn nữa lần thay đổi này rõ ràng là nhắm về phía mình. Lâm Đức Trì có cảm tình với mình, cái này ắt hẳn trong lòng Hiệu trưởng Lôi cũng biết.
Bởi vậy tăng thêm sức mạnh của Lâm Đức Trì trong việc lựa chọn lớp trưởng, trên thực tế không phải gián tiếp giúp mình sao? Sao bà ấy lại phải giúp mình, chuyện này đúng là có chút thú vị.
Kết quả lựa chọn rốt cuộc cũng có.
Diệp Phàm đương nhiên được hơn nửa số phiếu trong cuộc bầu cử của khóa học Anh tài vượt thế kỷ chính thức làm lớp trưởng. Lần trước tuy nói Trưởng ban Tống đích thân chỉ định lớp trưởng, nhưng kỳ thực cái này cũng hơi danh bất chính nên ngôn bất thuận, giờ, Diệp Phàm có thể ngửa mặt lên trời mà hét vang rằng:
- Ông đây là anh tài trong anh tài, là lớp trưởng đây!
Chu Chí xếp thứ hai được chọn làm lớp phó, kỳ lạ là Phó giám đốc sở Trương Vệ Thanh không được coi trọng lại chiếm vị trí thứ ba được chọn làm lớp phó, công tử của bá chủ đứng đầu Thủy Châu hóa ra chỉ xếp thứ tư, ngay cả chức lớp phó cũng chẳng mò ra được.
Cuối cùng thằng nhãi này mới miễn cưỡng mò được danh hiệu ủy viên tổ chức, Hứa Thông suýt chút nữa phát cuồng, số phiếu vừa được công bố, mặt Hứa Thông đã đen hơn cả đáy nồi rồi.
Mặt Chu Chí cười không thành tiếng, nhìn vẻ mặt trêu đùa nhìn Hứa Thông.
- Tên Diệp Phàm khốn nạn được Lâm Đức Trì tương trợ, hắn thắng rồi tôi chỉ biết tự trách mình xui xẻo.
Quái lạ là thực lực Chu Chí rõ ràng là yếu hơn chúng ta, sao cuối cùng số phiếu ngược lại cũng leo lên đầu tôi.
Ngay cả phiếu của Trương Vệ Thanh cũng nhiều hơn tôi, mẹ nó, là do ai quấy rối!
Trong quán rượu Hoàng Thành, Hứa Thông ngồi uống cạn chén rượu, khà một tiếng đập mạnh chén rượu lên mặt bàn suýt chút nữa thì bể.
- Phá rối! Anh Hứa, có phải là Diệp Phàm đã chạy chọt bên Hiệu trưởng Lôi, cho nên mới có gần hai mươi phiếu bên bộ máy lãnh đạo trường, hơn nữa một phiếu của Lâm Đức Trì chiếm mười phiếu, vậy là có ba mươi phiếu rơi vào Diệp Phàm và Trương Vệ Thanh rồi, chúng ta không thua mới lạ.
Mâu Cương phân tích cũng có lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Chạy chọt Hiệu trưởng Lôi, chắc là không có đâu. Cậu không nhìn xem, Thủy Châu này là địa bàn của ai, hừ!
Hứa Thông hừ lạnh một tiếng, lắc lắc đầu, tuyệt đối không tin lời của Mâu Cường.
- Hẳn là không phải chạy bên Hiệu trưởng Lôi đâu, cái này nhìn bên Chu Chí là có thể nhìn ra được, nhân mã bên Chu Chí rõ ràng là ít hơn nhưng lại nhiều hơn mình tới ba phiếu, không ngờ số phiếu của Chu Chí cũng chỉ ít hơn Diệp Phàm ba phiếu, nhiều hơn Hứa đại thiếu gia chúng ta sáu phiếu, số phiếu này từ đâu mà ra, không thể nào là in bậy thêm mấy tờ chứ?
Phượng Tam Gia ngồi bên cạnh không kìm được khoe khoang sự thông minh của mình.
- In thêm phiếu là không thể, lúc đó khi đọc kết của chúng tôi đã cộng thẻ rồi, tổng số phiếu chắc chắn đúng, không hề nhiều hơn, chuyện này thật có chút kỳ lạ.
Hứa Thông cũng nghi hoặc khó hiểu.
- Có gì lạ, có lẽ Chu Chí và Diệp Phàm liên kết, nên số phiếu của Hứa đại thiếu gia mới ít thế, số phiếu của Chu Chí vì vậy mới nhiều như thế, vì họ có tập đoàn nhỏ của Diệp Phàm giúp đỡ.
Thiếu gia Thẩm Khai như người bừng tỉnh mộng, Mâu Cương hét lớn:
- Đúng rồi, đúng rồi! Chắc chắn là như vậy. Tên tiểu nhân Chu Chí này làm việc đúng là thần bí, chúng ta chẳng hề biết được chút tin tức nào cả.
- Hừ! Người cười cuối cùng mới là anh hùng.
Xoảng một tiếng, cái ly trong tay Hứa Thông cuối cùng cũng nở hoa trên mặt đất.
Thủ hạ của Thẩm Khai lặng lẽ đến thu thập, trong lòng thầm thở dài: "Đã là cái thứ ba trăm hai mươi rồi, Hứa thiếu gia này đúng là chuyên gia đập chén, không, phải là đại sư đập chén mới đúng."
Lớp học lại khôi phục được sự yên tĩnh, các học viên học tập bình thường.
Nhưng, Diệp Phàm cảm thấy trong sự yên tĩnh này ẩn chứa bầy không khí không hề êm đềm, ắt hẳn là điềm báo sắp có bão táp xảy ra, Diệp Phàm âm thầm tự nhủ mình phải cảnh giác. Ngọn nguồn của tai họa này ắt hẳ là trên người Hứa Thông hoặc Chu Chí.
- Chúc mừng anh Diệp, anh chính thức được chọn làm lớp trưởng rồi.
Tống Trinh Dao cụng ly với Diệp Phàm, nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Trên mặt lập tức đỏ hồng, giống như quả mật đào chín mọng. Người hái đào Diệp Phàm không khỏi nuốt nước miếng càu nhàu, trong lòng thầm nghĩ, cô em Tống này càng ngày càng xinh đẹp.
Trong lòng lại âm thầm thở dài, biết rõ người hái quả đào này không phải mình, mà là một người khác, vận mệnh của Tống Trinh Dao sớm đã được gia tộc sắp đặt xong.
Điều này Diệp Phàm sớm đã đọc được trong mắt mẹ cô, Tào Mai Phương.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng âm thầm thở ra, tình cảm của mình đối với Tống Trinh Dao, Diệp Phàm vẫn cảm thấy có chút phức tạp.
Nếu nói Tống Trinh Dao có thích hợp làm vợ mình không, đương nhiên là thích hợp rồi. Cô nàng là kiểu thục nữ có thể quản chuyện gia đình, nhưng Tống Trinh Dao cũng không phải kiểu người lý tưởng để Diệp Phàm chọn làm vợ, khi ở cạnh Tống Trinh Dao Diệp Phàm không cảm thấy được tia phóng điện cực kỳ mãnh liệt được xưng tụng là thần quang của Cupid.
- Chúc mừng cái gì, không phải chỉ là một lớp trưởng thôi sao, chỉ là lớp trưởng của một lớp học thôi mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười, cũng không vui vẻ lắm.
Kỳ thực trong lòng vẫn âm thầm đắc ý, lần này chức lớp trưởng có thể rơi vào tay mình, đoạt được nó từ tay của hai nhân vật mạnh như Hứa Thông và Chu Chí, đúng là không dễ, có thể hình dung như cướp thịt trong miệng hổ cũng không quá, không phải nhờ Lâm Đức Trì ngầm ra sức giúp đỡ thì có thể không thể thành công được.
- Có thể anh không biết, chức lớp trưởng của anh có thể liên quan đến chuyện tiền đồ của anh đó, sao anh chẳng vui chút nào vậy, hứ!
Tống Trinh Dao dẩu môi, có chút không vui.
- Liên quan đến tiền đồ của anh, sao có thể?
Trong lòng Diệp Phàm vui vẻ, chẳng lẽ Trưởng ban Tống muốn từ đây để thực hiện kế hoạch rút người đi huấn luyện ở trường Đảng trung ương.
- Còn làm bộ với em.
Tống Trinh Dao bất mãn hừ giọng nói.
- Giả bộ cái gì nào, anh thực sự không hiểu em muốn nói gì?
Diệp Phàm tiếp tục giả ngu.
- Ờ! Em quên mất, có lẽ là anh thật sự chưa nghe nói. Không đúng, hình như lần trước có nói với anh rồi, không nhắc lại nữa đâu.
Tống Trinh Dao giật mình một chút, cười nói:
- Ba em nói, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chuẩn bị rút người giỏi nhất trong lớp anh để đi huấn luyện ở "Lớp thanh niên Trung Quốc" của Ban Tổ chức Trung ương. Anh là lớp trưởng, nếu không giỏi nhất thì sao lại được làm lớp trưởng, hơn nữa còn do bầu cử dân chủ chọn ra, đến lúc đó em nói với ba một chút nữa, hy vọng của anh sẽ rất lớn, hơn nữa, cũng có thể qua được miệng lưỡi của thiên hạ.
- Thật sao? Trinh Dao, cảm ơn em. Lại đây, anh thưởng cho cái hôn nào, haha…
Diệp Phàm cười đưa mặt lại gần.
- Không được, ở đây…
Tống Trinh Dao đỏ mặt, nghĩ đến buổi tối hôm đó bị Diệp Phàm cưỡng hôn trên đồng cỏ, cả người lập tức nóng lên.
- Ở đây không được, vậy đi chỗ khác là được đúng không?
Diệp Phàm giả bộ đứng lên đi, Tống Trinh Dao cuống đến mức vội hô lên:
- Không được là không được! Ở đâu cũng không được. Anh đừng có nằm mơ. Tối hôm đó, tối hôm đó là em hồ đồ, bị anh dùng sức…
- Đêm nay không thể hồ đồ thêm lần nữa sao?
Diệp Phàm quay mặt qua.
- Không được!
Tống Trinh Dao nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt không còn nụ cười nữa, mà thay vào đó là một vẻ buồn nhè nhẹ, ắt là Tống Trinh Dao cũng cảm nhận được thái độ của người trong nhà rồi, cho nên, vừa nghĩ đến là trong lòng lại thấy buồn.
Diệp Phàm đương nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền, không nhắc đến chuyện cợt nhả đó nữa. Nhưng cũng muốn thăm dò tâm ý của Tống Trinh Dao, cố ý đưa tay lên. Cầm tay Trinh Dao nhẹ nhàng nói:
- Em có tâm sự à, có thể nói với anh được không?
- Không… không có gì, em muốn mời anh đến nhà chữa bệnh cho ông nội, đi thôi!
Tống Trinh Dao càng lộ vẻ mất mát, buồn bã đứng lên.
- Ối!
Tống Trinh Dao lên tiếng, chưa kịp phòng bị gì thì đã bị Diệp Phàm hống hách kéo vào lòng, miệng mở cắn mạnh xuống.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)