Quan Thuật

Chương 682: Tranh vào thường ủy




Diệp Phàm vẻ mặt châm biếm, tuy nhiên ngay lập tức phản ứng lại, nhìn ánh mắt tức giận kia của Hạ Giai Trinh, nhất thời có chút ngượng ngùng nói:
- Ha ha, ha ha, anh sai rồi.
- Còn nhìn nữa không
Theo giọng nói phẫn nộ của Hạ Giai Trinh, một tiếng động giòn tan vang lên, khiến cho Diệp Phàm hoảng hốt nhắm cả hai mắt lại, bởi bì Hạ Giai Trinh giống như đã thật sự nổi giận rồi.
Bởi vì Diệp Phàm không cẩn thận lại nhắc đến chuyện đêm đó cô ở phòng khiêu vũ Lam Nguyệt, lúc đó Hạ Giai Trinh bị Tạ Trụ Sơn làm cho không còn cách nào khác, đến Lâm Tuyền uống rượu say mèm, ngay cả việc đi nhà vệ sinh cũng đều là do Diệp Phàm giúp cô giải quyết.
Sau đó Hạ Giai Trinh tưởng tượng đến cảnh kiều diễm kia liền lập tức nổi nóng, mắc cỡ. Trong lòng cũng hiều được rằng, đoán chừng là buổi tối hôm đó đã bị Diệp Phàm háo sắc nhìn thấy hết cả rồi.
Hiện giờ Diệp Phàm lại đụng vào vết sẹo của cô, bởi vậy mới khiến cô tức giận, không ngờ, lần này là đặc biệt tức giận, tức giận đến mức cô giật đứt cả hai cái nút áo, ngay cả áo ngực cũng bị cô kéo lệch sang một bên.
Ngọn núi đang run rẩy lập tức lồ lộ ra trước mặt Diệp Phàm, hơn nữa, còn để sát vào mặt Diệp Phàm, cách con ngươi của hắn khoảng cách cũng chỉ hơn 10 cm, cô hung hăng nói:
- Muốn xem thì cho anh xem cho đã.
- Đừng làm vậy Giai Trinh, là anh sai rồi được không? Mau che lại đi, thứ tốt thì không thể để cho người ngoài xem được, thiệt hại rất lớn.
Diệp Phàm hoảng hốt muốn đưa tay lên cài lại nút áo cho cô nàng, không nghĩ đến là hai tay lại đụng phải hai tòa núi vĩ đại kia.
- Muốn sờ thì cứ sờ chứ việc gì phải lấy cớ, dù sao thì tôi còn không sợ, anh là đàn ông thì sợ gì chứ? Ha ha …
Hạ Giai Trinh không ngờ là lại có chút phóng túng, giơ tay cầm lấy bàn tay của Diệp Phàm đang muốn lùi lại đặt hẳn lên bộ ngực của mình, hành động kỳ lạ của cô khiến cho Diệp Phàm sợ tới mức mở to mắt, nhất thời có chút ngây người, cứ nhìn thẳng chằm chằm vào Hạ Giai Trinh.
- Sao thế? Không biết à? Có phải là đã cho tôi là lọai con gái không ra gì rồi đúng không?
Hạ Giai Trinh cười nói với Diệp Phàm
- Không phải mà.
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng đưa tay kéo một cái, liền đem cả người Hạ Giai Trinh ôm vào trong ngực, để cô ngồi trên đầu gối của mình.
Tay cũng là tự nhiên mà rụt lại.
Một lúc lâu sau hai người cũng chưa nói chuyện trở lại.
- Diệp Phàm, anh có tin tôi không?
Hạ Giai Trinh quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trên mặt không ngờ lại hiện lên một vẻ rất ngây thơ, trong suốt, ngay cả một chút đỏ mặt cũng không có.
- Đương nhiên là nếu nói Hạ Giai Trinh cô phóng đãng thì trên đời này chắc hẳn sẽ chẳng tìm được ai ngây thơ trong sáng nữa rồi.
Diệp Phàm bất ngờ khen tặng Hạ Giai Trinh một câu, khiến cho cô nàng tương đối là thấy thoải mái, thở dài, nói:
- Anh tin tôi là tốt rồi, kiếp này tôi phóng đãng cũng chỉ là vì anh thôi, ôi …
- Tôi hiểu rồi.
Diệp Phàm cũng là nhẹ nhàng lên tiếng, một lúc lâu sau, hắn giơ tay cài lại mấy cái nút áo cho Hạ Giai Trinh, nói;
- Tạ Trụ Sơn vẫn cứ hiền lành chứ?
- Trước mặt thì vẫn còn, sau lưng có làm chuyện gì vụng trộm hay không thì không biết được. Tuy nhiên, Diệp Phàm, nghe nói ở huyện trống ra hai vị trí Ủy viên thường vụ, việc này anh nên tranh thủ tốt một chút. Tôi thấy là nên làm sớm chứ không nên để chậm trễ, nếu không thì sẽ quá muộn mất.
Hạ Giai Trinh đảo mắt nói, nhưng xem ra lời nói rất là thành thật.
- Cô cũng biết chuyện này à?
Diệp Phàm hơi có vẻ kinh ngạc, đoán chừng là do chú của cô là Hạ Cẩm Tùng nói cho biết, tuy nhiên hắn vẫn đảo mắt nói:
- Việc này đối với tôi mà nói là tương đối khó, kinh nghiệm và lý lịch cũng không có.
- Việc này còn chưa phải là việc quan trọng, chủ yếu là ở trên thành phố không có quen biết ai, muốn xác định được danh sách Ủy viên thường vụ Huyện ủy Ngư Dương, chắc chắn là phải đưa tới hội nghị thường vụ Thành ủy để thảo luận rồi
- Ủy viên thường vụ Thành ủy, tất cả đều là quan lớn cấp Phó giám đốc sở, nắm thực quyền rất lớn, tôi chỉ là một phó Chủ tịch huyện nhỏ bé thì làm sao có thể lọt vào mắt thần của bọn họ được.
- Khó khăn đương nhiên là khó rồi, nhưng vẫn nên đi tranh thủ một chút. Tôi có thể nhờ chú tôi đi liên hệ trước dùm một chút, giao tình giữa chú ấy với Chủ tịch thành phố La có lẽ vẫn còn tốt.
Những điều Hạ Giai Trinh vừa nói ra khiến cho Diệp Phàm trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Vốn là hắn đang lo lắng không thể liên hệ được với mấy nhân vật số một số hai thành phố, nếu giờ có thể liên hệ được với Chủ tịch thành phố La Hạo Thông thì quả là tương đối có lợi. Biết đâu Chủ tịch thành phố La lại có một số người cùng phe trong số mấy Ủy viên thường vụ Thành ủy thì sao.
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lúc thì Diệp Phàm đã bình tĩnh trở lại, La Hạo Thông rõ ràng là không có qua lại với Bí thư thành ủy Chu Càn Dương.
Nếu liên hệ được với La Hạo Thông, vậy phải suy xét đến vấn đề đứng vào hàng. Nếu La Hạo Thông mà chịu giúp mình vấn đề này, sau này chẳng khác nào đã bán mình.
Hơn nữa, Ở Ngư Dương này còn cần phải được Cổ Bảo Toàn đề cử thì mới được, mà Cổ Bảo Toàn lại chính là người của Bí thư Chu, cái này quả thật là xung đột với nhau, nhất thời khó có thể quyết định ngay được.
Diệp Phàm lập tức cười nói:
- Được thôi, vậy để tôi chạy đi xemthử.
Diệp Phàm đương nhiên là khéo léo từ chối, Hạ Giai Trinh trong một lúc không nghĩ được nhiều như vậy, còn tưởng rằng Diệp Phàm có ý gì khác, cũng liền gật gật đầu, nói:
- Được rồi, khi nào anh muốn đi thì nói với tôi một tiếng, tôi dẫn anh đi.
- Cảm ơn cô.
Diệp Phàm nói, trong lòng thầm nghĩ:
" Trước tiên vẫn phải bắt Cổ Bảo Toàn mới được, nếu bên Bí thư Cổ có thể làm thông công việc, mà Bí thư Cổ lại là thuộc hạ trung thành của Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương, vậy bên La Hạo Thông không thể đi lay động được.
Bằng không, làm cây cỏ đầu tường, hai bên cùng lay động, không chừng kết quả lại là xôi hỏng bỏng không, cũng không lấy lòng được cả hai bên, công dã tràng.
Tuy nhiên nghe nói Lô Trần Thiên là liên minh với Chu Càn Dương, việc lần này chắc chắn là Lô Trần Thiên sẽ đưa Lô Vĩ lên trước, kéo theo thêm một đám người Chu Càn Dương cũng sẽ ủng hộ Lô Trần Thiên.
Nếu như mình lại trộn lẫn vào đó, phải chăng là sẽ ảnh hưởng đến Lô Vĩ. Hơn nữa, Ngư Dương chỉ có hai ghế trống, Chu Càn Dương chẳng lẽ có thể lấy hết?
Tuy nói rằng Ngư Dương chỉ là một huyện nghèo, nhưng mà dân số cũng không ít, bốn đại gia tộc cũng có nguồn gốc từ đây mà ra, làm đến quan lớn cấp sở cũng phải đến gần mười người.
Tuy nói là bốn đại gia tộc không hòa hợp lắm, nhưng thường thường là lãnh đạo ở thành phố có thể lợi dụng mâu thuẫn của bọn họ để làm chút ngụ ý.
Ví dụ như người nhà Ngọc gia nếu nói muốn làm chức vụ quan trọng ở huyện thì ông Thần tài ở tỉnh Ngọc Sử Giới kia phải tốn chút tâm huyết ở thành phố mới được.
Ví dụ như vì sao Trưởng ban Chỉ huy Quân sự Tạ Cường ở Huyện ủy vẫn tương đối mạnh mẽ, cứng rắn, chính là bởi vì người thân của gã ta là Tạ Khai Phát ở Tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng ban thư ký, có khi cũng có thể chiếu cố một chút cho thành phố Mặc Hương.
Cho nên, mặc dù tình trạng của Ngư Dương phức tạp, nhưng Chu Càn Dương và La Hạo Thông vẫn không muốn buông tha. Vậy phải để xem Chu Càn Dương có năng lực hay không. Phương diện này lợi ích liên quan rất phức tạp, thật sự là phức tạp không thể giải quyết, làm sao một nhân vật nhỏ như mình có khả năng đo lường được tất cả mọi việc."
Tuy nhiên, Diệp Phàm suy trước tính sau, quyết định là sáng mai sẽ đến chỗ Cổ Bảo Toàn, trước tiên khai thông một cửa của Cổ Bảo Toàn rồi tính tiếp.
Khi xe trở về thuận đường đi đập nước Thiên Thủy, gặp mẹ nuôi Diệp Kim Hoa, thăm hỏi Lý lão gia, sau đó khi trở về đi ngang qua lâm trường Cảnh Dương, đột nhiên nhớ tới Giám đốc lâm trường Trịnh Khinh Vượng, trước kia có nghe nói ông ta cùng với Chủ nhiện Ủy ban Chính trị Pháp luật Tần Thiên Cương có quan hệ rất tốt, trong lòng cũng khẽ rung động, xe đi thẳng vào lâm trường Cảnh Dương.
Nhìn thấy Diệp Phàm thì Trịnh Khinh Vượng vẫn nhiệt tình như trước, trực tiếp liền mời hắn đi ăn cơm. Chỉ có điều người yêu của Trịnh Khinh Vượng, chính là Phương Lan Hinh chị của Phương Nghê Muội biểu hiện hơi có chút mất tự nhiên, chỉ là che giấu rất tốt, tuy nhiên cảm giác nhạy bén của Diệp Phàm vẫn cảm nhận được.
Diệp Phàm biết rằng trong lòng cô vẫn còn có khúc mắc, tuy vậy hắn cũng không nói gì, làm như không biết gì vậy.
Cơm nước xong liền trở về văn phòng của Trịnh Khinh Vượng, Phương Lan Hinh sau khi pha trà xong cũng biết điều mà nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
- Diệp huynh đệ, Lực Văn may mà còn có cậu chiếu cố. Hiện giờ đã là nhân vật số hai của phòng Xúc tiến đầu tư huyện, nghe Lực Văn nói rằng Chủ nhiệm Diệp trong lúc học tập ở Trường Đảng của Tỉnh ủy còn gọi điện thoại cho Bí thư Cổ, chỉ đích danh muốn Lực Văn đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực phòng Xúc tiến đầu tư. Tất cả mọi việc Lục Văn cũng đã nói hết với tôi rồi, trong lòng tôi thật sự là vô cùng cảm kích cậu
Trịnh Khinh Vượng mới bắt đầu liền tỏ vẻ biết ơn.
- Anh Trịnh, hai chúng ta mà còn nói chuyện ơn nghĩa làm gì, có phần hơi khách sáo. Anh Trịnh là anh em tốt của tôi, Lực Văn cũng là người anh em tốt của tôi mà.
- Hơn nữa, biểu hiện của Lực Văn xưa nay cũng không tệ, phòng Xúc tiến đầu tư huyện từ không đến có, đến giờ bộ máy lãnh đạo, cấp dưới phòng cũng đã thành lập xong, hơn nữa chỉ mới nửa năm đã mang lại hơn mười triệu tiền đầu tư, coi như là đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ huyện đã giao cho.
- Tôi tin rằng Bí thư Cổ và Chủ tịch Vệ nhìn thấy vậy trong lòng cũng rất vui vẻ. Mặc dù là tôi không đề cập tới, Lực Văn cũng sẽ được thăng chức thôi.
- Chỉ có điều là kinh nghiệm và lý lịch của Lực Văn vẫn còn kém một chút, bằng không thì tôi cũng chẳng ngại đề cử cậu ấy vào chức Cục trưởng Phòng Xúc tiến đầu tư, ôi … có chút đáng tiếc.
Diệp Phàm khiêm tốn nói xong liền thở dài.
- Ha ha, Diệp huynh đệ, không thể nói như vậy được, Lực Văn có thể ngồi được lên đến chức Phó Cục trưởng thường trực là đã hài lòng lắm rồi. Tôi biết là vì chuyện này Diệp huynh đệ đã tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa, về mặt nhân sự Diệp huynh đệ có thể làm được điểm này thì đó là Lực Văn có phúc rồi
- Những việc đó tôi cũng không nói nữa. Diệp huynh đệ, mấy ngày trước tôi có quay về thành phố, nghe nói hình như huyện Ngư Dương đã điều đi hai vị Ủy viên thường vụ rồi, có phải là cậu nên …
Trịnh Khinh Vượng nhắc nhở Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu anh Trịnh đã nhắc đến việc này, chứng minh rằng việc này ở thành phố đã không còn là bí mật nữa. Thật ra hôm nay tôi đến đây cũng chính là vì việc này, tất nhiên, cũng là vì thuận đường đến thăm anh Trịnh
Diệp Phàm nói xong, đưa cho Trịnh Khinh Vượng một gói thuốc lá.
Trịnh Khinh Vượng cũng là tiếp nhận, Diệp Phàm đã giúp y châm mồi. Trong lòng Diệp Phàm vẫn có điểm kỳ lạ, bởi vì trước kia hình như Trịnh Khinh Vượng không hút thuốc lá, làm sao bây giờ lại hút
Từ thuật xem tướng quan sát, cảm giác trong lòng Trịnh Khinh Vượng chắc chắn là đang có việc gì đó, bởi vì trên mặt y ẩn giấu rất sâu một tia lo lắng nhàn nhạt, nếu không phải Diệp Phàm biết thuật xem tướng và có đôi mắt chim ưng, tuyệt đối là sẽ không phát hiện ra được.
- Diệp huynh đệ có chuyện này tôi xin nói thẳng, nếu Trịnh Khinh Vượng tôi có thể giúp đỡ chắc chắn sẽ hết lòng.
Lông mày Trịnh Khinh Vượng giật giật, không hề nghĩ ngợi trực tiếp phát ra những lời này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Kỳ thật tuy là Trịnh Khinh Vượng ở vùng núi hẻo lánh như thế này, nhưng quyền lực cũng là không nhỏ. Đường đường là cán bộ cấp cục trưởng, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp thành phố.
Tại nơi hẻo lánh núi cao Vua xa, nói Trịnh Khinh Vượng là chúa một phương cũng là chưa đủ. Hơn nữa, đối với tình trạng kinh tế hiện nay của lâm trường Cảnh Dương, Diệp Phàm cũng có nghe thấy
Biết rằng đó là một cái bánh cực lớn, một năm tổng thu vào cũng là tuyệt đối gấp mấy lần Thị trấn Lâm Tuyền.
Lâm trường Cảnh Dương chẳng những có khu rừng cây trải dài qua mấy huyện, hơn nữa lại có nhà máy chế biến gỗ, nhà máy đồ chơi, nuôi trồng hoa, tất cả các phương diện đều có liên quan tới.
Nói y là cục vàng ngồi xổm trong khe suối cũng không đủ. Gỗ ở đó, một khi đã vận chuyển ra ngoài đó chính là tiền. Hơn nữa sau khi con đường của đập nước Thiên Thủy xây dựng xong, cũng có lợi cho việc kiếm tiền của lâm trường Cảnh Dương
Đời là vậy, làm việc gì miễn có tiền là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.