Quan Thuật

Chương 691: Ý kiến của nhân vật số một




Ngọc Sử Giới cười thần bí, lập tức làm cho Ngọc Xuân Thiền hai mắt phát sang, lòng tin mạnh mẽ. Có ông chú thần tài này lên tiếng, vậy chuyện này 100% có khả năng rồi
- Chú, chuyện đó, ừ…
Lúc này Ngọc Kiều Long ở một bên ừ ra tiếng
- Kiều Long, có gì nói đi, nhìn cháu ưỡn ẹo kìa, nói chuyện với chú từ lúc nào mà trở nên xa lạ vậy?
Ngọc Sử Giới yêu thường mà liếc nhìn đứa cháu gái một cái, cảm thấy có chút kỳ lạ
- Cháu thấy, Diệp Phàm cũng không phải cố ý chống đối với Ngọc gia chúng ta, giống như mấy lần trước đều là vô ý. Tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, cho qua không phải tốt hơn sao, huống chi hắn cũng từng giúp chúng ta
Ngọc Kiều Long ấp a ấp úng, cuối cùng thốt ra vài câu
Lập tức làm cho mọi người trong nhà đều trố mắt, mọi người nhìn cô chằm chằm không lên tiếng. Ngọc Kiều Long bị ánh mắt chăm chú của mọi người nhìn làm cho hơi sợ hãi, khẩn trương ngượng ngùng cười nói:
- Nhìn em làm gì? Trên mặt lại không có nở hoa?
Đương nhiên, cơn giận của Ngọc Kiều Long cũng chỉ có thể trút lên người anh ba Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng, những người khác có người chị Ngọc Nhã Chi xưa nay uy nghi, cô không dám. Ngoài ra đều là trưởng bối, bình thường nũng nịu còn được, nhưng lúc này dường như không phải lúc
- Kiều Long, có phải thằng nhóc Diệp Phàm đó ăn hiếp con không, ba nói ở nhà hắn
Ba Ngọc Hoài Thăng khuôn mặt trầm xuống, nghĩ tới nếu như thật sự vì chuyện của ông mà làm cho con gái cưng chịu thiệt thòi, hoặc càng đáng sợ hơn là cô đã trao thân, vậy thì…
- Không, không có chuyện đó, ba, ba đừng nghĩ bậy. Kỳ thật mấy ngày ở Cổ Xuyên, người của Diệp gia đối với con rất tốt. Hơn nữa, em gái của Diệp Phàm Diệp Tử Y còn là bạn học của con, con đến nhà bạn học chơi cũng là bình thường
Thấy mọi người vẫn đang trừng mắt nhìn cô, ánh mắt có chút mờ ám, Ngọc Kiều Long lại nhấn mạnh một chút
- Chuyện này bình thường
Rất có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, sau khi nói xong mặt cô cũng đỏ lên, không dám ngẩng đầu nữa
- Bình thường, em gái, có phải em còn có chuyện gì khác giấu mọi người hay không. Không phải là em gái nhà chúng ta thật sự thích Diệp Phàm rồi chứ, nói ra, nếu như không phải, anh giúp em trút giận. Nếu như thật sự như thế thì...
Kháo Sơn Hổ ưỡn ngực, lập tức đau nhói, đương nhiên là do xương sườn ở ngực bị Diệp Phàm đánh gãy mà tạo thành, nhưng gã chau mày không dám lên tiếng
- Không phải…không phải… anh đừng nói bậy, sao em có thể thích hắn, một tên khốn khiếp đầu heo, xí…
Ngọc Kiều Long khẩn trương cãi, nếu để cho anh ba nói tiếp thì thật sự sẽ nói ra chuyện gì đó
Tuy nhiên, lời nói của Ngọc Kiều Long hiển nhiên không thể làm tiêu tan hoài nghi của người của Ngọc gia. Mọi người đều nhìn ra một chút manh mối
- Kiều Long, có gì cứ nói thẳng, chú giúp con. Bằng không, chú tuyệt đối sẽ không tha cho thằng nhóc đó, quá tức giận rồi, một tên quan nhỏ bé lại dám kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt ta, hừ
Ngọc Sử Giới khuôn mặt vô cùng u tối, kỳ thật là cố ý thăm dò Ngọc Kiều Long
Quả nhiên, cô gái có chút động lòng đã trúng kế rồi
Người ta nói, phụ nữ đang yêu là ngốc nhất, nói một chút cũng không sai
- Thật sao chú, chú không được đổi ý
Ngọc Kiều Long lập tức vui mừng lên, không để ý cũng đứng lên, hô
- Xem ra cháu thật sự có chút thích thằng nhóc đó rồi, hừ, chuyện này tuyệt đối không thể nào
Ngọc Sử Giới đột nhiên hừ lạnh một tiếng, như sét đánh một cái trong bầu trời trong xanh
Ngọc Kiều Long lập tức luống cuống, miệng run run vài cái, nhẫn tâm nói:
- Lúc đó cháu và anh ta có giao dịch, kỳ thật mùng 6 cháu đã đi rồi, lúc đó cũng chẳng biết anh ta đi đâu lêu lổng rồi, mãi cho đến hôm Nguyên Tiêu mới trở về nhà. Lúc đó anh ta đồng ý giúp đỡ, cũng là do ba mẹ anh ta ép buộc. Nhưng sau chuyện đó có một giao dịch
Ngọc Kiều Long vừa nói đến đây
Ngọc Nhã Chi không kìm nổi mắng:
- Giao dịch, em còn dám nói, em gái, em, thật tức chết chị rồi, lời này em cũng dám nói ra
Thấy chị phỏng chừng nghĩ bậy, trong mắt Ngọc Kiều Long chứa nước mắt hô:
- Không phải như chị nghĩ đâu chị, lúc đó anh ta đồng ý giúp đỡ, sau đó em cũng cứng rắn mà nói với anh ta rồi
- Ngọc gia chúng ta nợ anh ta một ân tình, lúc nào cần giúp đỡ sẽ trả lại cho anh ta. Lúc đó anh ta còn hỏi em, lời em nói có làm được không, em nói chắc chắn làm được
- Em muốn xin chú tha cho anh ấy, ngăn cản anh ấy vào thường ủy là được rồi, đừng hủy đi tiền đồ của anh ấy. Dù gì một đời người rất dài, nếu chú suy đoán khi anh ấy không vào được thường ủy sẽ rời khỏi Ngư Dương, thì để anh ấy rời khỏi thì thôi, cũng coi như Ngọc gia chúng ta trả lại ân tình cho anh ấy, thế nào hả? Trong lòng em cũng sẽ không quá áy náy có phải hay không?
Trong sảnh tạm thời lâm vào trầm mặc, toàn bộ đều đang suy nghĩ chuyện gì
Thật lâu sau
Kháo Sơn Hổ lên tiếng trước, nói:
- Nếu như em gái nhà ta cứng rắn như thế, lúc đó cũng đã đề xuất điều kiện trao đổi, vậy con thấy bỏ qua đi, Kháo Sơn Hổ này sợ nhất là nợ ân tình của người ta. Dễ dãi cho thằng nhóc đó rồi, hừ
- Chỉ một lần này, chuyện hủy đi tiền đồ thì bỏ qua. Tuy nhiên, tuyệt đối không thể để hắn vào thường ủy. Bằng không, đừng trách người Ngọc gia chúng ta không nể tình
Ngọc Sử Giới lên tiếng, những người Ngọc gia khác đương nhiên cũng không có ý kiến
"Diệp Phàm, anh tự liệu lấy, tôi có thể giúp chỉ có điểm này thôi, ôi…" Ngọc Kiều Long trong lòng thầm làu bàu, nhưng phút chốc nghĩ tới lúc này thằng nhóc đó phỏng chừng đang điên đảo với Tạ Mị Nhi của Thủy Vân Cư, trong lòng lập tức thấy ghen tị chua xót, chua đến nỗi rụng răng
Ngã trên giường cắn răng trông mong mắng:
- Diệp Phàm, chí ít tôi vẫn là vợ chưa cưới mà ba mẹ anh đã thừa nhận, muốn cấu kết Tạ Mị Nhi, tôi Ngọc Kiều Long tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh được yên. Yêu nữ Tạ Mị Nhi, phải tìm cơ hội xử cô ta mới đúng, dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, không biết xấu hổ...
Kỳ thật, Ngọc Kiều Long trong tiềm thức đã có chút chấp nhận địa vị của Diệp Phàm, chỉ là bản thân cô có chút khó hiểu, vẫn luôn không dám thừa nhận mà thôi
Diệp Phàm, lúc này đương nhiên là đang vô tâm mà cùng Tạ Mị Nhi ở trong chăn chinh chiến không ngừng
Đương nhiên, suy xét đến Tạ Mị Nhi vừa mới phá qua, biên độ động tác cũng không quá mạnh bạo, làm cho Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ chính là ban đầu hắn không dám động đến cô nữa, chỉ là bản thân Tạ Mị Nhi ngược lại yêu cầu lần nữa âm dương dung hợp, khiến Diệp Phàm vô cùng khó hiểu
Đương nhiên, chuyện tốt như vậy hắn cũng sẽ không ngốc đến nổi cự tuyệt, chỉ là…
Sáng hôm sau.
Diệp Phàm sáng sớm thì tới Huyện ủy, đi thẳng đến văn phòng của Cổ Bảo Toàn. Cổ Bảo Toàn đang ngồi trên chiếc ghế dựa kiên nhẫn mà nghe Diệp Phàm báo cáo công tác
Ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái, biết mục đích hôm nay của thằng nhóc này không phải như thế, hẳn là sớm biết được tin tức rồi. Tuy nhiên Diệp Phàm không nói, Cổ Bảo Toàn cũng giả vờ không biết, đợi Diệp Phàm nói rõ
Quả nhiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi Diệp Phàm đem văn kiện tư liệu khép lại thì cuối cùng đã lên tiếng, trước tiên đưa qua một điếu thuốc, giúp Cổ Bảo Toàn châm thuốc, thể hiện tương đối ân cần, cười nói:
- Bí thư Cổ, tình thế khu kinh tế Lâm Tuyền rất tốt, ha ha, đã coi như cân bằng quá độ rồi. Đợi khi xây xong tòa lầu văn phòng hình thức hoa viên của khu kinh tế, đến lúc đó còn phải mời Bí thư Cổ tới Lâm Tuyền góp vui
"Thằng nhóc này, còn giả bộ mơ hồ với ta nữa, tung ra biện pháp dương đông kích tây" Cổ Bảo Toàn thầm nghĩ, mỉm cười nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, thành tích cậu đã làm ra ở Lâm Tuyền rõ như ban ngày. Điểm này Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ không quên. Đến lúc đó, trên danh sách công lao tuyệt đối sẽ ghi nhận một công lớn, ha ha ha…
Cổ Bảo Toàn hiếm có mà nói đùa
Lập tức, Cổ Bảo Toàn thu hồi nụ cười, nói:
- Tuy nhiên, hình thức ban đầu của khu kinh tế Lâm Tuyền vừa mới thành hình, cậu phải theo dõi kỹ cho tôi
- Bước theo phải lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, đem công tác của bản trấn Lâm Tuyền thật sự nạp vào trong phạm vi của khu kinh tế
- Làm tốt xây dựng thành phố và thị trấn, nắm bắt nhu cầu của nhân dân, suy nghĩ vì nhân dân, mưu phúc lợi vì nhân dân. Hơn nữa, công trình ghềnh Quỷ Anh phải theo sát, mở rộng các mối giao tiếp, kéo thêm nhiều tài chính, tranh thủ đem xây dựng ghềnh Quỷ Anh trở thành khuôn viên minh tinh của Mặc Hương chúng ta
- Chí ít phải xếp bậc cao trong thị trấn mới được. Ngư Dương chúng ta không có đạt được tới tay bao nhiêu thứ, khu công nghiệp ghềnh Quỷ Anh này miễn cưỡng còn có thể lộ diện ở trong thành phố
- Lần trước đến thành phố họp, Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La đều nhắc tới ghềnh Quỷ Anh của Lâm Tuyền chúng ta
- Nói là chuẩn bị làm khu thí điểm, lấy một điểm đại diện, lấy khu công nghiệp tác động kinh tế nhanh chóng tăng trưởng, từ đó tác động kinh tế cả huyện cân bằng phát triển
- Ghềnh Quỷ Anh các cậu chính là đầu tàu, tuyệt đối không thể tắt lửa. Hơn nữa, đây cũng là chuyện mà mỗi Đảng viên chúng ta nên làm…
- Tôi hiểu Bí thư Cổ, những chuyện này tôi sẽ tuân theo chỉ thị của ngài đi làm
Diệp Phàm có vẻ tương đối cung kính, những biểu hiện này trong mắt của Cổ Bảo Toàn chính là cáo lại đi chúc tết gà
Lập tức, Diệp Phàm ngừng lại vài phút, lại nói:
- Bí thư Cổ, nghe nói trong huyện cùng lúc có hai ủy viên thường vụ ra đi?
- Là có chuyện này, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Vương, Trưởng ban Tuyên giáo Tạ đều được bổ nhiệm công tác mới, hơn nữa, lệnh điều chuyển đã đưa xuống rồi, phỏng chừng còn mấy ngày là phải rời khỏi. Nói rõ Ngư Dương chúng ta vẫn là còn người tài mà. Họ tới thành phố, ở đó sẽ là một vùng trời rộng lớn hơn
Cổ Bảo Toàn tiếp tục giả ngốc
- Vậy vị trí trống của hai vị ấy không biết Bí thư Cổ…
Diệp Phàm kiên trì nói ra đề tài
- Ha ha… còn chưa nghĩ xong. Tuy nhiên, cậu làm khá lắm
Bí thư Cổ cũng không trực tiếp tỏ thái độ, nói bóng nói gió, cũng là khen Diệp Phàm một phen, làm cho hắn trong lòng tương đối dễ chịu
Lập tức tỏ thái độ nói:
- Bí thư Cổ, vừa rồi tôi vào trụ sở huyện phát hiện vài toà lầu mặt sau đều cong vẹo, từ lâu đã là tòa lầu nguy hiểm, còn để các đồng chí làm việc ở trong đó, e rằng không ổn
- Đúng vậy, từ lâu đã là tòa lầu nguy hiểm rồi, tình hình trong huyện cậu cũng rõ, bề ngoài nhìn đẹp, kỳ thật, trong túi trống rỗng, cũng sắp đói chết rồi
- Chuyện này tôi đã giao cho Chủ nhiệm Trương đi làm rồi, nhưng cũng chỉ kiếm được hơn 2 triệu, còn thiếu rất nhiều
- Nếu không, cậu làm hóa duyên đại sư ra mặt một chút, kiếm một tòa lầu về cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện
Cổ Bảo Toàn nói những lời này, suýt chút làm Diệp Phàm nghẹn chết
chẳng phải hơn 3 triệu sao? Thật sự xem tôi là hóa duyên đại sư rồi. Tuy nhiên, có lẽ đây cũng là một cơ hội, có thể làm được có lẽ việc vào thường ủy sẽ dễ giải quyết hơn, không làm được để cho Cổ Bảo Toàn không vui, chuyện tôi vào thường ủy coi như không có hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.